Chương 45
Jackson từ ngoài trở về thấy trong nhà nhộn nhịp hơn hẳn, anh đi vào trong xem xem thì ra hai vị phu nhân hôm nay đích thân xuống bếp nấu ăn, Vương lão gia và Nguyên Nguyên thì đang nói chuyện với nhau bên ghế sofa, Eli cũng không chịu thiệt cứ thế mà ôm lấy tay Vương Nguyên ngồi bên cạnh.
"Yo~ mọi người hôm nay nhộn nhịp thế có tiệc gì sao?" Jackson đi vào cười nói.
"Nguyên Nguyên đến thăm hỏi con đấy" Vương lão gia nói "con cũng ngồi xuống đây luôn đi"
Jackson gật đầu dạ rồi đi đến chổ ghế sofa ngồi cạnh Vương Nguyên
"Cậu lo thân mình không xong mà đòi đến thăm tôi" Jackson cười đánh vào vai cậu.
"Ở nhà buồn lắm, lâu rồi không gặp lão gia và phu nhân tiện đến thăm hỏi luôn" Vương Nguyên cười nói.
"Vương Thức thế nào rồi?" lão gia hỏi.
"Anh ấy quyết định định cư ở nước ngoài đồng thời không về đây nữa" nhắc đến Vương Thức cậu có vẻ hơi buồn nói.
"Đừng nói đến việc này nữa, tới đám cưới cậu nếu anh ấy không về thì mình qua đến bên ấy luôn" Jackson nhìn thấy được liền đổi đề tài.
"Anh định đi cưới vợ sao? Anh phải chờ em lớn chứ" Eli bất mãn nũng nịu nói.
"Eli à em không đấu lại sếp đâu" Jackson vuốt đầu cô bé cười nói.
"Không chịu đâu, em 12 tuổi rồi anh chờ em thêm 6 năm nữa thôi, chờ em nhe!" Eli bỏ ngoài tai những gì Jackson nói.
"Em mới 11 đừng ăn gian tuổi"
"Jackson đáng ghét, em không chơi với anh nữa"
Nhìn hai anh em như vậy lão gia và Vương Nguyên chỉ biết cười trừ, hai vị phu nhân nhờ sự giúp đỡ của người giúp việc nên đã thành công nấu xong thức ăn, Vương phu nhân ra phòng khách gọi mọi người, Dịch phu nhân thì giúp bài biện trên bàn ăn.
"Con cứ tự nhiên như ở nhà nhé!" Dịch phu nhân nhìn cậu nói, cậu gật đầu cười với bà.
Thế là mọi người cùng nhau ăn cơm, đã bao lâu rồi cậu mới có được cái cảm giác này, lúc nào vào bữa cũng chỉ đối mặt với bức tường vô giác.
"Nguyên Nguyên? Cậu sao vậy?" đột nhiên Jackson gọi cậu. Cậu mới nhận ra mình xúc động quá rồi.
Cậu lấy tay lau đi nước mắt cười nhìn mọi người "thật xin lỗi, con làm mọi người mất hứng rồi"
Trong đây ai cũng hiểu được trong lòng cậu nghĩ gì nên lập tức cười trừ đổi đi đề tài khác để tránh nhắc đến gia đình.
Ăn uống xong xuôi cậu giúp các phu nhân dọn dẹp, rữa bát đĩa, mặc dù cả hai lẫn người giúp việc khuyên cậu cứ để đấy, nhưng nào để được, cậu ăn của người khác thì phải làm gì đó chứ.
"Xong ngay thôi, mọi người ra phòng khách chơi đi" Vương Nguyên nói.
"Nhưng con là khách đến chơi mà còn bắt con làm..." Dịch phu nhân nói.
"Phu nhân vừa nói con là người nhà sao, người nhà mà đừng khách sáo"
"Vậy ta sẽ gọt trái cây vậy" Dich phu nhân thấy trái cây trên bàn nói.
"Dạ phiền phu nhân rồi" cậu cười nói
Hôm nay là một ngày mà cậu rất vui, cậu đã lâu rồi không cảm nhận lại cái không khí gia đình này rồi, có cha, có mẹ có em gái, anh trai... Nếu họ còn sống chắc sẽ vui như vầy, Vương Thức cũng sẽ không hận Tuấn Khải mà đòi đi như vậy. Cậu không kiềm chế được mà thở dài một phen.
"Con xin phép mọi người con về trước ạ" dọn dẹp xong xuôi cậu định trở về nấu ít thức ăn cho Tuấn Khải. Cậu ăn rồi ở đây nhưng tiểu Khải nhà cậu lại kén ăn vô cùng sẽ không chịu ăn cơm ngoài đâu, nếu giờ về nấu sẽ kịp lúc anh về.
"Con ở lại chơi một tí nữa đi, vẫn chưa muộn lắm mà" Vương phu nhân nói.
"Con phải về nấu ít thức ăn cho tiểu Khải, anh ấy không thích ăn cơm ngoài đâu" cậu cười nói.
"Con cứ mặc kệ thằng nhóc ấy đi, nó lớn rồi chứ đâu còn con nít nữa đâu, tí nữa mang ít đồ ăn về cho nó là được" Vương lão gia uống một hớp trà nói.
"Cậu đừng từ chối nữa, sếp hôm nay bận họp rồi không về sớm được đâu, cậu trở về cũng buồn chán lắm, ở đây chơi đi" Jackson kéo cậu lại ghế ấn cậu ngồi xuống rồi giật lấy áo khoác cậu đang cằm trên tay nói.
"Vậy con làm phiền rồi" thấy không thể từ chối nên cậu ở lại nói chuyện với gia đình một chút nữa.
Cậu quên rằng nó lại sắp phát tác, cậu vừa nâng li trà lên định uống thì cơn đau tê buốt đó lại đến, tay cậu vô lực mà làm rơi tách trà, mồ hôi lạnh bất đầu toát ra, mỗi lần nó phát tác lại đau hơn lần trước, lâu hơn lần trước. Mọi người thấy vậy liền tiến lại gần xem xét, hỏi thăm. Trong nhà ngoại trừ Jackson ra chưa ai biết tình trạng của Vương Nguyên. Cậu chỉ kịp thốt lên ba chữ "con không sao" rồi ngất lịm đi.
Jackson đưa cậu lên phòng của mình gọi cho bác sĩ đến, vì tạm thời chỉ có thể dùng thuốc giảm đau để khống chế mà thôi.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" trong lúc bác sĩ đang ở bên trong kiểm tra và tiêm thuốc thì bên ngoài Vương phu nhân lo lắng hỏi.
"Chuyện đã đến nước này thì không giấu được nữa rồi" Jackson thở dài nhìn Vương Nguyên rồi kể lại cho mọi người nghe về việc Lưu Sâm bắt cóc Vương Nguyên để uy hiếp Tuấn Khải giao lại đơn hàng, lẫn việc Tuấn Khải bị sa bẫy, tất cả đều kể hết một lược.
Vương lão gia nghe được tức giận không cùng, việc lớn như vậy mà ông chẳng biết gì, Vương gia lại nợ Vương Nguyên một mạng.
"Giờ đã có thuốc giải chưa?" ông hỏi.
"Giờ anh hai của đã vào cuộc nhưng tạm thời vẫn chưa" Jackson lắc đầu.
"Tôi đã tiêm cho cậu ấy thuốc giảm đau rồi nhưng có một chút lời khuyên, nếu cứ tiếp tục sử dụng như vậy thì chẳng mấy chốc thuốc sẽ vô hiệu, lúc đó thì mọi việc càng tồi tệ hơn, giờ cậu ấy đã đến mức độ đau ngất đi rồi" bác sĩ đi ra nhìn Vương lão gia nói.
"Chúng tôi hiểu rồi, việc thuốc giải giao lại cho các ông" Vương lão gia thở dài nói.
Cùng lúc đó Tuấn Khải gọi điện cho Vương Nguyên, Jackson nghe thấy tiếng điện thoại trong áo khoác dưới lầu liền chạy xuống xem
"Lão gia là sếp gọi" Jackson nói lớn.
"Con nghe đi"
"Vâng" Jackson nhất máy "alo sếp chào buổi chiều"
"Jackson? Sao cậu lại nghe máy của Nguyên nhi? Hai người đi với nhau sao? Em ấy đang ở đâu thế?" vừa nghe không phải giọng của Nguyên nhi anh, anh liền phóng ra một đống câu hỏi.
"Sếp à làm gì vội vậy? Nguyên nhi của sếp đang ở dinh thự Dịch gia, cậu ấy ngủ rồi nên tôi nghe máy giúp"
"Vậy cứ để em ấy ngủ tí đi, nói với em ấy tối nay tôi không về, dặn em ấy không cần chờ cơm, chú ý sức khỏe còn nữa..."
"Vâng tôi biết rồi chú ý an toàn chứ gì, chuyện đó cứ để Jackson này lo đi, sếp yên tâm"
"Vậy được, tất cả nhờ cậu" nói xong anh tắt máy.
Jackson quay lại xem tình hình của Vương Nguyên, mọi người ai cũng lo lắng mà ngồi xung quanh giường nhất là hai vị phu nhân, cả hai đều rất mến cậu nên thấy cậu như vậy 2 người không khỏi thấy đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip