#15 - Ngủ quên mất

Kahlii rảo bước trên hành lang rộng lớn chi chít người. Trong đầu cố gắng suy nghĩ cách tiếp cận cậu bạn Mganga theo như "mệnh lệnh" từ hội trưởng Natalya.

"Haizz... chẳng nghĩ ra được gì hết."

Mganga vốn nổi tiếng là anh chàng trầm lặng nhất lớp. Số người bắt chuyện được với cậu ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tất nhiên là Kahlii không nằm trong danh sách đó. Hơn nữa từ trước đến giờ cô chưa từng bắt chuyện với con trai lần nào ngoài trừ việc học tập.

Kahlii đặt ra châm ngôn sống cho bản thân rằng: "Nếu muốn có một cuộc đời học sinh yên bình thì đừng dính dáng đến con trai." Mặc dù chưa kiểm chứng nhưng Kahlii vẫn tin nó đúng trăm phần trăm.

Và hiện tại thì cô đang phản bội lại lẽ sống của mình đây. Cô phải vặn óc ra suy nghĩ cách tiếp cận một cách tự nhiên nhất để khai thác thông tin của cậu bạn cùng lớp.

"A! Rối não quá!"

Kahlii đột nhiên vò đầu, la lớn ngoài hành lang. Mặc kệ những ánh nhìn kì lạ dành cho mình, thật ra nãy giờ cô cũng chẳng để ý là mình đang ở chốn đông người mà chạy thẳng về phía phòng thí nghiệm.

*Cạch*

Kahlii thở phào ra khi thấy căn phòng im lìm không một bóng người. Một nơi yên tĩnh rất hợp để giải tỏa căng thẳng trong lòng. Mỗi khi cảm thấy không được vui, cô thường ở lì trong phòng làm thí nghiệm. Bởi vì điều đó giúp cô thoải mái hơn.

Bình thường thì Kahlii luôn khóa cửa phòng. Một sở thích kì lạ của cô. Kahlii không muốn có bất kì thứ gì xen ngang vào lúc cô đang làm thí nghiệm cả. Nhưng hôm nay do suy nghĩ quá độ nên Kahlii quên bén mất việc khóa cửa. Càng không nhận ra được điều bất thường là cửa phòng đã mở khóa sẵn khi cô bước vào.

Nhanh nhẹn bày dụng cụ ra bàn, tay Kahlii thoăn thoắt chuẩn bị thí nghiệm. Đây là bài cô mới vừa học lúc sáng, thú vị đến mức Kahlii chực nhào ra khỏi lớp để làm thí nghiệm ngay. May là vẫn còn kiềm chế lại được.

Kahlii cẩn thận nhỏ từng giọt chất lỏng vào ống thí nghiệm, chậm rãi và rất căng thẳng. Chỉ cần cô cho quá lượng chất thì dung dịch này sẽ phát nổ ngay.

*Tỏng*

Nhẹ nhàng, không chuyện gì xảy ra cả. Kahlii thích thú nhìn thứ chất lỏng đang nằm trong ống thủy tinh. Đôi mắt nâu bừng sáng lấp lánh. Hoàn thành thí nghiệm, cô rửa dụng cụ rồi dọn dẹp. Động tác cực kì nhanh nhẹn và tháo vát, chứng tỏ là cô đã làm nó hàng trăm lần rồi. Dần sinh ra thói quen.

Giữa chừng thì cô vấp phải thứ gì đó, cứng ngắt bắt ngang chân cô.

Kahlii ngã xuống.

Đau thì cô không sợ, cô chỉ sợ đống dụng cụ này rớt thôi. Cô không đủ tiền để trả đâu. Cứ tưởng mình sẽ vừa chịu đau vừa chịu cháy ví thì một cánh tay vươn ra ôm cả người cô lại. Dù đã được cứu cả cơ thể và tiền dành dụm nhưng cô vẫn không thể thở phào nhẹ nhõm được. Bị một phen hoảng hồn như thế, mặt Kahlli không còn một giọt máu.

"Có sao không?"

Kahlii nghe được giọng nam, hơi khàn.

"Cảm ơn, tôi không sao."

"..."

Kahlii nhìn lên.

Một tay người đó giữ lấy cô, tay còn lại bắt lấy khay dụng cụ.

Thấy cô đã an toàn, cậu liền buông cô ra, thuận tay để khay thí nghiệm về chỗ cũ. Sau đó quay về chỗ cũ, tiếp tục ngồi xuống ngủ.

Kahlii bối rối tiến lại gần chỗ cậu.

Khi nãy hoảng quá nên không nhìn kĩ mặt. Bây giờ bình tĩnh rồi mới biết, thì ra là Mganga ở lớp cô. Cậu ta lại trốn ở đây ngủ rồi.

Mganga ở trong góc, dựa đầu vào thành bàn mà ngủ. Ánh sáng không chiếu tới nên xung quanh chỉ toàn bóng tối. Lần đầu tiên được nhìn Mganga ở khoảng cách gần như thế, Kahlii lặng lẽ quan sát cậu.

Thật ngược ngạo khi dưới đôi mắt có quầng thâm mặc dù cậu ta dành cả ngày để ngủ. Cô cố dịu mắt nhiều lần rồi lại lắc đầu để nhìn cho rõ. Mganga có khuôn mặt ưa nhìn, càng nhìn càng bị hấp dẫn. Cậu để mái. Những lọn tóc tím phủ dài xuống che cả một bên mắt càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn hơn. Tại sao đến bây giờ cô mới biết đến vẻ đẹp này nhỉ?

Mganga khoác lên bộ đồng phục như bao học sinh khác nhưng áo khoác đã bị vứt ở xó nào rồi. Chỉ còn chiếc áo sơ mi bên trong cùng cái cà vạt nới lỏng ra.  Sao ngày thường trông như xơ xác y hệt xác ướp đội mồ mà bây giờ đẹp trai thế không biết. Có khi nào mắt cô có vấn đề không? Cô bị ảo giác chăng?

"Này."

Mganga bất ngờ mở mắt làm Kahlii đang chăm chú nhìn cậu tự nãy giờ giật mình hét lên.

"Aaaaaa... ưm..."

"Cậu điên à?"

Mganga bịt miệng cô lại, không hiểu sao lại đưa tay ôm cô leo tuột cả vào trong góc bàn.

"Ưm... ưm..."

Cô cố gắng nói nhưng vẫn bị cậu bịt miệng. Bộ tên này tính làm cô tắt thở đến chết à?

*Phù*

Kahlii thở phào nhẹ nhõm khi Mganga chịu buông tha cho cô. Nhưng chỉ riền cái miệng thôi, còn cô thì vẫn đang nằm gọn trong lòng cậu ta.

Vài vạch đỏ xuất hiện trên mặt Kahlii.

Bình thường Kahlii không thích bật đèn sáng. Thế nên cô luôn tắt hết tất cả khi bước vào phòng. Kể cả cửa sổ cũng đóng kín mít. Dù vậy đôi mắt của Kahlii vẫn sáng như thường, chưa bao giờ bị cận lần nào. Cứ tưởng là trời tối nên cậu ta không thấy nhưng không phải như vậy. Mganga cúi xuống nhìn vào mặt cô.

"Mặt cậu bị gì vậy?"

Đùa cô à? Tối thế mà cũng thấy đươc à?

"Không gì cả."

Điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Kahlii lấy lại vẻ lạnh lùng như ban đầu.

"Này, sao cậu vào đây được vậy?"

Thường thì phòng thí nghiệm luôn ở tình trạng đóng cửa. Chỉ có chú bảo vệ và cô Marja là có chìa khóa. Nhưng do nằm trong top "gà bông" của cô nên Kahlii được đặc cách giữ chìa khóa. Ngoài ra thì không còn ai khác. Thế nên cô mới ngạc nhiên khi thấy Mganga ở đây.

Cậu lấy từ trong túi ra một vật. 

"Tại sao cậu lại có nó?"

"Cô Marja đưa tôi."

Vật nằm trong tay cậu chính là chiếc chìa khóa y chang của cô. Thì ra Mganga cũng nằm trong top học sinh chuyên Hóa của cô Marja. Mãi đến bây giờ cô mới biết được, thành ra thấu bản thân có chút vô tâm.

Mganga không thèm để ý nữa, quay đầu dựa vào góc bàn.

Không gian im lặng bao trùm cả hai con người. Không ai nói với ai câu nào. Được một lúc thì Mganga sực tỉnh khi nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của ai kia. Thì ra là cô nàng bên cạnh đã ngủ từ khi nào rồi.

Bây giờ thì đến lượt cậu im lặng nhìn cô.

Tiếng bước chân vang lên ngày càng gần, Mganga đứng dậy, rời mắt khỏi Kahlii đang say ngủ kia.

"Ồ, là em à Mganga?"

Thầy Maloch mở cửa phòng ra, mắt nhìn dáo dác vào trong. Mganga đang làm bộ cầm ống thí nghiệm lắc thì ngẩng mặt hỏi thầy.

"Vâng. Em giúp gì được cho thầy?"

"À không, dạo này có nhiều học sinh cúp tiết quá nên thầy đi xung quanh xem thử tình hình thôi."

"..."

"Thế em có biết đứa nào trốn ở đây không?"

Mganga nhìn xuống góc bàn, thấy cô gái đang ngủ ngon lành thì mỉm cười lắc đầu.

"Không ạ."

"Thế à? Vậy em cũng mau vào lớp đi."

"Vâng."

Thầy Maloch bước đi.

Mganga hạ ống thí nghiệm xuống. Miệng khẽ cười nhìn vào Kahlii đang nằm ngủ dưới góc bàn.

"Lần này cậu nợ tôi đấy..."

...

Ngày hôm sau Kahlii mới biết mình quên mất một chuyện quan trọng.

"Mình quên hỏi Mganga mất rồi!"

________________________________

Chương tiếp theo: Đại ca FA
________________________________

#CENCST.

Mong mọi người nhận xét và ủng hộ.

Thanks for reading, vote and comment.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip