Chap 13: Bỏ cuộc luôn là tốt nhất nhỉ ?

"Keng !".
Thanh âm cao vút vang lên, Shade ôm Rein cúi người xuống, còn cô nhắm nghiền mắt, chỉ biết ôm chặt lấy bất cứ thứ gì bên cạnh mình.
- Thật là...Tôi mới đi có vài phút mà đã có chuyện xảy ra rồi.
Chất giọng trầm trầm quen thuộc, Shade mở mắt ra nhìn, trên môi vẽ lên đường cong ẩn chứa sự trách móc :
- Cô đã đi đâu vậy hả ? Shiroyami!!?
- Tôi tạo không gian riêng cho hai người còn gì ? Biết cảm ơn đi. - Shira chống hông, ngoảnh ra sau cười cười, rất chân thành.
- Suýt chết đây này !! Cảm ơn cái con khỉ !!! - Shade bực tức hét lên, tay vẫn còn ôm Rein không buông, và cô thì gần như ngất đi.
- Rồi rồi. Bây giờ thì chuẩn bị tạ ơn tôi đi.
Shiroyami nhếch môi cười, đồng tử xanh thẫm trở nên sắc bén, lạnh lẽo như băng lướt qua 4-5 tên xung quanh.
- Thêm một con nhóc thì làm được gì ? Nhanh lên, tóm lấy nó!!
Sau tiếng hét của ông ta là hàng loạt dao găm, chùy gai nhắm thẳng vào Shiroyami, giáng xuống không chút nhân nhượng.
- Kém quá...
Một giọng nói mang âm khí văng vẳng bên tai, thanh kiếm lưỡi nhuộm huyết sắc lấp lánh cắt xuyên không gian.
Từng tên ngã xuống trong chớp mắt, trên bụng đều có một vết cứa khá sâu. Mọi người kinh hãi nhìn hàng loạt xác người bất động, lại đến cô gái tóc trắng hiên ngang đứng giữa chúng. Trên tay cô là thanh trường kiếm dài hơn 1m với lưỡi tuyền một màu đỏ, đồng tử xanh thẫm vô hồn quét qua khiến ai nấy đều giật thót. Tận mắt chứng kiến một vụ ẩu đả giết người nhưng chỉ cần nhìn huy hiệu trên áo choàng của "kẻ sát nhân" là không ai dám hó hé gì. Đằng nào cũng là đám người đó gây sự trước.
- Dọn dẹp đi đấy !
Shade đỡ Rein vẫn còn bàng hoàng đứng vững, lạnh lùng ra lệnh cho Shiroyami khi thấy máu bắt đầu chảy ra từ mấy cái xác.
- Vâng vâng...Lúc nào chẳng là cậu bày tôi dọn. Mệt đuôi quá. - Nữ Giám sát viên tra kiếm vào vỏ, ôm trán lắc đầu ngán ngẩm, chất giọng châm chọc quen thuộc vang lên/
Rein run rẩy đưa mắt nhìn những người đàn ông lực lưỡng gục trong vũng máu, mặt tái mét không còn sức sống. Dù không mắc chứng sợ máu nhưng ai nhìn cảnh này chắc cũng thấy kinh hãi.
"Họ...chết rồi sao ?"
Rein muốn hỏi nhưng cổ họng cô thắt lại, chỉ có thể mấp máy môi, mặt trắng bệch hướng về phía cô gái tóc trắng.
Shiroyami đương nhiên biết được ánh nhìn muôn phần sợ hãi cũng như ghê tởm từ đôi mắt lục lam kia, cười nói như trấn an Rein :
- Họ chưa chết đâu, chỉ bất tỉnh thôi.
Khẽ nở nụ cười cay đắng, cô vác kiếm lên vai, quay mặt đi nhẹ giọng :
- Thiếu gia, làm ơn trở về trước khi mọi chuyện rắc rối thêm...
Shade cùng Rein rời đi, Shiroyami tiếp bước sau khi đã sai lính phòng hộ còng tay đám người đó.
Về đến kí túc xá, Shiroyami ngồi trong phòng Rein giải thích khi thấy cô vẫn để tâm đến chuyện buổi chiều.
- Họ là những người buôn lậu vải vóc, rượu và nhiều mặt hàng khác khắp Wonder Planet. Tất cả đều là hàng kém chất lượng, vài loại còn có chất độc. Soraoi - hay còn gọi là "Thanh Thiên" - đúng là tên một loại vải rất hiếm có xuất xứ từ Moon Kingdom, được dệt từ một loài cây mọc dưới lòng sông Tsukiakari. Nhưng tấm duy nhất đã bị cháy trong một lần Shade - sama đây dại dột nghịch lửa khi còn nhỏ.
- Này, cô nhất thiết phải nói chuyện đó ra à !!!?
- Tôi chỉ nói sự thật thôi.
Cả 3 người ngồi dưới sảnh Nhà Trắng cãi nhau khi Shiroyami hơi tí lại kể hết mọi chuyện ngày xửa của chủ nhân cho Rein nghe. Còn anh chàng ngồi một bên liên tục hét vang cả gian phòng.
Rein ngồi cùng Shade, đối diện Shiroyami thỉnh thỏang lại cười rất thoải mái. Cô cảm thấy Shira là người kì lạ, rất dễ gần nhưng có lúc lại lạnh lùng, nghiêm khắc. Tuy cô ấy luôn trêu chọc Shade nhưng rất trung thành với cậu ta và lúc nào cũng tử tế với cô. Có lẽ cô nên trân trọng người bạn này.
- Vậy cô định lấy gì may trang phục ? - Shade thấy Rein nãy giờ lặng thinh nhìn chằm chằm Shiroyami thì nhíu mày, bất chợt quay ra hỏi.

Rein giật nảy mình, sực nhớ ra cuộc thi quan trọng chỉ còn 3 ngày nữa là bắt đầu. Không kiếm được vải thì thi làm sao ?
- Định bỏ cuộc à ? - Shade hỏi tiếp, nhận lại là cái gật đầu bất lực từ Rein. - Cô có thể đặt may hoặc lấy một bộ có sẵn mà.
Rein xua tay, cười nhẹ từ chối. Cô muốn nó phải thật đặc biệt, không như những trang phục khác, nhưng có lẽ không được. Dù sao thì cô cũng đã đánh violon rồi, chắc có lẽ bỏ đi cũng không sao.
Shade thấy vậy cũng không biết nói gì nữa, vì anh đâu phải thần thánh gì mà kiếm được vải vừa quý vừa độc trong 1 tuần mà không ra ngoài. Hơn nữa chẳng có lí do gì khiến anh phải hi sinh nhiều đến thế chỉ vì Rein cả.

Thế nhưng, thứ cảm giác tội lỗi, kèm theo nỗi đau vẫn từ từ dâng lên trong lòng anh khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô.
Vì cái gì chứ?
Trong khi đó, mọi biểu cảm u sầu của hai người đều phản chiếu nơi đồng tử xanh nhạt sắc bén. Shiroyami đặt nhẹ cốc trà xuống, liếc nhìn khuôn mặt Rein rồi chậm rãi nói :
- Nếu Người đã quyết định thì tôi không có ý kiến. Nhưng tôi nghĩ tạo ra một tuyệt tác từ những vật liệu bình thường mới ấn tượng và độc đáo hơn chứ !?
Câu nói hơi cao của Shiroyami lập tức thu hút sự chú ý của Rein. Cô ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn.
-...Không phải sao ? - Cô gái tóc trắng cười hiền, ánh mắt ngập tràn yêu thương, bỗng nhiên gieo vào lòng Rein một chút hi vọng.
- Đúng đấy. Từ một tấm vải quý hiếm làm ra những trang phục đẹp là chuyện bình thường. Cô có thể làm tốt hơn thế mà. - Shade cũng đồng tình với Shiroyami, hào hứng đặt tay lên vai Rein động viên khiến cô cũng phải bất ngờ.
- Tôi có thể nhờ ông Victor kiếm một chút cho cô !!
Đúng rồi, phải cố gắng hết sức đã chứ. Cô sẽ thử, dù sao cũng chẳng mất mát gì.
Rein không nói được nên chỉ nắm lấy tay Shade, cười tươi tỏ ý cảm ơn. Khuôn mặt tươi sáng của cô khiến anh chàng đỏ mặt, vội đưa mắt sang chỗ khác. Rein lại tưởng cô đã làm gì sai, đưa tay sờ trán anh chàng khó hiểu.
Shiroyami ngồi một bên, mỉm cười nhìn khoảnh khắc lãng mạng của chủ nhân mình cùng Rein bằng ánh mắt đượm màu buồn.

*-*-*-*-*

1 tuần trôi qua nhanh chóng, tối nay là buổi khai mạc chính thức hội thi, đồng thời cũng là vòng loại đầu tiên cho tất cả thí sinh. Các Clouder qua được vòng đầu và các Sunner đều háo hức chờ đến giây phút để thể hiện mình trên sân khấu.
Rein ngồi trong phòng chuẩn bị cho thí sinh cùng vài Quý tộc khác đến từ Jewelry Kingdom. Cây đàn violon màu nâu bóng cùng bộ trang phục được gấp gọn đặt trong hộp giấy, chỉ chờ ít phút nữa là sẽ được xuất hiện trước mặt ban giám khảo.
Cô vuốt nhẹ tay lên lớp vải - chỉ là vải thường dùng để may quần áo cho thường dân - giờ đây lại êm dịu, mịn màng như vải thượng hạng.
Cũng nhờ Shade đã giúp đỡ cô suốt mấy ngày qua. Cô cũng không ngờ một hoàng tử như cậu ta lại biết nhiều về may vá đến vậy.
Nhớ đến mấy ngày vừa rồi, cứ hết giờ học là hai người lại cùng nhau bàn về thiết kế, cách xử lí vải, cách may,... là Rein lại bất giác bật cười. Một nụ cười đã dường như biến mất hoàn toàn trên môi cô.
Không may, điều này vô tình lọt vào mắt một con người tàn độc khác.
Cánh cửa phòng bật mở, Alterzza - cô bạn Quản lí thuộc Hội Học sinh bước vào và hỏi :
- Kurame Rein có ở đây không ?
- Mình là Rein đây.
- À, bên ngoài có người nói muốn gặp bạn nhé.
Rein đóng nắp chiếc hộp, bước theo Alterzza ra khỏi phòng.
Đi hết hành lang dãy phòng chuẩn bị, Rein đã thấy Fine đứng chờ ở đó. Cô gái tóc hồng có vẻ đang rât căng thẳng thì phải, mồ hôi rịn ra ướt đẫm trán.
- Fine...
- Á !!! - Cô nàng kêu lên khi Rein bất thình lình chạm tay vào vai. Sau khi nhận ra nụ cười hiền cùng khuôn mặt quen thuộc, Fine mới vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm.
- Không sao chứ ? Trông cậu có vẻ căng thẳng ?
- Ừm...à, không, mình ổn mà, chỉ...hơi hồi hộp chút thôi...
Dù là Fine đã nói thế nhưng Rein vẫn có thể thấy khuôn mặt cô bạn đang tái đi nhanh chóng, dường như còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
- Vậy cậu gọi mình ra đây có gì không ? - Rein cười nhẹ, hòa nhã hỏi.
- À...Chúc cậu thi tốt nhé ! - Fine nắm lấy tay cô, miễn cưỡng vẽ ra nụ cười động viên nhưng vẫn khiến Rein cảm thấy có chút ép buộc.
- Ừm, Fine cũng cố gắng hết sức nhé!
Rein hiền hòa cười, hơi ấm từ bàn tay tỏa ra ôm trọn lấy Fine, không hiểu sao lại khiến cô gái tóc hồng thêm căng thẳng.
Không khí chùng xuống, Fine không nói gì nữa khiến Rein cảm thấy có chút ngượng ngùng. Cô từ từ rút tay mình ra, nhưng chỉ được một chút lại bị Fine nắm lại. Bắt gặp ánh mắt khó hiểu pha chút kinh ngạc, Fine thở hắt rồi bỗng quay lưng chạy đi.
Rein thoáng thấy khuôn mặt ngày càng tái của cô gái tóc hồng, theo bản năng đuổi theo nhưng không thể vào được khu chuẩn bị của Moon Kingdon. Sau một hồi chỉ biết đứng ngoài, Rein đành quay lại khu nhà của mình.
- Cô làm gì ở đây vậy ?
Rein giật mình quay lại, Shade đang tiến lại gần cô, giọng nói lạnh lùng vẫn lộ rõ vẻ lo lắng :
- Có chuyện gì sao? Mặt cô nhìn không tốt.
- Không có gì. - Rein cười nhẹ lắc đầu, từ tốn hỏi lại. - Còn anh nữa, không chuẩn bị gì cho cuộc thi sao ?
- Tôi không tham gia.
Shade đáp lại ngắn gọn, dường như không có chút hứng thú với cuộc đối thoại này. Một chút thất vọng nhen nhóm trong lòng Rein, mà chính cô cũng không hiểu nổi.
- Vậy à. - Rein đáp lại cho có lệ, cụp mắt mà cúi đầu xuống.
Không khí im lặng hẳn đi, dù xung quanh hai người là những ánh đèn lấp lánh cùng tiếng bàn tán xôn xao, nhộn nhịp của các học sinh tham dự cuộc thi. Trong khi đó, sâu bên trong thâm tâm, Shade đang gào thét tự trách mình kết thúc câu nói quá sớm. Cứ mỗi lần nhìn thấy Rein là cậu lại không kiềm chế được nhịp tim của mình. Nói năng, đi đứng cứ có cảm giác như kiểu sai một chút là chết vậy. Sao lần nào cậu cũng làm Rein buồn vậy chứ ?
Đáng tiếc thay, những ý nghĩ này không tới được tai người cần nghe. Người duy nhất có thể hiểu được nó hiện gìơ chắc chỉ có nữ Giám sát viên của Hoàng tử Moon Kingdom - Hakuma Shiroyami. Tuy nhiên, cô ấy lại không có ở đây để truyền đạt lại.
Hai người cứ đứng trước mặt nhau như thế. Gió nổi lên, thổi tung tầng lá cây cất cao khúc ca bi thương kì lạ.

*-*-*-*-*

"Keng". "Keng".
Những thanh âm tạo nên từ hai mảnh kim loại sáng bóng đập vào nhau vang lên cô độc giữa gío lạnh. Hai thân ảnh liên tục lao vào nhau rồi lại tách ra, mỗi lần lại tạo nên rất nhiều âm thanh ấy.
- Quả không hổ danh là vệ sĩ của Hoàng tử. Kiếm pháp quả thật không phải dạng vừa.
Bright chống đại kiếm xuống đất thở dốc, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ phảng phất sự khinh thường.
- Cảm ơn vì lời khen. Nếu không đủ mạnh mẽ, tôi đã không thể đứng đây, ngay bây giờ...
Shiroyami, trên tay là thanh trường kiếm lưỡi nhuộm huyết sắc chĩa thẳng vào mặt Bright, ánh mắt sắc bén tựa loài chim ưng giơ móng vuốt trước con mồi. Hơi thở có phần gấp gáp nhưng khuôn mặt tuyệt đối không chút dao động. Mái tóc trắng tung bay trong gió, hình ảnh cô càng trở nên cô độc, lạnh lẽo hơn.
"Cạch".
Shiroyami xoay cổ tay, lưỡi kiếm theo đà quay ngang qua đúng tầm cổ, lóe lên huyết sắc dưới ánh trăng. Bright lập tức đứng thẳng dậy, tay nắm chặt chuôi đại kiếm để dựng đứng chắn trước mặt mình.
"Keng".
Trong khoảnh khắc, thân ảnh bạch kim đã di chuyển đến chỗ đối phương, lưỡi kiếm thanh mạnh va chạm với đại kiếm của Bright kêu lên réo rắt.
Shiroyami lấy đà bật ra sau, nhưng chỉ trong nửa giây lại lao đến tấn công liên tiếp. Bright không còn cách nào khác ngoài đứng yên một chỗ chống đỡ. Những đòn tấn công của cô như vũ bão không lúc nào dừng, liên hoàn bủa vây lấy anh tựa như chỉ cần sơ sảy một chút là có thể trúng ngay chỗ hiểm.
Nếu so về vũ khí, đại kiếm của Bright to và nặng gấp 2,3 lần thanh trường kiếm "Yonshini" thuộc về Shiroyami. Nhưng cũng chính vì thế mà nó kém hẳn về mặt tốc độ, lại khó kiểm soát. Tuy uy lực có mạnh hơn, Shiroyami luôn biết vận dụng ưu điểm của mình - tốc độ - một cách tuyệt đối và triệt để nhất. Từ nãy đến giờ, Bright thậm chí còn không thể nhìn rõ vị trí của Shiroyami, chỉ có thể thoáng thấy bóng dáng màu trắng bạch hòa lẫn với ánh trăng lạnh lẽo.
Thời gian trôi qua, Bright vẫn trong thế bị động không tài nào xoay chuyển nổi. Sức người có hạn, anh đã bắt đầu thấy đuối sức, cánh tay cầm kiếm mệt rã rời vì liên tục hứng chịu lực đạo của đối phương. Thế nhưng, Shiroyami không có vẻ gì là sẽ nhanh chóng dừng lại.
"Xoẹt".
Lưỡi kiếm sắc bén lướt qua da mặt, để lại vết cứa rất mảnh tựa như chưa bao giờ tồn tại. Dòng máu đỏ tươi rỉ ra bên má, Bright nhất thời lơ là cảnh giác, lập tức Shiroyami vung mạnh kiếm, vẽ nên một đường dứt khoát giữa không trung.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip