Anh là hoa hồng, biết đau nhưng em vẫn yêu anh mù quáng.
Khoảnh khắc lần đầu tôi gặp anh là qua MV "Spring day". Khi nhìn vào chàng trai có đôi mắt mê người ấy, tôi biết tôi đã yêu chàng trai đó rồi.
Ngày tháng dần qua đi, tình cảm với anh càng sâu đậm nhiều hơn, tôi đã tìm hiểu về Hàn Quốc, coi cả ngày lẫn đêm. Đến 1 ngày, mẹ tôi bảo rằng :" Mẹ rất phản đối việc con xem những video đó suốt ngày. Con hãy nghĩ đi, bây giờ, cả mọi thứ con đều dành cho nó, thanh xuân của con là anh chàng đó, con cống hiến cho anh ta nhiều như vậy. Thời gian nào là cho con?"
Mẹ tôi nói đúng nhỉ? Có thể những bạn khác sẽ nghe theo mẹ bạn, vì họ nói rất đúng, bạn phải lo cho bản thân mình và tương lai.
- Được, nếu mẹ muốn con có thời gian cho riêng mình và lo cho tương lai. Con sẽ học hành thật giỏi theo ý mẹ, làm mọi thứ theo ý mẹ và năm 19 tuổi, con sẽ qua Hàn. Khi đó mẹ sẽ không thể cản con được nữa. Vì con sẽ đuổi theo ước mơ của con, và cuộc sống từ đó về sau sẽ do con quyết định. Mẹ sẽ không cần sắp xêp hôn nhân cho con nữa, vì con sẽ thực hiện nó!
Từ đó, tôi học cả ngày lẫn đêm, đem về không biết bao nhiêu giải thưởng, học bổng đi nước ngoài.
Tôi ngỏ ý rằng muốn học Tiếng Hàn và lấy học bổng. Mẹ tôi kiên quyết phản đối. Lúc đó, tôi vẫn còn nhỏ dại, ngây thơ nghĩ rằng sau này có thể học sau cũng được.
18 năm đèn sách đã qua đi, mẹ tôi vẫn không cho tôi học tiếng Hàn. Khi ngồi trên máy bay và ngẫm nghĩ, tôi cảm thấy thật hối hận. Nhưng không phải hối hận vì chọn quyết định qua đó, mà là hối hận vì đã không cản mẹ không cho học tiếng Hàn, để bây giờ lại ngồi đây bập bẹ học từng chữ như thế này. Lý do tôi không muốn nói tiếng Anh là gì? Là vì tôi nói tiếng Anh nhanh hơn người bản xứ và giọng rất kỳ quặc, chói tai. Mỗi lần thi đều phải cố gắng chậm lại và điều chỉnh giọng. Nhưng tôi không thích điều đó, vì nó khiến tôi khó chịu. Và còn 1 vấn đề nữa. Tiền!
Phải, là nó, tiền. Ba mẹ tôi không chu cấp cho 1 đồng nào cả. 62 triệu này là tôi tích góp được trong 18 năm qua. Mọi khoản chu cấp bên đó; tiền ăn, tiền nhà, tiền làm hồ sơ, chạy trường học, tiền điện, nước, tiền mua đồng phục, vật dụng cần thiết,.... Hàn Quốc là nước đứng trong top những nước có giá thành đắt nhất thế giới. 19 tuổi, tôi nghĩ về tương lai sau này, và bật khóc.
Khóc như 1 đứa trẻ con, tôi khóc nức nở. Không chỉ khóc vì tiền mà còn khóc vì ba mẹ đã không ủng hộ tôi, khóc vì mọi người bảo tôi rằng con nhỏ đó nó đi theo trai... Lạ thật? Tôi thực sự muốn làm việc và sinh sống tại Hàn Quốc mà, tôi thực sự muốn có khoảnh khắc là 1 fangirl tự do, đi đây đi đó như bao thiếu nữ sau bao năm học hành. Vậy không được sao?
- ARMY, don't cry.
1 giọng nói trầm ấm vang bên tai tôi. Tôi không nghe lầm chứ. Có người gọi tôi là ARMY sao? Sao lại biết tôi là ARMY?
Tôi quay qua người ngồi kế bên mình. Vì anh ta từ nãy giờ đeo bịt mắt nên tôi chả thể thấy mặt được. Bây giờ thì tôi thấy rồi....
Là anh- Kim Taehyung.
Tôi lại càng khóc òa lên. Hu hu, tại sao anh lại ở đây?? Có phải tôi nằm mơ không? Càng nghĩ, lại càng khóc to hơn.
Anh gọi cô gái kia đến. Thì ra cô ấy là thông dịch viên quốc tế, anh nói :
- Hãy hỏi cô gái kia rằng tại sao lại khóc, và khi nhìn thấy tôi lại khóc to hơn?
Tôi như hiểu ra vấn đề. Vô tư kể ra mọi chuyện, tâm trí trống rỗng, và thổ lộ hết mọi chuyện.
Dường như cuộc đối thoại của chúng tôi đã thu hút các thành viên khác.
Họ quay xuống và nhìn thấy tôi đang sụt sịt lau nước mũi kế bên anh.
- Taehyung ah, mày làm gì vậy? Sao lại để con gái nhà người ta khóc thế kia??
Các anh cũng hỏi thăm và dần dần kết tội lên thằng em tội nghiệp. Nhìn các anh gần như thế này, tôi lại không kìm được xúc động, lại khóc to hơn. Trời ạ, sao lúc này tôi lại mít ướt thế?
Anh nhẹ nhàng, lấy khăn tay ra và lau nước mắt cho tôi.
Bàn tay to lớn và ấm áp chạm vào da thịt tôi. Hức, hức... hức... tôi lại khóc to đến mức level max.
Anh nản gục, kêu phục vụ lấy 1 chai nước đưa cho tôi uống. Tôi đón nhận, mắt vẫn nhòe nhòe và mũi sụt sịt. Tại sao anh lại biết tôi là ARMY nhỉ? Tại sao anh lại đối xử dịu dàng với tôi như vậy? Vì tôi là ARMY sao?
Các anh lớn và Jungkookie cũng hoảng hồn không kém. Có lẽ ngỡ ngàng vì lần đầu thấy cảnh tượng này?
Tôi xúc động, sụt sịt miết. Anh vẫn im lặng, chả nói gì.
1 lát sau, tôi cầm chai nước anh đưa mà ngủ ngon lành. Đã vậy còn nửa nhắm nửa mở. Trong mơ, tôi thấy anh nhìn tôi ngủ mà cười. Liệu ngoài đời có như vậy không nhỉ?
Có. Ngoài đời anh nhìn tôi chăm chú mà cười.
Hội anh em cây khế xem dramma đã xong, quay qua hỏi anh.
- Nay chú mày bị sảng hay gì? Nói tao đưa thuốc.
- Tao nhớ hồi sáng mày ăn đồ ăn dinh dưỡng, bổ ích lắm mà, có bỏ độc hay thuốc gì đâu??
- Ê, hay chú em muốn tán gái?
- Ê, hay sáng nay đồ ăn có vấn đề?
- Ê, hay sáng nay mày lấy thuốc bổ uống nhầm thành Xuân dược của anh Namjoon? :)))
- Ya, cái thằng Chim lùn này, mày nói cái gì vậy?
- Jimin sii nói đúng rồi đó anh. Em thấy anh có 1 hộp Xuân dược bự chà bá luôn.
Á há há há há, tiếp theo đó là 1 tràng cười :)))
- Cô ấy nói rằng cô ấy đúng là ARMY, vì chúng ta nên đã cố gắng trong 18 năm ngồi trên ghế nhà trường theo ý cha mẹ. Trước đó, cô rất cuồng chúng ta, và chả lo cho bản thân, đụng đâu thì cười đó. Cô ấy và mẹ thực hiện 1 lời giao dịch. Và 19 tuổi, cô ấy đi theo ước mơ của mình. Và đó chính là chúng ta.
Bầu không khí trở nên tĩnh mịch lạ lùng.
- Nhưng tại sao cô ấy lại khóc nhiều như trẻ con vậy? Cô ấy đã 19 rồi cơ mà.
- Ba mẹ cô ấy phản đối chúng ta. Cô ấy không chịu, và kiên quyết cãi lại. Trong 18 năm, mẹ cô ấy ngăn cấm cô ấy đụng đến 1 chữ Hàn, bây giờ, cô ấy, 1 chữ bẻ đôi cũng không biết. Vì phản đối nên ba mẹ không chu cấp tiền cho cô ấy. Cô ấy chỉ có trong tay 62 triệu VND, tương đương với 4~5 triệu won bên nước mình. Khi qua Hàn, chính phủ ra luật rằng trong vòng 6 tháng không được đi làm thêm. Cô ấy lại không biết gì về Hàn Quốc. Cứ ngây ngơ đi mà không suy nghĩ. Cô ấy không có trường học, không có học bổng, không người thân, bạn bè, nhà cửa bên này. Nghĩ về nó, và cô ấy bật khóc như 1 đứa con nít lên 3.
- Nhưng chú mày nói ra điều này làm gì? Chúng ta đâu thể đem cô ấy đi theo? Chúng ta là nghệ sỹ. Máy quay, phóng viên, neitizen luôn dòm ngó chúng ta, nhất là khi chúng ta đang nổi, đúng, RẤT NỔI. Chú mày có thể làm được gì cho cô ấy?
- Sao lại không, cô ấy có thể cải trang thành stylist hay 1 nhân viên đi theo. Và chả ai có thể nhận ra cô ấy, vì cô ấy không phải người Hàn, không phải là người nổi tiếng.
- Nghe đây, Taehyung, anh đồng ý với ý đó của mày. Nhưng sau đó thì sao? Cô ấy sẽ ở nhà chúng ta à? Chú mày có biết ngày đêm phóng viên trực chờ ở ngoài không?
- Cô ấy... sẽ là giúp việc.
- Thôi, anh chịu thua mày, mày muốn làn gì thì làm.
- Khoan, em muốn hỏi anh Taehyung, sao anh lại tốt với em ấy vậy?
- Vì cô ấy là ARMY.
- Ok, lý do khá tốt đó. Em chấp nhận.
- Khoan đã, anh mày cũng có ý kiến. Máy tính trong phòng thằng Namjoon có virus. Lâu lâu nó sẽ hiện lên, lỡ đâu em ấy đang giúp việc và thấy thì sao?
Sa mạc lời.... -.-
The end.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip