Shot 1
Vậy là một năm học mới lại đến. Tôi là Jungkook, một học sinh cấp 3 cuối cấp đang trên đường đến ngôi trường thân thuộc đã gắn bó với tôi suốt 2 năm qua. Tôi đi một mình, lặng lẽ ngắm nhìn những chiếc lá vàng khô rơi xào xạc trên mặt đường lạnh lẽo. À, không phải chỉ có mình tôi, trước mặt tôi là một cậu con trai, dáng người non nả, trắng trẻo, mái tóc đỏ cam nhìn có vẻ mượt mà, sao đẹp quá, thoạt tôi cứ ngỡ là cô nữ sinh nào đấy. Cô ấy...à không! Cậu ta hình như vừa làm rớt cái gì đó nhưng lại không hề hay biết. Tôi chạy đến và nhặt lên, ra là cái móc khoá. Cái móc khoá xinh xắn bị cậu làm rơi rồi, tôi phải làm sao đây? Nên chạy đến đưa cậu hay giữ nó cho một mình tôi? Đứng thẫn thờ một hồi lâu như thế, tôi quyết định giữ lại cho riêng mình và tiếp tục sải bước chân mình đi đến trường. Ngôi trường đã ngay trước mắt tôi đây là trường BangTan (방탄). Bước vào trong, mọi thứ chẳng có gì thay đổi là mấy. Vẫn cái ghế đá đó nơi tôi hay ngồi đọc sách, vẫn gốc cây phượng nơi những nữ sinh lớp 10 hay đứng trước mặt tôi mà thỏ thỉ lời tỏ tình ngây dại khi tôi chỉ là học sinh lớp 11. Tôi ngồi lên cái ghế đá trong sân mà tôi vẫn thường hay ngồi đọc sách để đợi thông báo vào lớp. Khoảng 10 phút sau đó, tôi lại gặp cậu nam sinh tóc đỏ khi nãy đi trước tôi trên đường đến trường. Cậu đang tiến lại chỗ tôi ngồi. Tôi ngạc nhiên khi thấy cậu ta đã ngồi xuống kế bên tôi, đang tìm kiếm cái gì đó mà có vẻ gấp gáp lắm.
- Cái móc khoá đâu rồi nhỉ ?!
Ra là cậu tìm cái móc khoá khi nãy cậu đánh rơi. Nếu biết nó quan trọng như vậy thì tôi đã trả cho cậu rồi!
- Có chuyện gì thế ?
- Em đánh rơi cái móc khoá mà bà trước khi mất đã cho em, làm sao bây giờ ?
Cậu ta xưng tôi là anh-em sao? Thế là cậu nhỏ hơn tôi? Nhưng sao cậu biết tôi lớn hơn cậu mà xưng như thế? Trong đầu tôi lúc này hoàn toàn mù mịt chỉ vì cậu nam sinh đó xưng em với tôi. Sao tôi phải tỏ ra như thế nhỉ?
- Cậu lớp mấy nhỉ ?
- Em lớp 10.
Mọi chuyện đã rõ. Nghĩ rằng mọi chuyện đã thông cả rồi thì cái móc khoá lại hiện lên trong đầu tôi. Có lẽ tôi nên trả cái móc khoá nhỏ xinh này lại cho cậu nam sinh kia thôi!
- Cậu đang tìm cái này sao?
- Ah! Đúng rồi đây nè! Sao anh có được vậy?
- Tôi thấy trên đường nhưng không biết của ai nên giữ lấy. Vậy là tôi tìm đúng người rồi nhỉ ?
Cậu nam sinh đó trông cũng ưa nhìn. Cặp mắt một mí khi cười lên vì vui sướng khi tìm được móc khoá hoá thành hai đường chỉ sao mà đáng yêu một cách quá đáng quá đi mất!
- Em là Park Jimin. Rất vui được làm quen với anh!
- Jeon Jungkook. Rất vui được làm quen.
- Jeon Jungkook? Anh là người đã đoạt huy chương vàng thế giới võ Karate ạ?!
- Quao, không ngờ cũng có người nhận ra mình nhỉ?
- Em thật sự rất hâm mộ anh đó!
Tôi khá bỡ ngỡ khi đây lại là người theo dõi tôi thi đấu Karate năm ngoái.
Em ấy là người đầu tiên nhận ra tôi.
- Park Jimin phải không? Từ nay mình là bạn nhé!
Tôi chủ động tỏ ra thân thiết để em ấy đừng coi trọng tôi quá chỉ vì tôi đoạt huy chương vàng.
- Dạ!
Em ấy đáng yêu thật! Nụ cười của em khiến tôi ấm lòng biết bao!
Năm học mới bắt đầu như thế đó!
Chỉ có tôi và em.
Ngay sau đó, một thông báo phát ra từ giọng của một giáo viên, là thầy hiệu trưởng Taehyung.
- Các em tập trung, chúng ta bắt đầu lên nhận lớp.
Cũng không có gì mới mẻ với tôi, năm nào cũng vậy, tôi đã trải qua chuyện này 2 năm rồi! Thế mà cái người ngồi kế bên tôi nãy giờ cứ háo hức đợi cái giây phút này cỡ nửa tiếng rồi cơ!
- Em vui lắm à ?
- Ừm! Em đợi lâu lắm rồi! Hôm qua không ngủ được cũng tại vì nó!
Em ấy đợi từ tối qua rồi đấy! Tôi nhớ lại cái ngày tôi mới vào lớp 10 tôi cũng giống em, cũng háo hức đợi giây phút này sẽ đến và kết quả là quá thất vọng so với công sức chờ đợi của mình: thầy cô thì không thân thiện là mấy, gặp mấy thằng bạn trong lớp là nổi cả gai óc,...và con nhiều thứ kinh khủng hơn nữa! Nhưng nhìn thấy Jimin háo hức như vậy, tôi không nỡ nói ra những điều không vui đó.
- Thế mình đi nhé! Cùng vào lớp nào!
- Dạ!
Ôi cái nụ cười đấy! Sao đẹp hết sức! Tôi cứ muốn ăn tươi nuốt sống cái nụ cười đó, cái ánh mắt đó, đôi má đó và...đôi môi của em!
Tôi đã nghĩ tôi đang trở nên thèm khát em rồi!
Nhưng tôi chỉ là nghĩ như thế. Tôi không thể làm vậy. Tôi muốn ta chỉ là bạn mà thôi! Và liệu tôi có làm thế được không nếu một ngày tình cảm của tôi dành cho em trở nên quá lớn để có thể chịu đựng chấp nhận ta chỉ là bạn...?
Tôi yêu em mất rồi! Chỉ vì nụ cười của em đã thiêu đốt trái tim tôi!
- Park Jimin! Khi hết giờ chúng ta cùng về nhé?
- Dạ được thôi! Hihi!
Em lại cười nữa rồi.
Tôi chỉ có thể nói vậy, tôi muốn ở bên cạnh em mãi mãi! Tôi muốn chúng ta ở cạnh nhau...thật lâu đến nổi tôi tưởng chừng như bất tận!
Khi kết thúc buổi sáng hôm đó, tôi khẩn trương đến tìm em. Tôi thấy em nói chuyện với một cô gái, hai đứa có vẻ thân mật lắm! Là người mà em yêu sao, Jimin? Jimin thấy tôi. Em chào tạm biệt cô bạn đó rồi chạy đến chỗ tôi. Lại nụ cười em! Sao em không thể ngừng cười? Nụ cười của em có thể làm nhói đau trái tim tôi đấy!
- Mình về thôi anh!
- Ừ mình về!
Trên con đường chỉ có hai chúng ta, tôi luôn liếc qua nhìn trộm em đang líu lo hát hò.
- Cô bạn nữ khi nãy là ai thế?
- Là người mà em rất thích!
- À...
Vậy là tôi không còn cơ hội đối với em nữa rồi! Em khiến tôi yêu em chỉ trong vỏn vẹn 1 giây mà giờ em lại bảo người con gái kia chính là người mà em thích. Tim tôi đau quằn quại, tôi chỉ có thể chịu đựng! Tôi muốn ôm em vào lòng và thỏ thỉ rằng tôi rất yêu em giống như những cô gái khác đã tỏ tỉnh với tôi vậy!
- Em quen cô ấy khi nào thế?
- Chúng em là bạn từ năm em lớp 5. Khi ấy em bị nhiều bạn cô lập, em đã rất tuyệt vọng. Cô ấy là người đã ở bên an ủi và động viên em. Từ đó em đã mến cô ấy rồi!
Đã từ lớp 5 rồi...đã từ lớp 5 rồi...Tôi mới là người đang tuyệt vọng đây! Làm sao tôi có thể bằng cô gái đó? Làm sao tôi có thể khiến em chú ý đến tôi? Làm sao để em biết rằng tôi rất yêu em bây giờ? Chỉ vỏn vẹn một nụ cười mà em khiến tôi điên dại như thế...Tôi đã quá mạnh mẽ khi chịu đựng thế này rồi!
- Cô ấy có biết không?
- Dạ không! Nếu biết sao chúng em có thể nói chuyện vui vẻ như khi nãy chứ!
- Hay để tôi giúp em nói cho cô bạn đó nhé, cô bạn đó cũng có vẻ thích em lắm đấy!
- Nếu được thì em làm phiền anh vậy!
Tôi cười. Đây là lần đầu mắt tôi biết cười, nụ cười tôi biết khóc! Nếu em đã thích cô bạn kia quá rồi, tôi sẽ giúp em!
- Jimin, chúng ta hãy luôn là bạn của nhau nhé!
- Đương nhiên!
Em đang khoác tay lên vai tôi. Với tư cách là hai thằng bạn chứ không phải là cặp tình nhân! Nhưng dù thế, cũng làm tim tôi bớt nhói đi...
Tôi đã biết yêu một người rồi đấy!
Park Jimin, mối tình đầu của tôi!
_______________________
#220616
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip