Chương 23. Nhận Trác Dực Thần làm đồ đệ

Chu Yếm nhìn theo bóng Ngạo Nhân khuất dần trong bóng tối, đôi mắt ánh lên vẻ sâu lắng. Y quay lại đối diện với Ly Luân, khẽ mỉm cười nhưng trong ánh mắt vẫn còn đọng chút mỏi mệt.

“A Ly, chuyện hôm nay tạm gác lại. Ta cần chút thời gian một mình”

Chu Yếm nói, giọng dịu dàng nhưng không để Ly Luân kịp phản ứng, y đã lướt qua hắn, tiến thẳng về phía căn phòng của Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần đang ngồi gục bên giường, ánh mắt vô hồn nhìn vào thanh kiếm cũ nát bên cạnh. Khi cánh cửa bật mở, hắn giật mình, lập tức đứng dậy, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Chu Yếm.

“Ngươi đến đây làm gì? Đến để chế nhạo ta sao?”

Trác Dực Thần cười lạnh lùng, nhưng giọng nói vẫn không giấu được sự cay đắng.

Chu Yếm tiến tới, bình thản ngồi xuống ghế đối diện, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Trác Dực Thần. “Ngươi muốn báo thù, đúng không?”

Trác Dực Thần ngạc nhiên, nhưng rồi ánh mắt nhanh chóng bừng lên ngọn lửa căm hận.

“Đúng vậy! Ta muốn giết ngươi! Giết chính tay ngươi đã hủy hoại cuộc đời ta!”

Chu Yếm bật cười, nụ cười không chút cảm xúc.

“Muốn giết ta, thì trước tiên, ngươi phải đủ mạnh. Hiện tại, ngươi thậm chí không đủ sức tự vệ.”

“Ngươi...” Trác Dực Thần siết chặt nắm tay, nhưng hắn biết lời Chu Yếm nói là sự thật. Dù đầy thù hận, hắn chỉ là con người yếu ớt.

Chu Yếm đứng dậy, ánh mắt băng lãnh nhìn hắn.

“Ta sẽ dạy ngươi sử dụng kiếm Vân Quang, thanh kiếm mà cha và ca ca ngươi từng dùng để bảo vệ Trác phủ. Nhưng ngươi phải thề một điều.”

Trác Dực Thần nhíu mày, ánh mắt không giấu được nghi ngờ. “Ngươi muốn ta thề điều gì?”

Chu Yếm chậm rãi nói, từng chữ như khắc sâu vào tâm trí Trác Dực Thần:

“Ngươi phải thề rằng, nếu ta dạy ngươi kiếm pháp Vân Quang, một ngày nào đó, ngươi sẽ dùng chính thanh kiếm ấy giết chết ta.”

Câu nói khiến Trác Dực Thần sững sờ, đôi mắt mở to không tin nổi. “Ngươi điên rồi sao? Ngươi biết ta muốn giết ngươi, mà còn tự nguyện dạy ta?”

Chu Yếm mỉm cười, ánh mắt xa xăm:

“Ta chỉ muốn ngươi mạnh mẽ hơn, để có thể đối mặt với sự thật. Nếu ngày đó đến, ta sẽ nhận lấy kết cục mà ngươi mong muốn. Nhưng trước tiên, ngươi phải trở thành một người cầm kiếm xứng đáng.”

Trác Dực Thần nhìn y chằm chằm, sự nghi ngờ xen lẫn phẫn nộ. Nhưng rồi, hắn quỳ xuống, giọng nói tràn đầy quyết tâm và oán hận:

“Ta, Trác Dực Thần, xin thề! Nếu Chu Yếm dạy ta sử dụng kiếm Vân Quang, một ngày nào đó, ta sẽ giết hắn bằng chính thanh kiếm ấy! Nếu vi phạm lời thề sẽ hồn bay phách tán !”

Chu Yếm gật đầu hài lòng, nhưng trong đôi mắt y ánh lên một nỗi buồn sâu thẳm. “Tốt. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ là đồ đệ của ta.”

Ngày hôm sau, Ly Luân thấy Chu Yếm trở về với vẻ mặt bình thản như mọi ngày, nhưng trong ánh mắt y lại ẩn giấu một điều gì đó khiến hắn nghi ngờ.

“A vật nhỏ, ngươi đã đi đâu cả đêm vậy?” Ly Luân hỏi, giọng nhẹ nhưng ánh mắt vẫn dò xét.

Chu Yếm mỉm cười, né tránh câu hỏi: “Chỉ đi dạo một chút. Ta không muốn ngươi lo lắng, nên không nói trước.”

Ly Luân nheo mắt, cảm giác có điều gì đó không đúng. Nhưng trước khi hắn kịp hỏi thêm, Chu Yếm đã vỗ nhẹ vai hắn, đổi chủ đề:

“Ta mệt rồi. Chúng ta nói chuyện sau nhé.”

Nhìn bóng lưng nhỏ bé của Chu Yếm khuất dần, Ly Luân không khỏi cảm thấy bất an.

Trong lòng hắn, một nỗi lo lắng mơ hồ đang dần lớn lên, nhưng hắn không biết rằng, mối nguy hiểm thực sự đã bắt đầu len lỏi giữa hai người.

Những ngày sau đó, Chu Yếm bắt đầu huấn luyện Trác Dực Thần tại một khu vực bí mật trên núi. Nơi đây được bao phủ bởi sương mù dày đặc và yêu khí tràn ngập, khiến kẻ yếu tim không dám đặt chân tới.

Chu Yếm đứng giữa vùng đất hoang vu, tay nhẹ nhàng nâng kiếm Vân Quang. Ánh sáng từ thanh kiếm lóe lên như tia chớp giữa bầu trời u tối.

Trác Dực Thần ngồi quỳ trước mặt y, đôi mắt tràn đầy sự quyết tâm nhưng không che giấu được hận thù.

“Kiếm Vân Quang không phải là thanh kiếm bình thường”

Chu Yếm cất tiếng, giọng lạnh như sương sớm.

“Nó là một thanh kiếm sống, là cây kiếm của tộc Băng Di các ngươi, cần linh hồn của kẻ cầm kiếm hòa hợp với nó. Nếu ngươi để hận thù che mờ lý trí, thanh kiếm này sẽ nuốt chửng ngươi trước khi ngươi kịp giết ta.”

Trác Dực Thần siết chặt nắm tay, ánh mắt đỏ rực.

“Chỉ cần có thể giết ngươi, ta không quan tâm bản thân sẽ ra sao!”

Chu Yếm khẽ cười, ánh mắt đầy sự thâm trầm:

“Vậy thì, hãy để ta xem ngươi có tư cách cầm nó hay không.”

Cuộc huấn luyện bắt đầu khắc nghiệt hơn từng ngày. Chu Yếm không chỉ dạy kiếm pháp, mà còn buộc Trác Dực Thần đối mặt với những ký ức đau thương nhất trong lòng.

Mỗi lần hắn mất kiểm soát vì cơn giận, yêu khí xung quanh sẽ vây lấy hắn, bóp nghẹt lý trí. Chu Yếm đứng từ xa, không cứu giúp, chỉ lạnh lùng nhìn:

“Ngươi không thắng nổi bản thân của chính mình, thì đừng mơ giết được ta.”

Ban đêm, trong khi Trác Dực Thần chìm trong giấc ngủ chập chờn, Chu Yếm đứng từ xa nhìn hắn.

Trong ánh mắt y, không chỉ có sự lạnh lẽo, mà còn mang theo một nỗi niềm khó nói. Y thầm nghĩ:

“Tiểu Trác, ta muốn ngươi đủ mạnh để chống lại bất kỳ ai, ta cũng cần ngươi, nếu ta mất khống chế thiên hạ đại loạn, ta sợ sẽ tổn thương Ly Luân...hại chết gia gia, Anh Lỗi...và ngươi nữa?”

Trong khi đó, Ly Luân bắt đầu nhận ra sự thay đổi trong hành động của Chu Yếm. Hắn cảm thấy y đang giấu diếm điều gì đó, nhưng mỗi khi hỏi, Chu Yếm đều khéo léo lảng tránh.

Một ngày nọ, Ly Luân quyết định đi theo Chu Yếm khi y rời khỏi quán trọ.

Hắn chứng kiến cảnh Chu Yếm đứng trên vách núi, tay cầm kiếm Vân Quang, cùng Trác Dực Thần đang tập luyện bên dưới. Cơn giận bùng lên trong lòng hắn. Ly Luân bước tới, ánh mắt sắc lạnh:

“Chu Yếm, ngươi đang làm gì?”

Chu Yếm giật mình, quay lại nhìn Ly Luân. Nhưng y nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười:

“A Ly, ngươi tới đây làm gì? Chuyện này không liên quan đến ngươi.”

Ly Luân tiến tới, kéo Chu Yếm lại gần, giọng đầy vẻ trách móc:

“Không liên quan? Ngươi đang dạy kẻ muốn giết ngươi cách để giết ngươi. Ngươi nghĩ ta sẽ để yên sao?”

Chu Yếm nhẹ nhàng thoát khỏi tay Ly Luân, ánh mắt nhìn hắn đầy phức tạp:

“A Ly, đây là quyết định của ta. Hắn cần sức mạnh, và ta cũng cần hắn đối mặt với chính mình. Ngươi không hiểu...”

“Không hiểu?” Ly Luân cười nhạt, ánh mắt đầy tổn thương. “Ta chỉ hiểu rằng, ngươi đang tự đưa mình vào chỗ chết.”

“Ta không sao...A Ly, tin ta đi, ngoan nào” Chu Yếm khẽ đáp, giọng dịu dàng nhưng đầy kiên quyết. “A Ly, ngươi đã bảo vệ ta đủ lâu rồi. Hãy để ta tự giải quyết mọi thứ.”

Ly Luân siết chặt nắm tay, nhưng không nói thêm lời nào. Hắn quay lưng bỏ đi, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.

“Vật nhỏ, nếu ngươi thực sự bị tổn thương, ta thề sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai, thậm chí ta sẽ giết cả Trác Dực Thần.”

Ngạo Nhân, sau khi trốn thoát, tìm đến một ngôi đền bỏ hoang nơi sâu thẳm trong rừng Đại Hoang. Ở đó, nàng quỳ xuống trước một bóng đen mờ ảo, giọng đầy hận thù:

“Đại nhân, ta đã làm theo kế hoạch của ngài, nhưng Ly Luân vẫn chọn hắn. Ta muốn trả thù... Ta muốn họ đau khổ!”

Bóng đen phát ra giọng cười âm u, như vọng lại từ địa ngục:

“Ngạo Nhân, ngươi không cần vội. Hãy để hận thù của ngươi chín muồi. Khi thời điểm đến, chúng ta sẽ tiêu diệt tất cả. Chu Yếm, Ly Luân, và cả Trác Dực Thần, bọn chúng sẽ quỳ dưới chân ta.”

Ánh mắt của Ngạo Nhân lóe lên tia độc ác, nhưng sâu trong tâm hồn nàng, vẫn còn một tia yếu đuối dành cho Ly Luân. “Đại nhân... ngài có chắc sẽ không bỏ rơi ta chứ?”

“Ngươi là quân cờ quan trọng nhất của ta. Ta sẽ không để ngươi phí hoài" bóng đen đáp.

Nhưng trong đôi mắt sâu thẳm, chỉ có một tham vọng cháy bỏng:

“Đại Hoang sẽ là của ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip