Chương 12

Khi trời gần sáng, Mã Lệ Tôn vẫn đánh thức Phổ La:

- Nương nương, phải đến hoàng cung thỉnh an rồi.

Phổ La vẫn còn ngủ, nàng mở mắt nhìn Mã Lệ Tôn rồi ngẩng đầu lên, dùng hết sức hôn lên cằm ả, sau đó lại nhắm mắt, rụt người lại:

- Ta chưa bao giờ đi thỉnh an.

Mã Lệ Tôn biết Phổ La luôn được sủng ái, nhưng ả không biết rằng Phổ La lại được sủng ái đến như vậy. Trong giây lát ả còn cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi nghĩ lại, ả thấy mình không có tư cách gì mà ở đây nghĩ đông nghĩ tây. Phổ La lại nhanh chóng ngủ thiếp đi. Mã Lệ Tôn biết mình nên dậy, nhưng ả có chút lưu luyến hơi ấm này, cho nên nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu Phổ La, khóa hai tay lại, ôm nàng chặt hơn.

Chỉ một lần này, chỉ một lần này thôi, Mã Lệ Tôn không muốn buông tay. Phổ La được Mã Lệ Tôn ôm chặt cũng không giãy dụa, nàng cọ mặt vào ngực ả tìm tư thế thoải mái rồi ngủ say giấc. Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, Phổ La mới từ từ tỉnh lại, nàng nhìn Mã Lệ Tôn vẫn chưa dậy, một tay ả đang ôm lấy nàng, tay còn lại thì lật sách, ý thức đêm qua quay trở lại, hai má nàng hơi đỏ lên, sau khi nghĩ lại, nàng cảm thấy mình không làm gì sai hết, ngược lại còn vùi đầu vào bụng dưới của người đang ngồi.

Mã Lệ Tôn cảm nhận được có một cái đầu lông xù đang cọ lung tung thì kéo nàng lên, vuốt tóc cho nàng. Phổ La nhìn ánh mắt ngấm ngầm chịu đựng và kiềm chế của ả, nàng biết suy nghĩ của Mã Lệ Tôn lại đi vào ngõ cụt, nên nàng nghiêng người hôn lên khóe miệng của ả, giọng nói có chút khàn khàn nhưng cũng không ngăn cản được nàng kiêu căng:

- Mã đốc chủ nên hôn ta

Mã Lệ Tôn đưa tay véo cằm nàng, hôn nàng, đầu lưỡi nàng quấn lấy, Phổ La ăn quen bén mùi, nàng lại muốn cởi y phục của mình, nhưng Mã Lệ Tôn lại ho nhẹ, không để Phổ La cởi:

- Đã giữa trưa rồi, nương nương nên dùng bữa

Phổ La bĩu môi, nhăn mũi truyền lệnh cho Lê Nô:

- Vậy ngươi hầu hạ ta mặc y phục đi.

Phổ La cởi chiếc áo choàng mà Mã Lệ Tôn đã quấn lên người tối qua, vết hôn đặc biệt dễ thấy vẫn còn trên làn da trần trụi trắng nõn và mềm mại của nàng. Phổ La hơi oán trách, chỉ vào dấu hôn trên ngực và bụng mình, nói:

- Tất cả đều tại Mã đốc chủ hết

Mã Lệ Tôn nhận lấy từng cái một, gật đầu nói đúng vậy, ả bắt đầu thay y phục cho Phổ La. Phổ La né tránh, hỏi ả tại sao yếm chưa mặc mà đã mặc váy. Mã Lệ Tôn lại tìm trong đống y phục của nàng, tìm ra chiếc yếm có chất liệu tốt nhất, nhưng ả không dám nhìn kỹ, thuận tay lấy một chiếc, giúp Phổ La mặc vào.

Phổ La nắm mái tóc dài để ả buộc dây sau lưng, sau đó mặc váy, nàng ngồi trên giường, chân trần đặt lên đùi Mã Lệ Tôn chờ ả xỏ tất vào cho mình. Mã Lệ Tôn nắm lấy chân nàng, ngón chân tròn trịa và trắng nõn của nàng giật giật trong lòng bàn tay ả, như thể đang thúc giục ả mau giúp nàng xỏ tất. Sau khi nàng mặc y phục xong, Lê Nô đúng lúc dọn xong cơm, chờ nàng ra ăn.

Phổ La bảo Mã Lệ Tôn dùng bữa cùng mình, Lê Nô không ở lại lâu, ban ngày nhiều người mắt tạp, không thể bỏ thuốc mê tất cả mọi người cho nên nàng ấy chỉ có đợi ngoài cửa để tránh có ai đến làm phiền chủ tử.

- Nô tỳ kia của người cũng tri kỷ thật.

Mã Lệ Tôn cảm thán một câu không rõ ý, Phổ La nhấp một ngụm cháo tổ yến, không để ý nói:

- Nàng ấy đi theo ta từ nhỏ, là người trước kia ta cứu từ tay bọn dược sư.

Phổ La chưa bao giờ che giấu ý đồ của mình, cũng không quan tâm mình có thể tiết lộ ra bao nhiêu tin tức trong một câu. Mã Lệ Tôn trời sinh tính đa nghi, sau này ả sẽ tra ra lai lịch của nàng. Việc ả phát hiện ra thân phận của nàng chỉ là vấn đề thời gian, vậy nên nàng cũng không có ý định giấu diếm, mà chỉ muốn kéo Mã Lệ Tôn đến bên cạnh mình trước khi bị Mã Lệ Tôn tra ra thân phận.

Mã Lệ Tôn cụp mi uống cháo, ả nghĩ tới sự thẳng thắn vô tư của Phổ La. Khi đó ả vẫn cảm thấy là do tự mình đa tình, nàng là phi tử được Hoàng thượng hết mực sủng ái, tại sao nàng lại thương hại một thái giám như ả? Nhưng tối hôm qua, Phổ La vẫn còn là trinh nữ khiến ả không thể nghĩ thông suốt. Nhìn Phổ La híp mắt mỉm cười, nàng giống như một đứa trẻ nghịch ngợm để lại câu đố cho mình đoán, nhưng lại sợ ả không tìm được đáp án cho nên nàng đã để lại manh mối khắp nơi.

Nếu ả đoán được hết tất cả các câu đố, vậy phần thưởng sẽ là nàng sao?

Phổ La không biết gì về suy nghĩ của Mã Lệ Tôn, từ tối qua đến hôm nay đã tiến triển rất nhiều, trong lòng nàng cảm thấy rất hài lòng. Ngày ngày ở trước mặt Lý Cảnh Hòa khoe mẻ khiến tâm tư phản nghịch của nàng đã đạt đến đỉnh điểm, nhưng nếu Mã Lệ Tôn là giải thưởng cuối cùng, chỉ cần nghĩ đến chuyện này là nàng lại có thể nhịn xuống tiếp tục chịu đựng.

Chống cằm nhìn Mã Lệ Tôn cầm bát uống cháo, kẻ nham hiểm không vừa mắt văn võ bá quan trước triều lại ngoan ngoãn trước mặt Phổ La nàng.

- Ăn nhiều một chút.

Thấy Phổ La không động đũa, Mã Lệ Tôn gắp thịt gà cho nàng. Phổ La chặn bát rồi nói:

- Đút cho ta đi

Một bữa cơm người tới ta đi, Phổ La không quan tâm đến hình tượng, chưa bị tiểu thư trong gia đình kỷ luật, ngồi bên cạnh Mã Lệ Tôn, chờ ả đút cho ăn.

Ăn xong Phổ La không chịu mở miệng, Mã Lệ Tôn múc thìa tổ yến cuối cùng, dỗ dành nàng ăn. Nàng bực mình mở miệng uống nốt tổ yến trong thìa, nhưng sau đó lại cắn răng không chịu buông thìa ra. Mã Lệ Tôn nhìn Phổ La dùng đầu lưỡi liếm chiếc thìa sứ màu trắng, ả đưa ngón tay vào thăm dò miệng nàng, gỡ chiếc thìa nàng đang ngậm ra, dùng hai ngón tay nắn vuốt đầu lưỡi nàng:

- Nương nương muốn làm gì đây?

Phổ La bị kẹp lưỡi, nàng phun ra từng chữ không rõ, nhưng vẫn cố gắng hết sức để trả lời:

- Vừa thấy Đốc chủ vào là ta chỉ thích siết chặt

Mã Lệ Tôn duỗi tay ra, giữ chặt quai hàm của nàng, cúi đầu hôn nàng, Phổ La cũng túm lấy y phục của ả, hiến dâng bản thân sâu hơn.

Sau khi ân ái xong, Lê Nô dẫn thị nữ vào dọn bàn, Mã Lệ Tôn đã sửa sang lại y phục đứng sau lưng Phổ La. Sau khi thị nữ thu dọn xong rồi rời đi, Lê Nô mang theo một cái hộp gỗ tinh xảo, bên trong là một bộ trang sức đội đầu ngọc bích:

- Chủ tử, đây là do Vân quý phi đưa tới

Phổ La nhìn món trang sức kia, vô cùng đẹp đẽ, vừa nhìn đã biết giá trị cực kỳ xa xỉ.

- Để sang một bên đi, hàng ngày có thể đeo

Phổ La thích kiểu dáng trang sức này, nàng vui vẻ nhận lòng tốt của Vân quý phi. Nàng không hề có ý định tranh giành sủng ái với ai, chứ đừng nói đến việc làm kẻ thù với nữ nhân trong hậu cung, chỉ cần nàng có thể chế thuốc và trồng hoa trong cung là được. Thỉnh thoảng nàng cảm thấy thế giới này thật sự rất nhàm chán, chưa kể những phi tần bị giới luật của nữ tử trói buộc sâu sắc, cả đời ở trong cái lồng này, không có hy vọng trốn thoát.

Không lâu sau lại có hạ nhân đến bẩm báo, nói Ngự lâm quân tìm kiếm một ngày một đêm nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của tên thích khách. Vị tiểu quan đến báo tin không vào cửa mà đứng thông báo ở ngoài, vậy nên đương nhiên hắn ta không nhìn thấy Phổ La đang ngồi cùng Mã Lệ Tôn trong ghế quý phi trong điện, Mã Lệ Tôn từ chối không có kết quả, vẫn bị Phổ La kiên quyết chen vào giữa hai chân. Nàng dựa vào lòng Mã Lệ Tôn, lật một quyển y thuật ra. Đó không phải chữ của kinh thành, có lẽ là chữ của quê hương nàng.

- Đồ vô dụng!

Phổ La biết rằng Mã Lệ Tôn đang mắng Ngự lâm quân. Tiểu quan viên ngoài cửa nhanh chóng rời đi, Phổ La xoay người lại, ngẩng đầu nhìn Mã Lệ Tôn, mỉm cười nói:

- Bọn họ không tìm được đâu.

Mã Lệ Tôn nhìn Phổ La, Phổ La không né tránh tầm mắt của ả, nàng hào phóng thừa nhận:

- Ta vốn tưởng rằng mình phải gặp chuyện nhiều lần nữa ông ta mới cam lòng giao Đề đốc đến bên ta, nhưng không ngờ hôm qua ta lại gặp ngươi.

- Hồ đồ, lỡ như thật sự làm tổn thương đến người thì phải làm sao đây?

Mã Lệ Tôn có chút bực bội. Phổ La bĩu môi, vươn tay mò mẫm dưới gầm bàn nhỏ bên cạnh hồi lâu, nghe thấy một tiếng lách cách, Phổ La lấy một chai sứ màu đen ra:

- Kiến huyết phong hầu*, không lừa dối già trẻ.

(*)Kiến huyết phong hầu: Mô tả một loại chất độc kịch độc, con người nếu trúng phải lập tức nghẹt thở và tử vong.

Đã ba ngày liên tiếp Lý Cảnh Hoà chưa đến. Lúc Mã Lệ Tôn đi báo cáo nhiệm vụ thì thấy thống lĩnh Ngự lâm quân đang bị mắng, Lý Cảnh Hoà đứng trước án thư gõ bang bang đồ chặn giấy, miệng tức giận mắng:

- Đồ vô dụng, có một tên thích khách thôi mà mất nhiều thời gian tìm như vậy, cho dù đào sâu ba thước đất cũng phải tìm được hắn tới đây cho ta!

Mã Lệ Tôn lẳng lặng đứng ở một bên chờ đến lượt bị mắng, bởi vì người trong Tây Xưởng cũng không điều tra ra. Phổ La làm việc không để lại dấu vết, theo như nàng nói thì người đó là kiếm khách giang hồ, nàng đã cho hắn ta một số tiền lớn, bây giờ có lẽ hắn ta đã chạy đến Mạc Bắc rồi.

Cũng may dường như Lý Cảnh Hoà đã mắng mệt rồi, ông ta ngồi xuống hít một hơi, tiểu thái giám bên cạnh vội vàng hầu hạ trà, Lý Cảnh Hoà nhấp một ngụm, thậm chí còn ném chén trà đi, chén trà làm bằng bạch ngọc lăn đến chân Mã Lệ Tôn, cả đám người vội vàng quỳ xuống cầu xin Hoàng thượng bớt giận.

Trước mắt Hoàng thượng có quầng thâm mắt, đã mấy ngày nay ông ta đều ngủ không ngon, ông ta luôn nghĩ đến các phi tử xinh đẹp trong cung, hằng đêm ngủ lại trong cung của các phi tần khác, nhưng ông ta luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, làm cho tim gan mấy ngày này cảm thấy rất ngứa ngáy. Nhưng ông ta không dám đến cung của Dương phi nương nương, chuyện thích khách vẫn chưa có kết quả, nếu bây giờ đi gặp Dương phi thì thật sự rất nguy hiểm. Phổ La cũng không muốn rời khỏi cung, Lý Cảnh Hoà sai người đi gọi nàng đến tẩm điện của mình, nhưng cái ông ta nhận được chính là Phổ La vừa khóc vừa ầm ĩ, nói lỡ như mình liên lụy đến Hoàng thượng thì chết cũng không đáng tiếc, nói xong còn đập đầu vào tường.

Thái giám thông báo vội vàng đưa tay kéo nàng lại, còn ra trò ra dáng vỗ về cảm xúc của nàng, sau đó mới vội vã trở về hồi âm với Lý Cảnh Hòa. Mặc dù Lý Cảnh Hòa không hài lòng với việc mời người không đến, nhưng cuối cùng ông ta cũng không tức giận, ông ta lại buồn chán chờ Ngự lâm quân tra án.

Khi Mã Lệ Tôn trở về sau khi bị mắng, Phổ La đang chăm hoa cỏ trong sân. Nàng và Lê Nô mỗi người cầm một cái kéo bạc tinh xảo cắt đứt những bông hoa đang nở rộ một cách không hề thương tiếc, thỉnh thoảng Phổ La sẽ quay sang bên cạnh nói gì đó với Lê Nô, lúc đó Lê Nô sẽ ngượng ngùng cười, còn Phổ La lại cười to đến mức run rẩy cả người. Mã Lệ Tôn vừa bước vào cửa, Lê Nô đã thu lại vẻ mặt, Phổ La thấy sắc mặt nàng ấy thay đổi, nàng ngẩng đầu lên đã thấy Mã Lệ Tôn bước vào bậc thềm.

Dương phi như một con bướm bay ngả nghiêng chạy nhào vào vòng tay Mã Lệ Tôn, trên người nàng còn vương hương hoa trong vườn. Mặt Mã Lệ Tôn căng chặt, ả thăm dò trái phải, nhưng trong viện không còn ai, không biết người của Tây Xưởng đã đi đâu hết rồi. Ả đưa tay ra ôm lấy nàng, bình tĩnh ngăn chặn suy nghĩ cố gắng trèo lên trên người mình của Phổ La. Phổ La bĩu môi, nhưng vẫn đứng thẳng dậy.

- Có phải hằng đêm ông ta không được ngủ yên đúng không?

Phổ La cười tủm tỉm. Mã Lệ Tôn gật đầu, nhìn Phổ La, ả mở miệng chỉ nói một chữ 'người...', nhưng cuối cùng lại im lặng. Ả có linh cảm, nếu hỏi thì Phổ La nhất định sẽ nói, nhưng ả không muốn hỏi, ả không muốn kết thúc sự ấm áp này nhanh như vậy, nếu Phổ La lợi dụng ả, vậy ả mong mình sẽ có giá trị lợi dụng.

Phổ La không để ý đến suy nghĩ nhỏ nhặt của Mã Lệ Tôn, nàng kéo lấy tay ả đi vào trong điện. Lê Nô chỉ liếc mắt nhìn hai người, những người còn lại đều bị nàng ấy đưa đến ruộng thuốc sân sau để nhổ cỏ, không ai quấy rầy bọn họ, sau đó nàng ấy lại cúi đầu tiếp tục cắt hoa làm gia vị hàng ngày.

- Có lẽ không được mấy ngày nữa - Phổ La thở dài: - Ông ta luôn nghĩ biện pháp, Ngự lâm quân cũng sẽ nghĩ biện pháp, ông ta cũng không thể chịu giày vò vì chưa tìm được phạm nhân.

Mã Lệ Tôn vuốt mái tóc mềm mại của nàng, ả nghĩ đến việc mình đã phái người đi điều tra nàng, nếu như bị nàng phát hiện ra thì liệu nàng có còn ở gần gũi với mình như vậy nữa không. Mã Lệ Tôn đưa cho nàng một chiếc trâm cài, thân trâm màu bạc, phía trên có đính một viên ngọc lục bảo, dưới ánh sáng viên ngọc như những ngọn sóng màu xanh biếc đang lưu động.

- Ngày thường nương nương có thể cầm phòng thân.

Mã Lệ Tôn vặn viên ngọc trên cùng từ trái qua phải, một cây kim bạc sắc nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo thò từ ra dưới cây trâm.

- Là ngươi làm sao?

Phổ La có chút vui vẻ, đỡ đầu để Mã Lệ Tôn cài trâm cài cho mình. Mã Lệ Tôn không vội cài trâm cho nàng, sau khi dạy nàng cách kích hoạt cơ chế hoạt động vài lần mới cài trâm sang một bên búi tóc của nàng.

- Ở Tây Xưởng có thợ thủ công chuyên chế tạo ám khí, thần chỉ căn cứ theo bản vẽ của hắn để sửa lại thôi.

Mã Lệ Tôn giải thích.

- Vậy ta sẽ đưa kim tẩm độc cho Lê Nô.

Phổ La mỉm cười nói, xoay người ôm lấy eo Mã Lệ Tôn:

- Ngươi không cần phải lo cho ta đâu, ta mạnh lắm đấy.

Trong mơ, sở dĩ nàng chết dưới mũi tên của Lý Hoán Vĩ là do nàng quá bất cẩn, không dẫn theo Lê Nô bên cạnh, nàng không ngờ một tên điên như Lý Hoán Vĩ lại dám bắn chết nàng trước mặt mọi người. Phổ La có tâm kế nhưng dù sao nàng còn quá trẻ, vậy nên nàng quá tự tin vào phán đoán của bản thân cho nên mới rơi vào đường cùng như vậy.

Mã Lệ Tôn ôm lại nàng, ả ngửi mùi thơm trên mái tóc nàng, cảm nhận được một cảm giác thỏa mãn mà trước đây chưa từng có. Khi ôm nàng vào lòng, máu lạnh trong ả lại bắt đầu sục sôi lên vì nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip