#38 - Tai hại từ việc tạo bất ngờ

"Arum, tôi có thể nhờ cậu chút chuyện không?"

"Ừm."

...

Liliana thấp thỏm ngồi đợi, chốc chốc lại nhìn xung quanh.

Khi nãy đột nhiên Wukong không nói không rằng gì nà biến mất. Chỉ bảo cô ngồi đây đợi, sẽ có một bất ngờ. Nhưng tính ra từ lúc đi tới giờ cũng đã khá lâu nhưng chưa thấy cậu quay trở lại. Không kiềm được nỗi lo lắng trong lòng, Liliana quyết định đi tìm cậu.

...

Enzo lật qua một trang sách nữa. Trông đang đọc sách thế thôi chứ thật sự cậu đang suy nghĩ gì đó, hồn bay không biết đến tầng mây thứ mấy rồi. Arum bảo là đi vệ sinh một chút. Nhưng đã hơn ba mươi phút rồi mà chưa thấy quay trở lại. Một người bình thường đi vệ sinh đâu thể hơn nửa tiếng. Chắc chắn là xảy ra gì đó.

Nghĩ vậy, Enzo đóng quyển sách lại và rời đi.

...

"Ở đây thì cậu nên làm thế này."

Arum chỉ tay vào sợi chỉ trong tay Wukong. Sau đó vẽ một đường vòng xung quanh vết rách.

"Ờ."

Cậu theo lời chỉ dẫn của cô mà đâm kim qua, cẩn thận may từng mũi.

Arum đứng đó xem cậu vá cái ô, miệng không nhịn được mà nhếch lên. Lúc nãy vừa mới bước ra khỏi phòng vệ sinh thì Arum gặp Wukong. Trông hớt ha hớt hải lắm. Hỏi ra mới biết cậu ta lấy trộm cái ô của Liliana. Chưa kịp chất vấn thì Wukong đã mở lời nhờ cô chỉ cách vá vết rách lại. Thế là cả hai hỏi mượn kim chỉ từ quản gia nhà Astrid và ra chỗ ít người để làm.

"Thế là xong rồi đó!"

Arum lên tiếng khi thấy Wukong hoàn thành mũi chỉ cuối cùng.

"Ồ. Cảm ơn!"

"Chắc Liliana sẽ vui lắm."

"Mong là vậy."

Cả hai rời khỏi chỗ đó, vừa đi vừa nói chuyện. Giữa chừng bắt gặp Liliana, cậu liền giấu chiếc ô ở sau lưng.

"Sao cậu lại ra đây? Không phải tôi đã bảo là ở đó đợi tôi sao?"

Wukong vừa nhìn thấy cô đã hỏi, điệu bộ có chút tức giận.

"Tôi thích đi đấy, có làm sao à?"

Cô lạnh lùng trả lời làm cậu có chút sững người. Cả Arum bên cạnh cũng bất ngờ với cách hành xử của Liliana.

"Cậu bị làm sao vậy?"

"Không gì cả."

Cô quay đầu bước đi một mạch. Wukong thấy thế liền đuổi theo.

"Liliana!"

Arum cũng định chạy theo cậu nhưng giữa chừng lại bị cánh tay mạnh mẽ khác kéo ngược trở lại.

"Cậu, đi với tôi!"

Giọng Enzo vang lên sau lưng cô, trầm đục và cau có hơn thường ngày.

...

Liliana bước mạnh chân, có cảm giác như từng miếng gạch ở dưới như vỡ vụn.

Không hiểu bản thân bị làm sao nữa. Khi bắt gặp cảnh Wukong vui vẻ trò chuyện cùng Arum, cơn giận lại trỗi dậy. Cuồn cuộn như một cơn sóng và điên cuồng như núi lửa. Không thể kiềm chế nổi bản thân lại nữa, lần đầu tiên Liliana bực bội như thế. Bực hơn cả lần Wukong bắt chân cô ở căn tin.

Nhớ lần phỏng vấn Wukong, khi hỏi cậu thích ai thì cậu bảo chưa biết. Còn nói có lẽ sau này sẽ có. Sau này là ý bảo Arum?

"Liliana!"

Wukong đuổi kịp cô, vươn tay ra kéo cô lại. Ở thời điểm này, đột nhiên Liliana cảm thấy ghét cái nắm tay của cậu.

"Cậu muốn gì?"

"Nghe tôi giải thích."

"Cố tình để tôi thấy cảnh đó mà còn đòi giải thích à?"

"Hiểu lầm rồi, mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu."

"Thế thì sao?"

Wukong ậm ừ trong chốc lát, chẳng biết phải mở lời làm sao. Điều này càng làm Liliana tức giận hơn.

"Không nói được chứ gì?"

"Không."

Wukong lấy chiếc ô đã giấu sau lưng từ nãy giờ ra, giúi vào tay cô.

"Cái ô..."

Nhìn nó Liliana mới sực nhớ. Chiếc ô yêu dấu của cô biến mất tự đời nào rồi.

Thấy Liliana nhăn mặt suy nghĩ như vậy, Wukong lên tiếng.

"Thật ra t- Bụp!"

Cô bung dù ra, ngay lập tức hình ảnh vết rách lúc sáng đập vào mắt. Nhưng khác ở chỗ là nó đã được vá lại rồi.

"Cái này..."

"Tôi lấy chiếc ô để nhờ Arum chỉ cách vá. Tôi muốn tạo bất ngờ cho cậu."

Nghe cậu nói như vậy, Liliana vừa thấy vui vừa thấy giận. Ai bảo cậu ta vá lại làm gì chứ? Tuy lòng nghĩ thế thôi nhưng miệng lại cười toe toét.

Nhìn vào những đường chỉ vụng về, xấu xí mà Liliana lại thấy ấm lòng. Đối với cô như vậy là rất đẹp rồi.

"Tay cậu có làm sao không đấy?"

Cô nhìn những ngón tay chi chít vết đỏ của cậu, lo lắng hỏi.

"À, chuyện nhỏ thôi."

"Lại đây, tôi băng lại giúp cậu."

Liliana nắm tay cậu kéo đi, lần này là do cô chủ động.

"Về cái ô, cảm ơn nhé! Tôi thật sự bất ngờ đó!"

"...Ờ."

...

Enzo kéo Arum lại một hàng ghế gần đó mới chịu buông cô ra. Arum xoa xoa cái tay đáng thương của mình, khi nãy trong lúc đi cậu đã siết mạnh tay cô. Nhìn những vệt đỏ đang dần biến đi mà cô khóc thầm.

"Sao vậy Enzo?"

"..."

"Cậ-"

Enzo đè ngược Arum vào tường, bất ngờ đến nỗi cô chỉ biết mở căng mắt ra nhìn. Khoảng cách hai khuôn mặt gần nhau đến mức biểu cảm của mình ra sao, cô cũng có thể thấy rõ khi nhìn vào mắt cậu.

"Cậu khó chịu ở đâu à? Nói tôi nghe."

Arum hỏi han. Ngay lập tức cánh tay bị người nào đó nắm lấy đặt lên ngực trái, nơi trái tim đang đập thình thịch ở đó.

"Ở đây."

Bấy nhiêu đó thôi cũng khiến tim Arum loạn xạ cả lên.

"Cậu với Wukong đã nói gì?"

"Hả? À ừm, mấy chuyện linh tinh thôi."

Điệu bộ lắp bắp của cô khiến cậu nghi ngờ.

"Sách bảo đàn bà con gái ưa nói dối."

"Tôi nói thật. Wukong nhờ tôi chỉ cách vá chiếc ô lại."

"Sao không nhờ người khác?"

"Cậu ấy tình cờ gặp tôi."

Enzo buông tay cô ra. Nhìn biểu cảm cậu như vậy, không lẽ là đang ghen? Nghĩ cũng vui thật, lớp trưởng trông im ỉm thế thôi mà giận trông đáng sợ ra phết.

"Lớp trưởng ghen à?"

"Không."

Enzo lạnh lùng trả lời.

Arum bên đây phồng má. Mặt mày cau có thế chịu thế kia vậy mà lại bảo không.

"Lớp trưởng, nếu cậu không nói thì tôi sẽ làm cho cậu nói mới thôi."

Arum hạ quyết tâm.

"Cô em này có thể nhảy với tôi một điệu không?"

Đúng lúc đó một cậu trai đi ngang, vừa nhìn thấy Arum liền giở lời mời. Liếc nhìn Enzo đang ngồi trên ghế, cô phải nói là vui cả người khi thấy khuôn mặt điềm tĩnh thường ngày nay đang dần tím tái.

"Được thôi."

Khuôn mặt hóa đen luôn rồi a. Nhưng Arum không quan tâm, cô đã hạ quyết tâm bắt cậu phải thừa nhận mà. Arum cùng anh chàng khi mãy bước ra trung tâm bữa tiệc và bắt đầu khiêu vũ. Chốc chốc cô lại nhìn về phía cậu, vui mừng khi Enzo cũng nhìn về hướng này... không rời.

Từng nốt nhạc cuối cùng luyến tiệc vang lên, cả hai chào nhau rồi cùng trở về chỗ ngồi của mình.

"Lớp trưởng, cậu sao vậy?"

Arum giả bộ hỏi han cậu nhưng Enzo vẫn không trả lời.

Chợt ly nước ép đằng kia thu hút ánh nhìn của cô. Nãy giờ đi qua đi lại mãi chưa có gì bỏ bụng, thôi thì uống tạm ly nước vậy. Nghĩ vậy, cô rời đi. Được giữa chừng thì lại bị lôi ngược trở lại lần nữa.

"Tôi ghen rồi, cậu hay lắm."

Arum nở nụ cười nhẹ nhàng.

"Cậu có muốn uống nước ép không?"

________________________________

Chương tiếp theo: Thay đổi nhỏ
________________________________

#CENCST.

Mong mọi người nhận xét và ủng hộ.

Thanks for reading, vote and comment.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip