Chương 35. Sự Xuất Hiện Của Thừa Hoàng
Sự sống của cả Chu Yếm và Ly Luân như treo trên sợi tóc. Trác Dực Thần vẫn còn quỳ bên cạnh Chu Yếm, đôi mắt tràn đầy hối hận và đau đớn.
Kiếm Vân Quang nằm bất động trên nền đất, ánh sáng rực rỡ của nó đã phai mờ sau nhát kiếm định mệnh.
"Chu Yếm... hãy cố gắng... ta sẽ không để ngươi chết." Trác Dực Thần siết chặt tay, nhưng cơ thể hắn cũng đang kiệt sức vì vết thương từ cuộc chiến trước đó.
Ly Luân nằm trên giường, ánh mắt yếu ớt nhìn về phía Chu Yếm. Độc tố từ Bất Tẫn Mộc đã rút đi, nhưng cơ thể hắn vẫn chưa hồi phục.
Đôi môi nhợt nhạt của Ly Luân khẽ mấp máy, như muốn nói gì đó, nhưng không kịp—
Cánh cửa đình bật tung ra, một luồng khí đen lạnh lẽo tràn vào như cơn lũ.
"Thừa Hoàng!" Anh Lỗi hét lên, giơ tay bảo vệ Trác Dực Thần và Ly Luân.
Một bóng người cao lớn bước vào, áo choàng đen tung bay trong gió. Gương mặt của Thừa Hoàng sắc bén như lưỡi dao, ánh mắt lạnh lẽo quét qua căn phòng, dừng lại trên cơ thể yếu ớt của Chu Yếm.
"Hóa ra đây là trạng thái của đại yêu mà các ngươi gọi là bất khả chiến bại?" Giọng hắn trầm thấp nhưng đầy châm biếm.
"Ngươi muốn gì?" Trác Dực Thần đứng dậy, dù cả cơ thể hắn đang run rẩy vì kiệt sức.
Hắn cầm lại kiếm Vân Quang, dù ánh sáng của nó đã lụi tắt.
Thừa Hoàng nhếch mép cười. "Ta đến để lấy lại thứ thuộc về Đại Hoang."
Không ai kịp phản ứng. Chỉ trong nháy mắt, Thừa Hoàng đã đứng trước Chu Yếm. Hắn giơ tay, một luồng sức mạnh vô hình nhấc bổng cơ thể yếu ớt của y lên.
"Thả hắn ra!" Ly Luân gắng sức ngồi dậy, nhưng một luồng khí đen từ Thừa Hoàng ập đến, ép hắn nằm bẹp xuống giường.
"Đừng phí sức, nếu là bình thường ta có thể đánh ngang tay với các ngươi, bây giờ các ngươi vô dụng như thế có thể ra lệnh cho ta sao"
Thừa Hoàng lạnh lùng nói. "Chu Yếm vốn dĩ thuộc về Đại Hoang. Các ngươi chẳng qua chỉ là những kẻ tạm thời giữ lấy y. Giờ thì đến lúc ta mang y về."
Anh Lỗi lao lên, nhưng bị một luồng sức mạnh từ Thừa Hoàng đánh văng ra. Trác Dực Thần cố gắng tấn công bằng kiếm Vân Quang, nhưng hắn chỉ kịp vung một đường trước khi bị Thừa Hoàng hất văng, máu từ khóe miệng trào ra.
"Một người phàm vô dụng, ngươi không thể cứu hắn đâu." Thừa Hoàng nhìn hắn, giọng đầy khinh miệt.
"Kiếm của ngươi... không thể bảo vệ bất cứ ai."
Chu Yếm mơ màng mở mắt, ánh nhìn của y chạm vào Ly Luân và Trác Dực Thần. Nhưng sức lực của y đã cạn kiệt, không thể cất lời.
"Các người... đừng theo ta..." Chu Yếm khẽ thốt, trước khi hoàn toàn ngất đi trong vòng tay của Thừa Hoàng.
Thừa Hoàng mang Chu Yếm trở về Đại Hoang, đến một vùng đất cằn cỗi, nơi yêu khí ngập tràn và thời gian như ngừng trôi. Ở trung tâm vùng đất ấy, một bệ đá cổ xưa đứng sừng sững, được khắc đầy những hoa văn kỳ lạ.
"Kẻ thần bí" đứng đợi ở đó, toàn thân phủ trong một lớp áo choàng màu đỏ máu, gương mặt bị che kín.
"Ngươi đã mang hắn đến." Giọng nói của kẻ thần bí đầy thỏa mãn.
Thừa Hoàng đặt Chu Yếm lên bệ đá, ánh mắt lộ vẻ phức tạp. "Ngươi chắc chắn đây là cách duy nhất để hồi sinh Thần Nữ Bạch Trạch?"
Kẻ thần bí bật cười khẽ, giọng nói tràn đầy dụ hoặc:
"Chỉ có máu và linh hồn của một đại yêu như Chu Yếm mới có thể thức tỉnh nàng. Ngươi đã chờ bao lâu rồi, Thừa Hoàng? Chờ để nhìn thấy nàng trở lại?"
Thừa Hoàng siết chặt nắm tay, ánh mắt tối sầm.
Hắn không trả lời, nhưng trong lòng lại tràn ngập xung đột.
Hắn từng thề trung thành với Thần Nữ Bạch Trạch, nhưng giá phải trả là sinh mạng của Chu Yếm—một kẻ mà hắn không thực sự xem là kẻ thù, nhưng cũng chẳng phải đồng minh.
Chu Yếm vẫn bất tỉnh, nhưng hơi thở yếu ớt của y làm Thừa Hoàng khựng lại.
"Ngươi đang do dự sao?" Kẻ thần bí bật cười. "Thừa Hoàng, đừng quên mục tiêu của ngươi."
Dưới ánh sáng yếu ớt của Đại Hoang, Thừa Hoàng nhắm mắt, như cố gắng che giấu một tia do dự cuối cùng.
Không gian tại Đại Hoang trở nên tĩnh mịch đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió rít qua những vách đá sắc nhọn và yêu khí dày đặc quẩn quanh.
Chu Yếm bị trói chặt trên bệ đá cổ, hai tay bị gông xiềng bởi chuỗi xích luyện từ yêu khí hỗn loạn.
Mỗi lần y cố gắng điều khiển lệ khí trong cơ thể để tự chữa vết thương từ kiếm Vân Quang, xích trói lại siết chặt hơn, khiến y đau đớn đến toát mồ hôi lạnh.
Vết thương từ nhát kiếm chí mạng của Trác Dực
Thần giờ đây đang lan rộng, máu đen thẫm thấm qua y phục, nhỏ xuống nền đá. Y muốn chống cự, nhưng cơ thể đã bị rút cạn sức lực.
Thừa Hoàng đứng đó, cách y không xa, ánh mắt sắc lạnh như băng. Trên tay hắn là một viên nội đan toả ra ánh sáng đỏ rực—nội đan của Chu Yếm. Hắn đã tự tay lấy nó từ cơ thể y, không chút do dự.
“Ngươi thực sự định làm thế này sao, Thừa Hoàng?”
Giọng nói của Chu Yếm khàn đặc, nhưng trong đôi mắt y không có sự sợ hãi, chỉ có oán hận sâu sắc.
“Ngươi nghĩ hiến tế ta có thể cứu được Thần Nữ Bạch Trạch? Ngươi không hiểu gì về nàng cả.”
Thừa Hoàng không trả lời, chỉ siết chặt nội đan trong tay. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại hiện lên một tia mâu thuẫn.
“ Ngươi im miệng đi, Chu Yếm” hắn nói, giọng khô khốc. “Ta không cần ngươi dạy ta. Ta chỉ biết rằng nếu Thần Nữ sống lại, Đại Hoang sẽ được tái sinh. Ngươi—một kẻ đã từng phá hoại mọi thứ—không xứng đáng để sống thêm nữa.”
Chu Yếm cười nhạt, giọng nói yếu ớt nhưng sắc bén:
“Đại Hoang không cần một kẻ như ngươi, Thừa Hoàng. Ngươi chỉ là một con rối bị lợi dụng.”
Những lời đó như một nhát dao cắt vào lòng Thừa Hoàng. Nhưng trước khi hắn kịp phản ứng, một tiếng cười âm u vang lên từ bóng tối.
“Lợi dụng? Ngươi nói đúng, Chu Yếm. Nhưng kẻ bị lợi dụng không chỉ có Thừa Hoàng. Ngay cả ngươi, kẻ từng tự xưng là đại yêu mạnh nhất, cũng chỉ là một quân cờ trong tay ta.”
Từ bóng tối, một người khoác áo choàng đỏ máu bước ra. Kẻ thần bí hiện thân, ánh mắt rực lên như hai đốm lửa địa ngục.
Khi hắn gỡ bỏ chiếc mũ trùm đầu, khuôn mặt lộ rõ—một gương mặt quen thuộc đến mức khiến Chu Yếm cảm thấy máu trong người như đông cứng.
“Chúc Âm Sơn Thần…” Chu Yếm thốt lên, giọng đầy kinh ngạc và căm phẫn.
Kẻ thần bí, nay đã được gọi bằng tên thật của mình, cười khẩy. “Đúng vậy. Chính là ta. Ngươi có bất ngờ không, Chu Yếm? Ngày đó, ngươi đã giết ta bằng chính tay mình. Nhưng giờ, ta đứng đây, sống lại, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.”
Chu Yếm nghiến răng, từng ký ức ùa về trong tâm trí. Năm đó, Chúc Âm Sơn Thần là một kẻ tàn bạo, lợi dụng sức mạnh Thần lực của mình để áp bức và hủy hoại nhân gian.
Chu Yếm đã phải đánh đổi không ít để tiêu diệt hắn, không ngờ hôm nay lại phải đối mặt với kẻ thù cũ.
“Ngươi sống lại bằng cách nào?” Chu Yếm hỏi, giọng lạnh lẽo.
Chúc Âm nhếch mép cười, ánh mắt đầy hận thù:
“Nhờ vào chính ngươi, Chu Yếm. Ngươi tưởng giết ta là chấm dứt tất cả sao? Không, ngược lại, oán khí của ta đã bám theo ngươi suốt bao năm. Ta chỉ chờ cơ hội để trở lại, và ngươi đã cho ta cơ hội đó.”
Chu Yếm nhận ra, sự tồn tại của Bất Tẫn Mộc, những biến cố liên tiếp xảy ra, tất cả đều là một phần trong âm mưu của Chúc Âm.
Thừa Hoàng cau mày, dường như không hoàn toàn biết rõ thân phận thật sự của kẻ mà hắn đã hợp tác.
“Ngươi đã nói rằng hiến tế Chu Yếm sẽ cứu được Thần Nữ Bạch Trạch. Đừng nói với ta đây cũng là một lời nói dối.”
“Ồ, điều đó thì đúng,” Chúc Âm nói, vẻ mặt đầy nham hiểm. “Máu và nội đan của đại yêu sẽ đủ để thức tỉnh nàng. Nhưng ngươi có nghĩ rằng Thần Nữ Bạch Trạch thực sự sẽ chọn ngươi sau khi nàng sống lại? Hay nàng sẽ đứng về phía kẻ đã mang nàng trở lại?”
Thừa Hoàng khựng lại, cảm giác nghi ngờ dâng lên trong lòng.
Chu Yếm cười lạnh: “Thừa Hoàng, ngươi đã bị lừa. Ngươi nghĩ rằng Chúc Âm giúp ngươi vì Đại Hoang sao? Hắn chỉ muốn dùng Thần Nữ để hoàn thành dã tâm của mình. Ngươi chỉ là một con tốt thí mà thôi, chính hắn đã phá hủy lệnh bài Bạch Trạch, ngươi sống hàng vạn năm vẫn tin tưởng kẻ giết hại Thần nữ sẽ cứu sống được y, nực cười”
Sự thật phũ phàng đó làm Thừa Hoàng run lên, nhưng ánh mắt hắn vẫn đầy kiên quyết. Hắn siết chặt nội đan của Chu Yếm, như muốn trấn áp cảm giác dao động trong lòng.
“Cho dù thế nào, ta cũng không thể dừng lại nữa rồi” hắn nói, giọng đầy cương quyết. “Thần Nữ sẽ hồi sinh, và Đại Hoang sẽ được cứu.”
Chúc Âm cười lớn, như thể đang chế giễu cả hai. “Vậy thì bắt đầu đi. Ta rất muốn xem các ngươi sẽ làm gì tiếp theo.”
Thừa Hoàng bước đến gần bệ đá, chuẩn bị hoàn thành nghi thức hiến tế. Nhưng trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của Chu Yếm trở nên sắc bén lạ thường, như một ngọn lửa cuối cùng bùng lên trước khi tắt lịm.
“Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi đạt được mục đích sao, Thừa Hoàng?”
Chu Yếm thốt lên một câu chú bằng giọng trầm thấp. Lệ khí từ cơ thể y đột ngột bùng phát, phá vỡ một phần xiềng xích, tạo ra một luồng khí mạnh mẽ quét qua không gian.
Chúc Âm lùi lại, vẻ mặt kinh ngạc: “Ngươi… vẫn còn sức sao?”
“Ta đã thề sẽ không bao giờ để kẻ nào điều khiển số phận của ta, kể cả ngươi.” Chu Yếm nở một nụ cười lạnh, ánh mắt rực lên ngọn lửa kiên định, bất chấp cơ thể đang kiệt quệ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip