#17 - Sa mạc và hoa anh đào

Airi băng ngang qua hành lang đầy người với tốc độ ánh sáng.

Tới sân trường, cô mừng rỡ, miệng không ngừng thở dốc. Giữa chừng, cô đụng phải một người.

Đập vào lòng ngực rắn chắc của người đó, Airi đau điếng ngã ra sau.

Một tên con trai đứng thù lù trước mặt cô. Khuôn mặt đẹp như tượng tạc, ngũ quan tinh xảo, mái tóc trắng vuốt lên trông rất soái. Đặc biệt, cậu có mang một cái khăn choàng cổ làm cô nhớ đến Violet.

"Murad?"

Murad nhìn người đụng mình, đôi mắt lơ đãng nhìn thẳng vào Airi. Không ngờ anh lại gặp cô gái này một lần nữa.

"Tôi xin lỗi."

"Không sao."

Cậu ghé sát tai cô thì thầm, giọng điệu rõ đáng ghét.

Airi bực bội tặng cho cậu ta một ánh nhìn chết người, đôi mắt nâu sắc bén không ngại gì mà nhìn thẳng vào đôi mắt của Murad.

Cô thoáng bất ngờ. Mặc dù miệng Murad đang cười nhưng đôi mắt lại rất lạnh. Chứng tỏ là chả có niềm vui trong mắt cậu. Thế quái gì cậu lại cười chứ?

"Vậy tôi đi đây."

Airi ngẩng mặt lên nói.

Cái khẩu trang trắng vẫn không che được sự giận dữ của cô. Murad nhếch miệng định phản bác lại thì có giọng nói khác chen ngang.

"Nhìn xem, đó là anh Murad kìa. Nghe nói ảnh là thần tượng học đường đấy."

"Wow, anh ấy đẹp thật. Nhìn ngoài đời khác xa trong ảnh."

"Đó chẳng phải là Airi sao? Cô ta làm gì với anh Murad thế?"

"Thấy chưa, tớ nói rồi, cô ta cũng có tốt lành gì đâu. Cũng 'thèm trai' giống người khác thôi."

"Phải công nhận, đúng là học sinh lớp chọn thông minh. Nhắm ai không nhắm lại nhắm đúng anh Murad."

Bla... bla... bla

Tiếng nói phát ra từ một đám nữ sinh cuồng Murad. Họ không ngại ngùng gì mà buông lời sỉ nhục Airi trước đám đông.

Nghĩ kỹ lại, Airi thấy họ nói cũng đúng. Cô đang đứng giữa sân trường, như vậy đã rất gây chú ý rồi mà còn đứng bên cạnh Murad - thần tượng học đường của họ. Khi nãy cậu còn ghé xuống thì thầm vào tai cô nữa, như vậy ai mà không hiểu lầm cho được.

Airi bỏ đi, bỏ ngoài tai tất cả những gì mà họ nói. Có lẽ cô đã quen rồi, quen với cái cách mà họ nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ đó.

Murad đứng lặng thinh nhìn Airi bỏ đi. Mấy cô gái kia thấy vậy càng nói hăng hơn. Cậu bực mình liếc cả đám, cất giọng.

"Tôi không chấp nhận những người fan như vậy. Đừng cho tôi nghe thấy những câu này một lần nữa."

Giọng Murad lạnh lẽo. Giữa trời nắng oi bức nhưng cậu vẫn làm đám người kia lạnh sống lưng.

Đám kia biết điều rút đi. Muốn tạo ấn tượng tốt với thần tượng nhưng không ngờ lại để lại ấn tượng xấu, coi như cái ước mơ được để ý của họ tiêu tan.

Quay đầu bước đi, Murad chợt thấy cái gì đó nằm dưới đất. Đó là một thứ rất quen thuộc đối với cậu mà chỉ cần nhìn sơ là Murad đoán được ngay là cái gì.

Chắc là do Airi làm rớt. Cậu ta cũng đọc cái này ư?

Murad lẩm bẩm tên cuốn sách với chất giọng mông lung đầy vẻ trầm tư.

"Sa mạc và hoa anh đào..."

...

"Airi, người cậu sắp đi phỏng vấn đặc biệt lắm đó nha~Là thần tượng. Thần tượng đấy!"

Airi vừa đi vừa nhớ lại lời mà Natalya nói lúc nãy.

Thần tượng ư?

Trong trường này cũng có cả thần tượng ư?

Sau đó Airi vừa đi vừa vẽ ra đủ cảnh về người thần tượng mà Natalya nhắc đến. Đó là những suy nghĩ trước khi cô đụng phải tên Murad thôi. Còn bây giờ thì cô đang cố vắt óc ra cách phỏng vấn vị "thần tượng" này cho bằng được đây.

Đi được một đoạn thì cô nghe thấy âm thanh gì đó. Rất êm tai. Nếu Airi không lầm thì đó chính là tiếng đàn guitar. Nối tiếp thứ nhạc du dương chính là một giọng hát vô cùng trầm ấm. Cả hai hòa hợp đến lạ kì.

Chưa bao giờ Airi nghe thấy bài hát kì lạ như vậy. Nó rất buồn. Như một lời tâm sự, lời nói gì đó mà người con trai muốn nói với cô gái mình yêu.

Do còn ở khá xa nên Airi không nghe rõ được hết lời bài hát. Cô liền tiến lại gần, cho đến khi bước chân dừng lại ngay trước cửa phòng nhạc.

Ló đầu vào trong, Airi bất ngờ khi nhìn thấy bóng dáng người con trai quen thuộc đang đánh đàn. Mái tóc trắng vuốt thẳng cùng chiếc khăn choàng cổ đó cô sao quên được.

Là Murad!

Airi lo mải mê suy nghĩ mà không để ý là tiếng đàn đã dứt tự bao giờ. Tiếng bước chân cũng ngày đến gần cô. Cho đến khi cả người Airi bị bóng đen che phủ. Lúc này cô mới ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt nâu lạnh lùng của cậu.

"Cậu muốn gì?"

Airi hoàn hồn lại. May cho cô là cái khẩu trang đã che hết mọi biểu hiện của sự xấu hổ. Airi hắng giọng, cố tỏ ra thật lạnh lùng.

"Xin lỗi. Tôi không cố ý."

"Cậu đang làm phiền tôi nên có thể rời khỏi đây không?"

Người ta đã lên tiếng đuổi thì không lẽ còn mặt dày ở lại? Nhưng Airi đã hứa là mình sẽ phỏng vấn Murad nên đâu thể về tay không được. Danh dự của cô sẽ mất hết.

Vì câu lạc bộ, vì uy tín của bản thân nên cô phải mặt dày một lần mới được.

"... Có thể cho tôi hỏi cậu vài câu không?... ưm... câu lạc bộ tin tức chúng tôi muốn làm một bài báo... nên-"

"Không!"

Murad thẳng thừng từ chối.

"Làm ơn. Xin cậu đấy!"

Không còn cách nào khác, Airi đành giở chiêu năn nỉ. Chắc là cậu ta vẫn còn giận cô hồi ở căn tin.

Murad im lặng trong chốc lát. Chợt nhớ đến cuốn sách lần trước mình nhặt được vẫn chưa trả lại cho chủ, cậu gật đầu.

"Một chút thôi."

"Cảm ơn cậu."

Airi hí hửng theo Murad vào phòng nhạc.

Murad trả lời bất cứ câu nào Airi hỏi. Vừa trả lời vừa mải mê đánh đàn.

"Bài hát vừa nãy..."

"Cậu nghe rồi à?"

"Ừm. Cậu tự sáng tác à?"

"Phải. Có chuyện gì sao?"

Murad rời mắt khỏi cây đàn và hỏi cô. Airi gãi gãi mặt, thấp giọng nói.

"Không... Tại tôi thấy nó khá buồn... hình như tôi có biết qua lời hát. Có phải nó kể về một câu chuyện tình buồn của một cặp đôi và cây anh đào phải không?"

"Phải. Tôi khá thích tác phẩm đó nên tự sáng tác ra một bài hát như vậy."

Những ngón tay của Murad khẽ chuyển động. Cậu đàn lại bản nhạc lúc nãy.

"Wow! Cậu hay thật đó."

Airi bất ngờ chồm người về phía trước làm Murad có chút bất ngờ.

"Cảm ơn. Mà nãy giờ cậu không ghi chép lại sao?"

"À không, mấy câu nãy giờ là tôi tò mò nên hỏi thôi."

"Thế à? Cậu lợi dụng quá đấy!"

"Tôi chỉ muốn hỏi thôi mà. Chẳng lẽ thần tượng như cậu lại ích kỷ như vậy?"

Airi phồng má.

Hành động này làm Murad có chút rung động. Mặc dù cậu không thể thấy được toàn bộ mặt cô nhưng qua đôi mắt, cậu có thể biết được một điều. Cô có gì đó thay đổi khi nói chuyện với Murad lần trước.

Càng nói chuyện với Airi cậu mới thấy, thật ra cũng đâu lạnh lùng lắm. Rất đáng yêu mà.

"Tôi thấy cậu giống ca sĩ biểu diễn sau cánh gà hơn đấy"

"Ca sĩ biểu diễn sau cánh gà?"

Airi gật đầu.

"Sau cánh gà luôn chứa đựng những điều bí mật mà phải không? Chẳng hạn như một tài năng nào đó mà ánh đèn sân khấu không thể chiếu tới. Một người có thể tự mình tỏa sáng trong bóng tối mà không cần đến bất cứ ánh đèn nào vậy đó."

Murad vẫn không nói gì, vẫn cứ im lặng chơi đi chơi lại đoạn nhạc đó.

"A! Tới giờ tôi phải đi rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu đâu như vậy."

Airi nói khi liếc nhìn về cái đồng hồ treo tường ở phía đối diện.

"Mà bài hát cậu tự sáng tác tên gì vậy?"

"Sa mạc và hoa anh đào."

Sao nghe quen quen nhỉ? Rồi Airi lục lọi trong cái cặp của mình. Nhận ra có một sự trống vắng nào đó.

"A! Sa mạc và hoa anh đào, cuốn sách tôi nhờ Butterfly mượn ở thư viện mất rồi."

Lúc này Murad mới nhớ ra chuyện cần làm. Trò chuyện với cô hăng say quá nên quên béng mất. Cậu rút từ cặp ra một cuốn sách và đưa cho cô.

"Đây. Cậu làm rớt."

"A! Nó đây rồi! Cảm ơn cậu nhiều lắm. Nếu mất nó thì tôi không biết ăn nói thế nào với thư viện nữa."

Airi vui mừng nhận lấy quyển sách từ tay Murad nhưng cậu lại rút lại.

"Ơ?"

"Không phải nói lấy là lấy dễ vậy đâu. Tôi có một điều kiện."

"Tại sao? Thần tượng nên rộng lượng chút chứ?"

"Bất cứ ai ngoài cậu."

Phũ phàng thật.

"Cậu muốn gì?"

"Tôi có hơi tò mò về mặt cậu, có thể tháo khẩu trang ra không?"

"Chuyện này... thì không được."

"Thế à? Vậy tôi không trả cuốn sách này cho cậu được rồi."

Airi ngập ngừng trong giây lát. Thôi thì cho mình cậu ta thấy cũng được. Cô đưa tay lên tháo khẩu trang xuống. Để lộ khuôn mặt sắc sảo không kém phần xinh xắn.

"Cũng không xấu như tôi tưởng."

"Cậu nói thế là có ý gì?"

"Không có gì. Cầm và rời khỏi đây đi."

Murad đập cuốn sách lên đầu cô và bày ra cái vẻ mặt tiễn khách.

"À mà này Murad..."

"Cậu còn muốn gì nữa?"

Murad nhăn mặt khi thấy cô vẫn chưa rời khỏi. Airi không để tâm, tiếp tục nói.

"Bài hát cậu sáng tác nghe hay lắm, có thể thu âm lại cho tôi không?"

Murad nghệch mặt ra trong giây lát.

"Cũng được thôi. Nhưng tôi không cho không đâu. Cậu phải trả bằng một thứ gì đó."

"Cậu muốn gì?"

Murad nghĩ ngợi một chút. Chợt nhìn thấy khuôn mặt của Airi, cậu lên tiếng.

"Nụ cười của cậu."

Airi có hơi bất ngờ khi nghe Murad nói vậy. Nhưng cô vẫn làm theo. Khóe môi hồng duyên dáng vẽ thành một nụ cười tỏa nắng đúng nghĩa.

Murad liền chụp hình lại.

"Cậu mới làm gì vậy?"

"Không có gì. Điện thoại tôi có tin nhắn thôi."

"Tạm biệt. Tôi đợi bản thu âm của cậu."

"À mà này!"

Airi ló đầu vào lại khi nghe Murad gọi.

"Còn gì nữa?"

"Cậu quên đeo khẩu trang vào lại kìa."

Murad chỉ vào khuôn mặt mình.

"Ấy!"

Airi ngay lập tức đeo khẩu trang lên với tốc độ ánh sáng.

"Cảm ơn."

Cô nàng hí hửng bỏ đi.

________________________________

Chương tiếp theo: Bức họa lớp trưởng vẽ tôi
________________________________

#CENCST.

Mong mọi người nhận xét và ủng hộ.

Thanks for reading, vote and comment.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip