#120 - Tìm thấy nhau giữa dòng người

Violet và Valhein đứng trước cửa quán sushi của bác Cresht. Hôm nay có vẻ đông khách hơn thường ngày, dù đứng ở ngoài cũng đủ nghe thấy sự nhộn nhịp phát ra từ trong quán. Cô định đi vào thì Valhein đã kéo vai lại, trước khi cô kịp thốt ra lời thắc mắc nào, cậu đã nắm lấy tay cô. Sau đó mỉm cười đầy ngọt ngào:

"Phải nắm tay mới giống người yêu chứ!"

Violet thoáng cảm thấy xấu hổ, nhưng lại bật cười trước hành động của Valhein. Tất nhiên là cô không hề từ chối, hơn nữa còn rất thích được nắm tay cậu.

"Đi thôi."

"Tôi sẽ được ăn thỏa thích nhỉ?"

"Ừa. Có gì tôi với cậu ở lại rửa bát hộ là được."

Cả hai liền phá ra cười.

Cresht vừa định mắng cho Valhein và Violet vì dám gây ồn ào thì chợt im lặng khi nhìn xuống tay của cả hai. Đoạn bác ngoác mồm ra cười lớn, báo hại cả quán cũng quay sang nhìn hai bạn trẻ một cách đầy tò mò. Cậu và cô đứng ngây ngốc như hai đứa trẻ bị bắt quả tang, mặt từ khi nào đã đỏ như trái cà chua. Những người trong quán đa số đều là người lớn, họ cũng chỉ nhoẻn miệng cười rộ lên rồi bảo "tình yêu gà bông" mà thôi. Thậm chí có vài người còn dặn dò Valhein phải đối xử dịu dàng với Violet nữa cơ.

"Có bàn trống kìa! Hai cháu vào ngồi đi!"

Trước khi Valhein và Violet cắm rễ trước cửa quán, một bác lớn tuổi gần đó đã chỉ vào cái bàn trong góc. Cả hai liền hiểu ý mà chui tọt vào đó ngồi. Hôm nay có nhiều khách, Valhein không hề dám láo toét với chủ quán, Violet cũng không dám một mình ăn hết năm dĩa sushi như lần trước đến nữa.

Khi trời bắt đầu tối, quán đã thưa khách dần. Lúc này chỉ có bàn của Valhein và vài ba người khách khác. Bác Cresht cũng được xem là rảnh rỗi, liền kéo ghế đến bàn của cậu và Violet.

"Cháu là bạn gái của thằng Valhein à?"

Bác quay sang hỏi Violet, báo hại mặt cô đã đỏ như ráng chiều. Bác Cresht thấy thế liền cười rộ lên, đánh mắt sang Valhein với vẻ mặt hài lòng. 

"Thằng này có uy hiếp gì cháu không? Có đối xử với cháu đàng hoàng không?"

"Không có luôn ạ. Ban đầu cậu ấy nói dối cháu."

Violet được dịp mách lẻo, Valhein liền giật nảy mình. Cậu nhanh chóng chữa lại:

"Nói thế là không đúng nha. Violet cũng bắt nạt tôi mà."

"Tại cậu làm tôi tổn thương chứ bộ."

"Violet có chịu nghe tôi giải thích đâu."

Lời qua tiếng lại được đôi ba câu, cả hai bắt đầu hăng máu mách lẻo nhau. Cresht ngồi giữa hai bạn trẻ, hết tai bên này đến tai bên kia bị hành hạ. Không khí trong quán bỗng nhiên nhộn nhịp hơn hẳn. Nhưng bác Cresht thì lại thấy rất đau đầu trước hai đứa trẻ lớn xác này. Không nói không rằng gặp hai miếng sushi nhét vào miệng Valhein và Violet. Chỉ có thế, tiếng ồn mới bắt đầu giảm lại. Cả hai ngoan ngoãn ngồi nhai miếng sushi. 

Violet vừa ăn hết miếng sushi thì Valhein đã gắp một miếng mới đưa tới miệng, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng. Cresht nhấp một ngụm trà, thong thả ngắm đôi gà bông trò chuyện. Ông cuối cùng cũng thấy yên tâm khi có thể thấy một Valhein ấm áp như thế quay trở về. Từ sau khi Anne mất, Valhein dường như không bao giờ cười nữa. Cứ mỗi lần nó mang bộ mặt nặng nề đi vào quán thì ông không khỏi cảm thấy sót xa. Cho đến cái hôm mà Violet xuất hiện...

"Ê tên kia, chừa cho tôi miếng đó đi."

"Mơ đi."

Valhein dứt khoác gắp miếng sushi cuối cùng bỏ vào miệng. Violet tức xì khói, không thèm giữ hình tượng mà nhảy bổ vào Valhein. Người véo má, kẻ nắm tóc, cứ thế mà chí chóe không ngừng. Đúng là ngày thường có điềm tĩnh, lạnh lùng bao nhiêu thì yêu vào cũng khùng cả thôi. Mới vừa nãy còn mặn nồng lắm mà sao bây giờ nhìn cảm lạnh quá.

Sau một hồi "náo loạn" quán sushi của Cresht, Valhein với Violet mới cúi đầu đầy xấu hổ. Cresht tính tình vốn thoải mái, không nói gì mà chỉ cười lớn. Nhưng hành động này còn làm đôi gà bông xấu hổ hơn.

"Lần tới nhớ đến đây ăn nữa đấy!"

"Tất nhiên rồi ạ! Sushi của bác ăn ngon lắm!"

Violet nhanh nhảu trả lời.

"Hahaha! Nếu vậy thì phải đòi nhóc bạn trai dẫn đi ăn nữa nhé!"

"Vâng ạ!"

Bác Cresht và Violet cùng nở nụ cười. Valhein ở cạnh tự khắc cũng thấy vui vẻ. Đã lâu lắm rồi cậu mới có cảm giác ấm áp như vậy. Nó cứ như trở về những tháng ngày tuổi thơ sống ở nơi làng quê thanh bình, một Valhein bé nhỏ lúc nào cũng bám lấy bác Cresht để đòi bác ấy nấu cho ăn. Sau đó hai bác cháu sẽ vừa ăn cơm vừa cười đùa. Thật hoài niệm...

Violet lén nhìn sang Valhein. Cô thấy đôi mắt anh như đang long lanh dưới màn đêm khi nhìn vào bác Cresht. 

"Tôi chợt nhớ mình có một kiện hàng ở bưu điện. Tôi đi lấy trước nhé!"

Nói xong cô liền quay đầu chạy thẳng, không kịp để cho cậu nói gì. Violet tinh ý biết cậu đang có điều muốn nói với bác Cresht nên đã cho hai người không gian riêng.

Valhein dường như đã hiểu ý tứ của Violet, trong lòng không ngừng cảm kích cô. Đoạn cậu quay sang nhìn bác Cresht, môi cứ mấp máy nhưng lại không nói ra bất cứ lời nào. Cậu không biết phải diễn tả cảm xúc bây giờ ra sao. Bác ấy chứng kiến quá trình Valhein trưởng thành như bây giờ, bao buồn vui hay giận hờn cậu đều tâm sự với bác. Ngay cả ý định muốn kết thúc cuộc sống sau khi nghe tin Anne mất cũng là do bác Cresht ngăn cản. Nếu không có bác ấy, một đứa trẻ không biết suy nghĩ như Valhein đã không thể sống tới bây giờ và gặp được Violet.

Nhìn thấy Valhein ngập ngừng, bác Cresht liền vỗ vai cậu:

"Không cần nói nhiều. Bác hiểu ý của nhóc. Bác sớm coi nhóc như con trai. Nếu con của mình hạnh phúc, bác chắc chắn sẽ cảm thấy y hệt nó."

"..."

Vai cậu run bần bật.

"Bố mẹ nhóc gửi gắm nhóc cho ta. Giờ đây Valhein bé nhỏ ngày nào đã trưởng thành, ta dám chắc là họ sẽ rất tự hào... giống như ta vậy."

"Cháu... cháu..."

"Đoạn đường phía trước vẫn còn dài. Hiện tại bên cạnh cháu đã có người sẻ chia rồi. Hãy buông bỏ quá khứ và bước tiếp đi. Cháu xứng đáng được hạnh phúc."

"Cháu sợ... mình sẽ làm cô ấy buồn."

"Đó là chuyện bình thường giữa các cặp đôi thôi. Violet là một cô gái hiểu chuyện. Hãy nói một lời xin lỗi và tự hứa là sau này không để chuyện như thế xảy ra nữa là được."

"Cháu hiểu rồi ạ."

"Người ở cạnh cháu hiện tại là Violet, hãy nhớ kỹ điều đấy. Được rồi! Giờ thì chạy đến với cô gái mình yêu đi chàng trai, không được để con gái đợi quá lâu đâu đấy."

Valhein quệt tay ngang mắt, chậm rãi mỉm cười với bác Cresht.

"Cháu cảm ơn bác vì tất cả."

Cậu thoáng sững người khi thấy bác ấy giơ tay về phía mình, nhưng sau đó liền mỉm cười đập tay một tiếng rõ to. Lúc còn nhỏ, hai người thường hay làm như thế. Nó như một lời cổ vũ mà bác Cresht gửi đến Valhein.

Nhìn theo dáng người của Valhein, bác Cresht thì thầm:

"Cảm ơn cháu đã chữa lành thằng bé... Violet..."

...

Valhein hớt ha hớt hải chạy theo hướng Violet rời đi khi nãy.Mắt cậu không ngừng tìm kiếm bóng dáng của cô trong dòng người vội vã. Và rồi, như một thói quen kỳ lạ kể từ khi quen biết cô, Valhein đưa mắt nhìn về nơi góc phố vắng người. Quả thật đã thấy dáng người quen thuộc của người mình yêu.

Violet đưa mắt lơ đãng nhìn ngắm dòng người. Họ vội vã bước qua tầm mắt cô như một thước phim tua nhanh. Chẳng để cô có thể nhớ được bất kỳ thứ gì về họ. Dù đã ở đây gần ba năm rồi nhưng Violet vẫn không thể làm quen được với khung cảnh tẻ nhạt và vội vàng như thế này. Dù có cố hòa vào đám đông thì vẫn luôn là người bị bỏ lại. Chỉ khi đứng ở những nơi ít người, cô mới cảm thấy mình đang tồn tại. Quả thật, nơi đây vẫn còn quá đỗi xa lạ. Cô tự hỏi rốt cuộc cô phấn đấu ở lại nơi thành thị ngột ngạt này vì điều gì. Và rồi hình dáng ấy lọt vào tầm mắt.

Câu trả lời liền được khẳng định khi người đó dần tiến gần về phía cô. Violet không kiềm được mà mỉm cười. Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao, lí do thứ hai khiến cô nán lại thành phố này không phải cậu thì còn là gì nữa. 

"Cuối cùng cũng tìm được cậu."

Valhein chống tay xuống gối thở dốc. Cậu lấy tay quệt đi mồ hôi trên mặt, mỉm cười nói với Violet. 

"Sao cậu biết tôi ở đây?"

"Vì tôi là người yêu cậu."

Valhein nói một cách dứt khoát. Cậu nhẹ nhàng chạm trán mình vào trán cô, cười một cách đầy dịu dàng. Cậu thừa biết chứ. Trước khi cậu nhận ra được tình cảm mình dành cho cô, tâm trí đã tự khắc ghi những sở thích và thói quen của Violet rồi. Một người luôn cảm thấy lạc lõng khi đứng trước đám đông như cô ấy, chắc chắn sẽ chui vào một góc rồi rưng rưng nước mắt. 

"Tôi..."

Violet nghẹn ngào ôm chặt lấy Valhein. Cơ thể tuy gầy gò của cậu thiếu niên nhưng lại vững chãi một cách không ngờ. Chỉ cần ở trong vòng tay cậu, trái tim cô tự khắc sẽ được vỗ về. Valhein ở đây, ngay bây giờ, Violet không còn cảm thấy mình lạc lõng với thế giới nữa. Sau tất cả, cô đã gặp được người sinh ra dành cho mình. Valhein đã cứu rỗi tâm trí của Violet. 

"Violet... ổn cả rồi. Tôi tìm thấy cậu rồi."

Violet chỉ gật gật đầu.

"Cậu đợi tôi lâu không?"

"Không lâu."

"Thế thì tốt quá."

Valhein nở nụ cười. Violet càng ôm lấy cậu chặt hơn nữa. Sau một hồi thút thít, mắt Violet đỏ hoe cả lên. Khi cô xấu hổ ngẩng mặt lên nhìn Valhein, cô liền ngạc nhiên khi trông thấy đôi mắt cậu chợt lấp lánh. Violet liền đưa tay lên gạt đi giọt nước mắt đang ngoan cố trốn trong hốc mắt Valhein.

"Cậu đã ổn hơn chưa?"

Violet mỉm cười hỏi.

"Ừa. Có cậu ở đây thì phải ổn rồi."

"Thế thì may quá."

"Mình về nhé?"

Nhận được cái gật đầu từ Violet, Valhein liền nắm lấy tay cô. Cả hai cùng sánh bước dưới ánh đèn đường. 

"Violet này..."

"Tôi nghe."

"Tôi biết mình đã làm tổn thương cậu khá nhiều. Cậu có thể cho tôi cơ hội được bù đắp cho cậu không?"

"Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?"

"Tôi sợ Violet không tin tôi." Đoạn, Valhein siết chặt tay Violet. Cậu nhìn cô với ánh mắt kiên định. "Người tôi đang nắm tay là Violet. Người trước mắt tôi bây giờ là Violet. Và người trong lòng tôi là Violet. Hãy để tôi chứng minh tình cảm của mình nhé?"

"Tôi trông chờ đấy."

Violet bật cười. Khuôn mặt ửng hồng trông vô cùng đáng yêu.

"Không làm cậu thất vọng đâu."

Valhein và Violet nhìn nhau thật lâu. Trong mắt họ, hình dáng của đối phương luôn hiện hữu một cách đặc biệt. Đó là cách họ tìm thấy nhau giữa dòng người vội vã nơi thành thị đông đúc này.

________________________________

Chương tiếp theo: Ngày cuối

________________________________

#CENCST.

Mong mọi người nhận xét và ủng hộ.

Thanks for reading, vote and comment.














Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip