Chương 2

Một tuần trôi qua trong sự mơ hồ, Faye giật mình tỉnh dậy, đôi mắt mờ mịt khẽ mở ra, đón lấy ánh sáng dịu nhẹ chiếu rọi từ khung cửa sổ gỗ xưa cũ. Ánh nắng không quá gắt nhưng cũng đủ làm nàng phải nhíu mắt, cố gắng thích nghi với khung cảnh lạ lẫm xung quanh. Hương thảo mộc thoảng qua, phảng phất trong không khí, khiến đầu óc Faye choáng váng. Nàng gượng gạo cử động, nhận ra từng thớ cơ đang đau nhức nhắc nhở mình về điều kinh hoàng gì đó đã xảy ra.

Đầu óc Faye dần tỉnh táo, nàng thấy mình đang nằm trên chiếc giường nhỏ, khung tre kêu ken két mỗi khi nàng khẽ xoay người. Căn phòng bốn bề đều là vách lá, giản dị mà mộc mạc, chỉ có một chiếc bàn nhỏ, vài chiếc ghế cũ kỹ, và bên góc phòng là những bó thảo dược được xếp gọn gàng trong rổ. Faye tự hỏi trong lòng

"Mình ... đang ở đâu?"

Cố gắng nâng đầu lên, Faye nhìn quanh căn nhà xa lạ. Mọi thứ đều mang đậm nét cổ xưa, từ cách bài trí cho đến không khí tĩnh lặng bao trùm. Bỗng, Faye bất ngờ phát hiện có một người con gái đang lặng lẽ ngồi ở góc phòng, chăm chú bào chế thảo dược. Người con gái ấy, với dáng vẻ thanh thoát, mái tóc đen dài xõa xuống vai, ngũ quan tinh tế đến nỗi khiến Faye không khỏi ngỡ ngàng.

Một lúc sau, Yoko rời mắt khỏi mớ thảo dược, đôi mắt đen sâu thẳm xoay sang nhìn thẳng vào Faye. Không chút hoang mang, không vội vã. Nàng chỉ lặng lẽ, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.

Cả hai người cứ thế nhìn nhau, không một ai nói điều gì. Thời gian dường như ngưng đọng, chỉ còn âm thanh của gió nhẹ luồn qua khung cửa sổ và hương thảo mộc nhè nhẹ vương vấn trong không khí.

Faye không thể rời mắt. Trái tim nàng vừa hồi hộp, vừa lạ lùng như đang đập rộn ràng trong lồng ngực. Người con gái đó quá khác biệt, như thể nàng bước ra từ một thế giới nào khác, một thế giới mà Faye chưa từng chạm tới.

Cuối cùng, sau một hồi lâu nhìn nhau, Faye khẽ cử động đôi môi khô khốc của mình, cố gắng cất lên vài lời, dù cổ họng nàng đang rát buốt.

"Đây... là đâu?"

Nàng khẽ hỏi, giọng nói khản đặc, như tiếng vọng xa xôi.

Yoko vẫn im lặng. Đôi mắt nàng lấp lánh dưới ánh nắng ban mai, ánh nhìn không chút bối rối hay sợ hãi. Nàng chỉ đứng dậy, chậm rãi bước về phía chiếc bàn gỗ nhỏ, lấy ra một tờ giấy cùng bút lông rồi lại gần Faye, tay nàng chuyển động trên tờ giấy, từng nét chữ hiện lên rõ ràng, sắc nét. Đó là chữ Thái cổ. Faye nhận ra ngay lập tức. Nàng từng nghiên cứu qua loại chữ này, dù không quá thành thạo, nhưng vẫn có thể hiểu được.

Yoko đưa tờ giấy cho Faye, ánh mắt nàng như chờ đợi một điều gì đó. Faye nhìn xuống tờ giấy, chữ viết ngay ngắn hiện lên:

“Nơi đây là làng Watthana. Ta là Yoko.”

Faye đọc từng chữ, cảm giác ngỡ ngàng lấn át mọi thứ. Nàng cố ghép nối những mảnh ký ức rời rạc trong đầu. Tai nạn xe... nàng nhớ rõ khoảnh khắc kinh hoàng đó. Nhưng sau đó, tất cả đều trống rỗng, như thể thời gian đã bị cắt đứt. Bây giờ, nàng lại tỉnh dậy ở một nơi kỳ lạ, hoang sơ và yên bình đến khó tin.

Nàng nhìn quanh căn phòng, khung cảnh mộc mạc mà lạ lẫm. Trong đầu Faye, hàng loạt câu hỏi hiện ra, nhưng tất cả đều không có lời giải. Nàng nghĩ mình chỉ đang ở một vùng quê hẻo lánh nào đó tại Thái Lan, có lẽ sau tai nạn, nàng được đưa về đây để chữa trị. Nhưng điều gì đó vẫn không đúng. Thời gian, không gian, và cảm giác lạ lùng này... tất cả như đang nói với nàng rằng có điều gì kỳ dị hơn nhiều đang xảy ra.

Faye ngước mắt lên nhìn Yoko, đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng lòng đầy những thắc mắc. Nàng hít một hơi, lấy lại chút sức lực còn sót lại trong cơ thể yếu ớt rồi thầm hỏi:

"Em có điện thoại không? Hay máy tính? Tôi cần liên lạc với người thân... chắc họ đang tìm tôi."

Lời nói ấy bật ra, vô tình mang theo sự hiện đại mà Faye vốn quen thuộc, nhưng ngay khi Faye nhìn vào ánh mắt Yoko, nàng nhận ra điều gì đó rất lạ. Yoko không phản ứng, đôi mắt đen láy chỉ nhìn Faye, không chớp, không trả lời. Cô gái trước mặt nàng hoàn toàn im lặng, như thể những từ "điện thoại" hay "máy tính" chẳng có chút ý nghĩa nào với nàng.

Faye cảm thấy một cơn rùng mình thoáng qua, nhưng nàng cố gắng giữ bình tĩnh. Có lẽ đây chỉ là một vùng quê hẻo lánh đến nỗi không có những thiết bị hiện đại... Dù thế nào đi nữa, nàng vẫn cố gắng thuyết phục bản thân rằng mình chỉ cần khỏe lại rồi sẽ có cách liên lạc được với ai đó.

Nhưng trước ánh nhìn của Yoko, Faye đành dừng lại, không hỏi thêm điều gì nữa. Nàng quá mệt mỏi, quá yếu để tiếp tục tìm hiểu. Sự kiệt sức len lỏi vào từng tế bào, khiến nàng chẳng còn sức mà tiếp tục đối thoại. Faye ngã đầu xuống gối, và chỉ sau một thoáng, nàng lại chìm sâu vào giấc ngủ, mặc cho những thắc mắc vẫn quay cuồng trong đầu.

Yoko đứng lặng lẽ, không rời mắt khỏi Faye. Nàng nhìn nữ tử lạ lẫm đang nằm đó, như một thứ kỳ quan mà nàng chưa từng thấy. Từ phong thái, đến cách ăn nói, tất cả đều rất khác với những gì nàng đã biết.

Trong thâm tâm, Yoko không khỏi dâng lên một chút hối hận mơ hồ. Chỉ vì trong phút chốc bị cuốn hút bởi dung mạo của nữ tử này, nàng đã ra tay cứu nàng ta, lại còn cần mẫn chăm sóc suốt mấy ngày qua. Điều khiến Yoko càng không ngờ tới, đó là nàng dường như đã cứu phải một nữ tử ... đầu óc không mấy bình thường.

Yoko khẽ thở dài, đôi mắt trầm tư đầy suy tính. "Thật là phiền phức," nàng nghĩ thầm, đôi môi mím lại như muốn nhấn chìm sự bực dọc trong lòng. "Nhưng... dù sao thì nàng ta trông cũng khá ngoan ngoãn."

Ánh mắt nàng vẫn không thể rời khỏi khuôn mặt sắc sảo đó, từng đường nét tinh tế đến khó tin. Gương mặt ấy, quá đỗi hoàn mỹ, một sự tương phản hoàn toàn so với những gì Yoko từng thấy ở người trong làng và cả các tiểu thư ở trấn trên.

"Đẹp thật..." Yoko lặng lẽ thừa nhận trong lòng. Dù cho nữ tử đó đầu óc có phần không bình thường, nhưng không thể phủ nhận rằng dung nhan ấy thật quá hoàn mỹ. Trong lòng Yoko, dâng lên chút mâu thuẫn lạ kỳ. Nàng đã tính đến việc sẽ kết liễu nữ tử này nếu mọi sự vượt ngoài tầm kiểm soát. Nhưng giờ đây, nhìn vào dung nhan ấy, nàng lại không khỏi cảm thấy ... nên quan sát thêm một chút.

Yoko vốn đã quá quen với cuộc sống đầy toan tính và sự tàn nhẫn. Nàng không ngại hạ độc khi cần thiết, một kỹ năng mà nàng đã thành thạo từ lâu. "Nếu ta có thể cứu ngươi .... ta cũng có thể giết ngươi," ý nghĩ tàn nhẫn ấy lóe lên trong đầu Yoko một cách dứt khoát. Nàng chưa bao giờ ngần ngại khi đối mặt với những lựa chọn khắc nghiệt.

Trong làng này, ai nấy đều coi Yoko là kẻ yếu đuối, cô độc và không có chỗ dựa. Trẻ nhỏ cũng chẳng sợ bắt nạt nàng, người lớn lại chẳng thèm quan tâm đến sự tồn tại của nàng. Nhưng tất cả chỉ là một lớp vỏ mà Yoko khéo léo dựng lên. Nàng giả vờ yếu đuối, nhẫn nhục, đóng vai kẻ ngốc nghếch, bởi nàng hiểu rõ rằng, khi không trở thành mối đe dọa của kẻ khác, nàng sẽ không bị chú ý hay bị hãm hại. Từ khi phụ thân qua đời, nàng đã sớm hiểu rằng, chẳng còn ai che chở cho nàng nữa, và nàng ... phải tự mình tìm cách sinh tồn trong thế gian đầy hiểm độc này...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip