Đoản 41: Duyên âm

     "Duyên âm" là một thứ gì đó thật đáng sợ. Cảm giác có một linh hồn suốt ngày đeo bám mình trong từng giây từng phút, ngắm nhìn mình một cách thầm lặng đến rợn người, họ chỉ cần đợi cơ hội bạn để lộ ra sơ hở là lúc bạn còn chẳng thấy mình đang ở trần gian nữa mà đang ở cạnh người đã lẳng lặng theo mình suốt thời gian qua. Có thể nói, duyên âm chính là một thế lực thực sự đáng sợ.

    Yamaguchi thì cũng chẳng khác những con người đang run rẩy trước hai tư "duyên âm" kia là bao. Cảm giác một người mình chẳng hề quen biết cũng như chẳng sống ở trên đời cứ nhìn chằm chằm vào cậu trong từng hơi thở chẳng phải quá rợn tóc gáy sao? Thứ cảm giác cứ lành lạnh sống lưng suốt ngày bám theo cậu qua tháng này tháng nọ làm cậu luôn sống trong sự lo sợ. Có khi cậu cũng chẳng dám chợp mắt đi ngủ mà chỉ nhìn lên trần nhà một cách thao thao bất tuyệt. Cậu chỉ sợ một ngày nào đó, cậu chẳng còn hiện diện trên thế giới này nữa.

    Mà khổ rằng, người mà đang đeo bám cậu suốt thời gian qua đối xử với cậu lạ lắm. Anh chàng này chuyên gia khịa cậu, cứ đêm nào gặp cậu là y như rằng cậu bị khịa lên khịa xuống không thương tiếc. Nhưng thực sự đối với cậu những lời đó chẳng có hàm ý là xúc phạm tới cậu, nó chỉ là những lời thốt ra làm cho bầu không khí giữa một người sống và một linh hồn bớt ngột ngạt. Đôi lúc anh chàng này cứ chọc cậu hoài, thoắt ẩn thoát hiện rồi còn dọa rằng sẽ bế cậu đi làm lỗi lo sợ trong cậu đã lớn rồi lại còn lớn hơn. Thấy khuôn mặt sợ sệt của cậu là anh ta bật cười khoái chí liền vì vừa trêu cậu nỗi sợ xanh mặt luôn. Tất nhiên cậu cũng không thể chịu áp bức mãi được, sợ người ta nhầm "Hổ không gầm tưởng lại là Hello Kitty", cậu đã lấy hết hết dũng khí bật lại anh chàng kia. Tự nhiên bị quát làm anh không khỏi bất ngờ lẫn hoang mang, anh liền im bặt không trêu nữa nhưng vậy vẫn không quên thốt lên hai từ "Xin lỗi" nho nhỏ. Không ngờ cách này có hiệu quả thật đấy, đến cậu còn nghĩ sau khi quát thì cậu đã xuống âm phủ rồi.

    Tuy vậy, dù đã biết rằng mình có duyên âm nhưng thực sự cậu chẳng thể biết được mặt của anh chàng kia ra sao. Mỗi khi cậu rơi vào giấc ngủ là cậu sẽ gặp được anh thông qua một giấc mơ. Địa điểm cả hai người gặp nhau lúc nào cũng là ở trong căn nhà gỗ nhỏ nhắn sâu trong rừng. Lúc nào cũng như thế, cả hai người ngồi đối diện với nhau, thưởng thức tách trà ấm nóng trên bàn và ngồi nói chuyện với nhau. Dù cậu đã được nghe giọng nói nhẹ nhàng của anh, được chạm vào bàn tay lạnh lẽo đến run người của anh, nhưng nhan sắc của anh thì cậu chưa có dịp chiêm ngưỡng. Mỗi khi cậu cố gắng nheo mắt nhìn anh thì tuyệt nhiên chỉ là một làn sương mờ ảo. Nhưng ngẫm lại chắc hẳn có điều gì khúc mắc ở nơi đây nên cậu chẳng thể nhìn được mặt anh. Dù vậy, cũng chỉ cần với giọng nói và đôi bàn tay này, cậu cũng có thể cùng anh trò chuyện thoải mái rồi.

    Vào một hôm, chẳng hiểu do cậu đã quá mệt mỏi sau một ngày dài triền miên ở trường hay không mà cậu vừa đi đến giường một cái là ngủ say như chết luôn. Nếu mà trộm vào nhà bế cậu đi mất thì cậu cũng chẳng tỉnh dậy được đâu. Lần nữa rơi vào giấc mơ quen thuộc, cậu lại ngồi trong căn nhà gỗ quen thuộc sâu trong rừng. Nhưng hôm nay có gì đó kì lạ, anh không hề nói gì cả, chỉ khẽ nắm chặt tay cậu thôi. Thay vì đôi bàn tay lạnh ngắt như mọi ngày, nó có chút hơi ấm dịu dàng, làm cậu có chút ngỡ ngàng trước sự ấm áp kì lạ này. Cậu nhìn thẳng vào anh, ánh mắt của cậu thể hiện rõ sự lo âu. Tự nhiên anh im lặng đến kì lạ vậy? Cậu cực kì lo lắng, lo một cách vô lí và thật ngớ ngẩn. Trước thì lo sợ anh bắt cậu đi mất, bây giờ lại lo một ngày anh lại biến mất, chẳng hiểu tâm trí cậu còn tỉnh táo không nữa. Thấy cậu cứ bồn chồn lo lắng không yên, anh chỉ cười nhẹ rồi cất giọng nói:

    _ "Tôi không đi đâu cả, nếu có chuyện gì thì cậu kể cho tôi nghe với nhé. À, sắp tới là ngày giỗ của tôi, nếu không bận, cậu có thể sang chơi với tôi một chút nhé..."

   Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cảnh vật trước mặt cậu đảo lộn hoàn toàn. Dường như có một lực từ đằng trước đẩy cậu ngã xuống, nhưng cảm giác lưng va đập xuống sàn gỗ chẳng thấy đâu mà chỉ thấy cảm giác một luồng gió mát thổi phà vào cậu. Trước khi rơi ra khỏi giấc mơ và trở về thực tại, cậu thấp thoáng thấy anh lẩm bẩm gì đó với cậu nhưng xui thay rằng trước khi nghe trọn được câu hoàn chỉnh thì cậu đã tỉnh dậy mất rồi. Vừa trải qua một giấc mơ khó hiểu, cậu bây giờ không thể kiềm chế được sự tò mò dâng trào trong thâm tâm cậu. Cậu muốn gặp lại anh, nhưng cậu chẳng thể rơi vào giấc ngủ được lần nữa. Còn đang nghĩ ngợi tìm cách thì cậu nhận ra rằng mình đang nắm chặt một mảnh giấy nho nhỏ - một mảnh giấy ghi địa điểm lẫn ngày tháng đều rõ ràng. Liên kết lời nói lúc nãy cùng dòng chữ ghi trên mảnh giấy, có lẽ cậu đã biết mình phải làm gì rồi.

    Bước chân trên con đường đầy đất, cậu vừa đi vừa thầm cầu nguyện rằng mình sẽ không bị lạc đường. Đích thị bây giờ cậu đang đi luẩn quẩn trong rừng, đúng vậy là ở trong rừng. Tại sao cậu lại đi trong rừng? Bởi vì trong mảnh giấy đề địa điểm là ở ngôi rừng này, và ngôi rừng này lại còn rất xa nơi cậu đang sống nữa chứ. Vừa đi nhón chân tránh vấp vào những chiếc rễ đang lồi lên trên mặt đất, vừa ngó nghiêng xung quanh xem mình đang đi đâu. Những vạt nắng như những mảnh tơ lụa mềm mại xen qua từng tán lá của chiếc cây cổ thụ rải đầy xuống nền đất cứng như đang dẫn lối cho cậu vậy. Sau một hồi loang quanh trong rừng cây rậm rạp này, cậu cuối cùng đến địa điểm cần đến. Đứng trước căn nhà gỗ quen thuộc nằm sâu trong rừng, những ngọn cỏ xanh mướt vây quanh căn nhà, ngay kế bên ngôi nhà là một bia đá có phần bụi bặm. Tất cả mọi thứ y hệt như trong giấc mơ của cậu. Bước tới gần bia đá, cậu lấy một chiếc khăn để phui sách bụi đi, để lộ hàng chữ được khắc trên bia đá.

    _ "Tsukishima Kei....?"

    Một tiếng xoạt vang lên rõ to trong bầu không khí tĩnh mịch này. Cậu giật bắn mình lên rồi quay ngoắt về phía phát ra tiếng động. Nhưng những gì xảy ra cũng chẳng có gì xảy ra ngoài một bầu không khí trầm lặng cả. Thở phào nhẹ nhõm tưởng rằng mình bị phát hiện lén lút trong rừng. Vừa định quay lại nhìn bia một thì đột nhiên một cảm giác mát lạnh từ phía gáy truyển thằng đến não bộ của cậu. Cậu giật bắn mình lên thêm một lần nữa, lần này còn nhảy bật về phía sau nữa chứ. Vừa định mở miệng thét lên quát người trêu cậu đến tận hai lần thì cậu liền im bặt luôn. Người đứng trước mặt cậu bây giờ đích thị là một hồn ma, không phải đích thị là duyên âm của cậu – Tsukishima Kei. Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu được gặp anh trực tiếp ngoài đời mà không phải thông qua giấc mơ, cũng như là lần đầu tiên cậu có thể nhìn rõ dung nhan của anh. Một con người cao ráo chắc hơn mét chín đứng nhìn cậu. Anh khoác trên mình bộ Kendo Hakama vô cùng gọn gàng và lịch sự. Và đặc biệt hơn chính là một khuôn mặt điển trai mà cậu mong ước mình được nhìn bấy lâu nay với mái tóc màu vàng kem cùng đôi mắt màu vàng kim lấp lánh ẩn sau cặp kính. Trời, đến cậu cũng phải há miệng công nhận rằng với nhan sắc này thì khối cô gái cũng sẽ phải đổ gục thôi.

    Còn đang đứng ngây ngất trước vẻ đẹp có một không hai của anh, cậu còn chẳng nhận ra khoảng cách giữa cả hai người đã thu hẹp lại đến mức nào. Anh nhẹ nhàng kéo cậu lại gần hơn, bàn tay mát lạnh chạm nhẹ vào gò má tàn nhang của cậu. Ôm cậu thật chặt, lâu lắm rồi anh mới được cảm nhận hơi ấm của người mà anh yêu thương trọn kiếp. Nở một nụ cười mãn nguyện , anh thì thầm vào tai cậu:

    _ "Cuối cùng... cũng gặp lại được em rồi!"

•••Loading•••

[05:45p.m/04032022]

Inspired by: (FB) Nhà sản xuất thử thách viết lách

Choco-Pie

•••End•••

Tâm sự cuối truyện:

    _ Mình thấy chủ đề "Duyên âm" này khá là hay và thú vị đó chứ, cảm giác tưởng tượng Yamaguchi phải chống cự giữa sự lo sợ của việc dính phải duyên âm nhưng việc đang dần yêu Tsukishima. Xong rồi Tsukishima có chút lạnh lùng nhưng vẫn dịu dàng với người yêu trăm năm mang tên Yamaguchi. Với cả tưởng tượng Tsukishima mặc bộ Kendo Hakama đẹp lắm luôn ý, muốn giãy đành đạch luôn.

    _ Mình cũng ý định viết phần hai khai thác về quá khứ của Tsukishima nhưng cũng chỉ là ý định thôi chứ mình chưa có ý định triển nó. Nhưng dù sao thì vẫn có ngày mình mang nó lên thôi nên hãy chờ đợi đi nhé.

    _ Ý tưởng mình lấy từ đây nhé.

    _ À cho bạn nào thắc mắc Kendo Hakama là gì thì theo mình search trên Google thì Hakama là tên gọi một loại trang phục truyền thống của Nhật, được phổ biến từ thời các Samurai. Và ngày nay Hakama được sử dụng chủ yếu trong các lễ hội, các nghi thức trang trọng và trong các môn võ thuật truyền thống như Aikido, Kendo, Kyundo. Còn đây là ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip