Chương 5
Về đến ngôi nhà nhỏ, Yoko nhẹ nhàng mở cửa, bước vào trong và cẩn thận đặt chiếc đèn lồng lên bàn. Ánh sáng trong căn phòng nhỏ lập tức dịu xuống, tạo nên một không gian ấm cúng, tĩnh lặng. Yoko quay sang Faye, mỉm cười nhẹ nhàng rồi ra hiệu cho nàng ngồi xuống ghế, trong khi nàng đi lấy nước trà.
Faye ngồi xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh căn phòng. Mọi thứ trong đây đều nhỏ bé, gọn gàng, nhưng lại toát lên một sự ấm áp khó tả. Nàng nhìn Yoko đang nhẹ nhàng pha trà, lòng dâng lên một cảm giác mơ hồ. Nàng không thể hiểu vì sao một người như Yoko lại có thể sống yên bình giữa chốn rừng núi này, nhưng đồng thời nàng cũng không dám hỏi quá nhiều.
Yoko mang chén trà đến trước mặt Faye, đôi tay nhỏ nhắn của nàng cẩn thận đặt xuống bàn, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đối diện. Không gian đầy sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước chảy rì rào từ con suối ngoài xa vọng lại.
Faye khẽ hít một hơi dài, đôi mắt nàng dần trở nên bình tĩnh hơn. Nàng cầm chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, hương trà dịu nhẹ lan tỏa trong miệng, mang theo chút vị đắng nhưng lại để lại dư vị ngọt ngào sau đó.
“Yo…Yoko, ta có thể gọi em là Yo không?” Faye cất tiếng hỏi nhẹ. Yoko có chút bất ngờ nhưng vẫn khẽ gật đầu đồng ý. Đã rất lâu rồi ... từ khi ba mẹ nàng mất, không có ai gọi nàng là Yo nữa.
Đôi mắt Faye nhìn thẳng vào Yoko “Yo! Em có thể kể cho ta nghe một chút về bản thân mình được không? Về gia đình, về cuộc sống của em ở đây? Nếu em không muốn kể thì cũng không sao cả, ta hiểu!”
Yoko thoáng dừng lại, đôi mắt nàng khẽ dao động một chút, nhưng rồi nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nàng cầm lấy chiếc bút lông gần đó, bắt đầu viết vài chữ lên tờ giấy trắng. Những nét bút mềm mại và thanh mảnh như chính dáng vẻ của Yoko, từng nét chữ hiện lên rõ ràng trên mặt giấy.
Faye nhìn theo từng chuyển động của bút lông, lòng dâng lên cảm giác hồi hộp khó tả. Sau một lúc, Yoko đưa tờ giấy cho nàng. Faye nhận lấy và đọc chậm rãi từng chữ: “Ta sống ở đây từ nhỏ, cha mẹ đã mất khi ta còn bé. Chỉ có ngôi nhà này và mảnh vườn sau nhà là thuộc về ta.”
Faye lặng người một lúc, cảm thấy một nỗi buồn man mác lan tỏa trong tim. Nàng không thể tưởng tượng cuộc sống của Yoko cô độc đến thế nào khi không có người thân bên cạnh. Nhưng trong ánh mắt của Yoko lại không hề lộ ra một tia yếu đuối hay oán trách nào. Nàng chỉ lặng lẽ sống, như thể đã quen với sự đơn độc từ rất lâu rồi.
“Vậy... từ khi mất cha mẹ em vẫn luôn sống ở đây một mình?” Faye hỏi tiếp, giọng nàng tràn đầy sự đồng cảm. “Không có ai bên cạnh sao?”
Yoko gật đầu, nhưng nụ cười trên môi nàng vẫn giữ nguyên. Nàng ra hiệu như muốn nói rằng điều đó không khiến nàng buồn bã, như thể nàng đã chấp nhận cuộc sống này từ lâu. Faye khẽ nhíu mày, lòng trĩu nặng hơn. Nàng có cảm giác Yoko đang cố giấu đi một phần quá khứ của mình, nhưng nàng cũng không muốn ép buộc Yoko phải kể ra.
“Vậy còn những người trong làng… họ đối xử với em thế nào?” Faye tiếp tục hỏi, nhớ lại những lời bóng gió mà nàng nghe thấy vài hôm trước về việc Yoko bị ức hiếp.
Yoko thoáng chần chừ một lúc, đôi mắt nàng thoáng qua một tia buồn bã, nhưng rồi nàng nhanh chóng viết tiếp lên tờ giấy: “Họ không thích ta. Nhưng không sao, ta quen rồi.”
Faye đọc dòng chữ mà lòng đau nhói. Nàng không thể tưởng tượng được một người tốt bụng và hiền lành như Yoko lại phải chịu đựng sự cô độc và những lời nói cay nghiệt từ những người xung quanh. Nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên hơn cả là sự kiên nhẫn và điềm tĩnh của Yoko trước tất cả những điều đó. Nàng không hề tỏ ra giận dữ hay oán hận, mà chỉ đơn giản là chấp nhận mọi thứ một cách bình thản.
Faye nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Yoko, lòng trào dâng cảm giác thương xót. Nàng không biết phải nói gì thêm để an ủi Yoko, bởi vì chính bản thân nàng cũng đang mờ mịt trong chính câu chuyện của mình.
“Ta sẽ ở đây với em! Từ giờ ... em không còn đơn độc nữa!” Faye nói khẽ rồi nắm lấy tay nàng, miết nhẹ trấn an. Yoko có chút bối rối gật đầu, lúng túng rút tay lại rồi cầm tách trà lên uống.
Nóng quá ...
Nhưng vì không để đối phương nhận ra bản thân lúng túng nên Yoko vẫn cố giữ vẻ mặt bình thản rồi nuốt xuống.
Trên bàn, chén trà của Faye vẫn còn nghi ngút khói, tỏa ra mùi hương dịu nhẹ, len lỏi khắp không gian của ngôi nhà nhỏ.
Những ngày tiếp theo, sức khỏe của Faye dần dần hồi phục dưới sự chăm sóc tận tình của Yoko. Mỗi buổi sáng, ánh nắng ấm áp từ khu rừng bên ngoài chiếu qua cửa sổ, khiến căn nhà trở nên rực rỡ và ấm áp hơn. Faye đã quen với nhịp sống tĩnh lặng nơi đây.
Sau hơn một tháng dưỡng bệnh, Faye cảm thấy cơ thể mình đã gần như khỏe mạnh trở lại. Nàng bắt đầu giúp Yoko làm những việc nhỏ trong nhà, từ dọn dẹp, nấu ăn, cho đến chăm sóc những luống cây trong vườn. Nhưng nàng vẫn còn nhiều điều chưa biết về cuộc sống nơi đây.
Một buổi sáng, khi mặt trời vừa ló dạng sau rặng cây, Yoko xuất hiện trước cửa nhà với một nụ cười hiền hòa. Nàng đưa cho Faye một chiếc cuốc nhỏ và vài hạt giống trong túi vải. Faye ngạc nhiên nhìn Yoko, không biết nàng định làm gì.
“Chúng ta sẽ trồng ngô và khoai,” Yoko viết ra một mẩu giấy nhỏ, đặt nó trước mặt Faye.
Faye tròn mắt ngạc nhiên, nhưng rồi nàng bật cười. Trồng trọt là việc mà nàng chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ làm, cuộc sống lúc trước của nàng luôn xoay quanh việc vẽ tranh. Các hoạt động khác nàng rất ít tham gia. Có thể nói, kỹ năng sinh tồn khá kém.
Cả hai cùng đi ra vườn, nơi đất đã được cày xới sẵn. Yoko bắt đầu hướng dẫn Faye cách làm một cách tỉ mỉ. Từng động tác, từng thao tác nhỏ, Yoko đều làm mẫu cho Faye thấy. Nàng khéo léo dùng cuốc để tạo rãnh, rồi nhẹ nhàng thả từng hạt giống ngô vào đất, phủ đất lên một cách cẩn thận.
Faye nhìn Yoko làm với vẻ trầm ngâm, rồi nàng cố gắng làm theo. Ban đầu, mọi thứ đối với Faye có vẻ hơi lóng ngóng. Nàng không quen với việc phải khom lưng, cầm cuốc hay cách cảm nhận độ ẩm của đất. Nhưng Yoko kiên nhẫn chỉ dạy từng chút một, và dần dần Faye cũng bắt đầu nắm bắt được.
Cả buổi sáng hôm đó, Faye và Yoko miệt mài làm việc trên mảnh đất nhỏ. Dưới ánh nắng sớm mai, dường như quên hết mọi lo âu của thế giới bên ngoài. Faye nhận ra rằng trồng trọt không chỉ là một công việc nhàm chán như nàng từng nghĩ, mà còn là một cách để kết nối với thiên nhiên và với ... chính bản thân mình.
Khi những hạt giống ngô và khoai cuối cùng được vùi dưới lớp đất mềm, Faye đứng thẳng người dậy, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Nàng nhìn lại thành quả của cả buổi sáng, lòng cảm thấy thỏa mãn lạ kỳ. Mảnh đất trước đây trống trơn giờ đã được phủ kín bởi những luống cây mới trồng. Nàng quay sang Yoko, thấy nàng ấy vẫn đứng đó, với nụ cười mỉm trên môi.
“Thật không ngờ việc trồng trọt lại khó đến thế,” Faye thở phào, đôi mắt lấp lánh khi nhìn Yoko. “Nhưng cảm giác tự tay trồng thứ gì đó ... thích lắm”
--------
Những ngày tiếp theo, Faye bắt đầu quen dần với nhịp sống trồng trọt cùng Yoko. Nàng không còn cảm thấy lóng ngóng như trước nữa, mà thay vào đó là sự quen thuộc mỗi khi ra vườn. Faye không chỉ học cách trồng ngô và khoai, mà còn học cách chăm sóc cây trồng, từ tưới nước, nhổ cỏ, đến việc nhận biết khi nào đất cần bón phân.
Mỗi buổi chiều, cả hai lại ngồi bên bờ suối, nhìn ngắm mặt trời lặn dần sau những rặng mây. Và giữa khung cảnh bình yên ấy, mối quan hệ của Yoko và Faye cứ chầm chậm phát triển, như những mầm cây đang từ từ mọc rễ và vươn lên khỏi mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip