[To the end]: Chữa lành

con người đôi lúc lạ lắm, thực sự rất lạ. họ luôn cố gắng tỏ ra là mình ổn, dẫu bên trong họ đang than khóc vì những bộn bề của cuộc sống. dù cho biết bao câu hỏi lo lắng về tình trạng của họ được cất lên, họ vẫn nở nụ cười thật tươi như một cách để chứng minh rằng mình vẫn tốt chán. nhưng chỉ cần một chỗ để tựa đầu vào, một cái vuốt nhẹ sau lưng, họ sẽ vỡ òa trong sự ấm ức được dồn nén bấy lâu nay. em cũng như họ, chỉ cần có anh, mọi nỗi đau gần như được rũ bỏ hoàn toàn.

bước chân ra khỏi nhà vào sáng sớm, chen chúc giữa đám người lố nhố trên chuyến tàu điện chật chội chỉ để kịp giờ làm, tay lướt nhanh trên bàn phím cơ cùng đôi mắt lướt nhanh qua xấp giấy tờ chồng chất thành từng cột cao gần bằng đầu cho cuộc họp sắp tới, dự một cuộc họp hơn tiếng với cốc cà phê hơi nguội trên tay. một ngày của em được đóng gọn trong những công việc nhàm chán, ngày này qua tháng nọ thì mọi thứ vẫn y nguyên như vậy, chẳng có dấu hiệu gì là đổi mới. chán thì cũng chán thật đấy, nhưng em có thay đổi được cái quái gì đâu. lặp đi lặp lại có khi đến hết cuộc đời này, tâm hồn của em dần héo mòn và mục rữa.

trở về nhà với tâm trạng lẫn không thể nào mà khá hơn được như thể em vừa trải qua một trận chiến khốc liệt ngay giữa công ty vậy. em lách cách cánh của gỗ để khép, nhẹ nhàng tháo đôi giày của mình ra để bước vào nhà. treo gọn chiếc áo khoác dài lên trên giá, nới lỏng chiếc cà vạt bó chặt lấy cổ mình cả ngày, em để cả cơ thể mình ngã nhào xuống chiếc sofa gần đó. lạy chúa, khi từng tấc thịt trên cơ thể em chạm nhẹ xuống thứ bông mềm mài này, cảm giác cả người em đang tan chảy ra vậy. cả ngày trời hoạt động không ngừng nghỉ, cả cơ thể em tê cứng không thôi, mãi đến tận tối em mới có thể dành thời gian thư giãn. gương mặt mệt mỏi vùi sâu vào chiếc gối gần đó, vài ba tiếng thở dài não nề cất khỏi môi em, cố gắng lấy lại tinh thần trước khi đối mặt với anh.

nhưng nó bất thành, lúc nào cũng như vậy cả. em cứ nằm yên không nói câu gì cả, đợi đến khi tiếng dép loẹt quẹt trên tấm sàn gỗ tiến lại gần ghế, bàn tay mát lạnh quen thuộc khẽ chạm lên đầu mình, em mới chịu cất tiếng nói của mình lên.

"mệt lắm nhỉ?"

anh ngồi xuống kế bên em, tay nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc rối tinh rối mù vì công việc của em. lúc nào cũng vậy hết, anh đối xử với em dịu dàng quá mức cho phép rồi. chỉ cần về nhà thôi, anh sẽ luôn có mặt để đón em, an ủi tâm hồn đang vỡ vụn thành từng mảnh, xoa dịu tâm trạng rối bời như mớ bòng bong của em. dù em lúc nào cũng nói dối rằng bản thân mình ổn, nhưng anh đâu có bị lừa dễ dàng đến thế đâu, nhất là khi anh đã ở bên cạnh em hơn năm năm rồi cơ chứ. anh sẽ ôm em vào lòng, rì rầm vào tai em những câu an ủi, giải thoát em khỏi những mệt nhọc đeo bám em cả ngày hôm nay, và tặng em một nụ hôn lên đôi môi vào cuối ngày như cách anh nói rằng anh yêu em nhiều đến mức nào.

em không nói gì cả, chỉ gật gù coi như đồng ý. bởi lẽ em sợ rằng chỉ cần mình nói chữ "có" thôi là em sẽ bật khóc mất, mà em chẳng muốn lây những cảm xúc đáng phiền phức này cho người yêu mình chút nào cả. em vùi sâu hơn vào chiếc gối hơn, cắn chặt môi không cho những tiếng sụt sùi thoát khỏi miệng mình.

bàn tay ấm áp chợt khựng lại, rồi men theo cánh tay gầy mà nâng niu lấy bàn tay nhỏ nhắn của em. chậm rãi, nhẹ nhàng, các ngón tay của anh đan vào tay em. công nhận tay anh lớn thật, lại còn ấm nữa, nắm thích ghê đó. nhưng dường như hơi ấm của anh lại làm em càng muốn khóc hơn, nó dịu dàng quá, ấm áp quá, lại làm em càng nghẹn ngào hơn chứ. chết thật mà, cứ thế này em sẽ dựa dẫm vào anh cả đời này mất thôi.

cánh tay rắn chắc vòng qua eo em, nhấc bổng con người sắp chìm nghỉm vào chiếc sofa. anh đặt em ngồi lên đùi anh, mặt đối mặt. anh chạm nhẹ vào gò má ươn ướt của em, rồi di chuyển lên đôi mắt đang ửng đỏ lên. anh ân cần nâng tay em lên, để lòng bàn tay em áp vào má anh. một chút một, anh muốn an ủi vỗ về em, dập tắt những nỗi phiền ưu đang bủa vây lấy người anh thương.

"vậy em muốn anh làm gì để em hết mệt?"

nó không còn là một câu hỏi bình thường nữa, mà là một yêu cầu chờ đợi sự đồng ý đến từ đối phương. anh lúc nào cũng vậy, thật tinh tế và cẩn thận, phải chờ đợi sự đồng ý của em thì anh mới làm. nhưng nó không phải là câu hỏi "anh làm nhé?" đơn thường, mà là những ẩn ý được anh dấu trong từng cử chỉ câu nói, hoặc đơn giản là một ánh mắt mong cầu. dẫu cho cả hai đã là người yêu nhau, em đã cảm thấy dễ chịu lẫn thoải mái trước tình yêu bao la anh dành cho em, nhưng anh vẫn luôn cẩn trọng từng chút một, bởi lẽ anh sợ em tổn thương. cách anh vuốt nhẹ tóc em của em ra đằng sau tai như cách anh hỏi rằng liệu anh hôn em được không, cách anh dang rộng vòng tay chờ đợi em sà vào như cách thể hiện anh muốn ôm em nhiều đến nhường nào, cách anh đặt lên ngón tay áp út của em một nụ hôn như thể anh đang muốn đưa em đến lễ đường tới nơi rồi vậy. nghe quá đỗi nhỏ nhặt, nhưng đối với em lại to lớn biết bao. nó thể hiện rằng anh yêu em, trân quý em và muốn ở bên cạnh em đến hết cuộc đời này. quả là năm đó em đã không yêu sai người, đã không phung phí của tuổi thanh xuân để theo đuổi một người tồi tệ như mấy lần trước. thật là, hạnh phúc quá đi mất!

"tùy anh"

em cười nhẹ, cho phép anh chàng đang nhìn em với đôi mắt lo lắng kia. dù không thể hiện rõ ràng lắm, nhưng em biết rằng anh đang vui lắm, cứ ngỡ là chú cún nhỏ đang vẫy đuôi không ngừng vậy.

từ bàn tay được đặt lên má, anh đặt lên lòng bàn tay một nụ hôn nhẹ nhàng, rồi hôn lên những ngón tay thon dài. từng nụ hôn rải rác lên bàn tay em đều rất dịu dàng, anh quan sát biểu cảm em thật lâu rồi cất lời hỏi.

"sau khi anh hôn nhé này, tay em đã đỡ đau chưa?"

quả một ngày dài lướt nhanh trên bàn phím, tay tê cứng là một chuyện không thể tránh khỏi, nhưng em đã quá quen rồi, dường như chẳng còn để ý nó nữa. vậy mà khi anh hỏi, tay em lại thấy đau quá, mỏi quá, lại muốn anh hôn lên đó nhiều hơn nữa.

"em không biết..."

anh gật gù, rồi đan chặt bàn tay mình vào bàn tay em, không có một kẽ hở nào giữa tay của cả hai. anh kéo sát em lại gần anh hơn, để em gục vào hõm vai anh, tay mân mê lọn tóc sau gáy của em. anh hôn lên tóc em, thổi vào tai em những lời dỗ dành ngọt ngào.

"mệt nhỉ, muốn khóc quá ta? vậy cứ khóc đi, anh sẽ dỗ em mà"

em khịt mũi, dấu đôi mắt đang dần nóng lên. để rồi từng giọt nước mắt thẫm đẫm trên vai anh, em òa khóc nức nở như một đứa trẻ trong lòng anh. cả ngày hôm nay em không ổn, thực chất nó vẫn luôn như thế. em luôn cố gắng giấu nhẹm nó đi, chỉ để lại một nguồn năng lượng tích cực dần cạn kiệt đến mọi người. em không muốn ai phải gánh vác nỗi phiền ưu của bản thân cả.vậy mà anh đã đến bên em, rũ bỏ hình ảnh vui tươi giả dối của em, ôm lấy em mà dỗ dành. em cảm động lắm, nỗi mà giọng em dần vỡ vụn thành những tiếng nấc nghẹn trong dòng nước mắt nóng hổi.

anh ôm lấy cơ thể đang run lên trong lòng anh, vươn tay xoa lấy mái tóc em. mọi điều em đã trải qua anh không rõ là bao, anh cũng sẽ chẳng bắt ép kể hết ra mọi chuyện nếu như em không muốn nói. dù vậy, trái ngược với vẻ ngoài luôn tươi cười của em, em yếu đuối lắm đấy chứ. nhưng em có bao giờ thể hiện ra đâu, chỉ có mỗi anh đây biết mà thôi. dẫu vậy, anh vẫn sẵn sàng đón nhận em, ôm lấy em, bảo vệ lấy con người nhỏ bé kia.

cuộc sống luôn có những điều xảy đến một cách bất ngờ, thậm chí là không tưởng, anh cũng chẳng phải là thánh thần ba đầu sáu tay hay gì cả, nhưng anh vẫn sẽ cố gắng hết mình để giữ nụ cười của người thương ở trên môi. chỉ cần ở bên vòng tay anh, anh nguyện dùng cả tính mạng của mình để em sống trong sự yên bình và hạnh phúc. nghe có hơi cao xa quá, nhưng đó lại là điều đến từ đáy lòng anh. miễn em có thể nở nụ cười đúng như cảm xúc của em, anh cũng thấy đủ mãn nguyện rồi.

"thấy đỡ hơn rồi chứ?"

anh quẹt đi giọt nước mắt còn đọng lên gò má, mỉm cười dịu dàng với em. nhìn thấy người thương vẫn còn thút thít, anh vén tóc mai của em ra đằng sau tai rồi nhẹ nhàng trao tặng đôi môi kia một nụ hôn. không nồng cháy, cũng chẳng quá nhạt nhòa, phớt qua nhưng thấm đẫm tình cảm trong đó. anh chợt cười khúc khích, xoa đầu cô gái nhỏ bé trong lòng mình rồi dặn dò.

"hôm nay anh có nấu món em thích đó, tắm rửa sạch sẽ đi rồi chúng ta cùng ngồi ăn với nhau. ăn xong thì chiều theo mọi ý em luôn"

mặt trăng lên cao, tỏa ánh sáng nhẹ nhàng giữa bao vị tinh tú lấp lánh. ở một ngôi nhà nhỏ nhắn nọ, có hai người yêu nhau, cười đùa vui vẻ trong bữa cơm đơn giản nhưng thật ấm cúng. một ngày dài và mệt mỏi dần khép lại, mở ra một ngày mới có anh và em và niềm hạnh phúc trong tình yêu.

•••Loading•••

[11:02p.m/23022023]

Choco-Pie

•••End•••

Tâm sự cuối truyện:

    _ Tự nhiên thấy bản thân mình cũng như thế này ghê, nhất là đang trong giai đoạn ôn thi nữa chứ. Mấy ngày nay đi ngủ cũng muộn, mà mệt quá tới nỗi nằm xuống giường cái là ngủ luôn à. Nhưng ít nhất mình vẫn trụ được để viết truyện tiếp, chắc tình trạng này sẽ sớm hết thôi.

    _ Đôi lúc cũng muốn một người nó ôm rồi an ủi lắm đó chứ, nhưng không có ai cả. Mong ai đó có thể đến ôm mình bây giờ nhỉ, chắc mình sẽ khóc mất thôi;-;

    _ "Tấm ảnh thứ 8" là về góc nhìn của các bạn nhiều hơn, sang "Ngoại lệ" thì là góc nhìn của hus bạn là chủ yếu, sang đến chap này lại chuyển sang góc nhìn của bạn là trọng tâm nè. Mỗi chap đổi một lần cho nó mới mẻ nè, chứ giữ nguyên một góc nhìn liền tù tì nhiều chap cũng chán.

    _ Dù gì đến đây cũng hết rồi, mình đây xin chúc bạn có một ngày thật hạnh phúc và tràn đầy tiếng cười, những nỗi buồn sẽ không làm phiền bạn nữa. Hãy cười nhiều lên nhé, yêu các bạn nhiều lắm:3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip