Chương 11

Chương 11

Tại nơi tận cùng của Trường Thành

"Đứa trẻ ngoan, mang cô ấy đến đây."

Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, khiến bước chân của Auro kéo lê Yoko nhanh hơn. Gấu áo và ống quần của Yoko đã bị cọ xát đến mức tơi tả, cơ thể nàng đầy những vết bẩn, trộn lẫn giữa đất và máu. Cảm giác tê tái nơi cánh tay và cơn đau nhói ở cổ tay đánh thức tâm trí đang mơ màng. Yoko giãy giụa, cố gắng khiến Auro dừng lại.

"Buông... buông tôi ra."

"Định đưa tôi đi đâu?"

Hai câu nói gần như bị ép ra qua kẽ răng, mất máu quá nhiều khiến Yoko không còn chút sức lực nào để phản kháng.

Khi đến dưới chân Trường Thành, Auro ném chiếc pháp khí đã hút đầy máu của Yoko vào khe nứt đen kịt trên tường. Ngay lập tức, những ngọn lửa xanh u ám bùng lên từ các khe hở, như thể ma quỷ từ địa ngục đang hiện diện, kinh hoàng đến lạnh người.

Auro quỳ xuống trước Trường Thành, miệng lẩm bẩm những lời khấn nguyện. Ý thức của Yoko bắt đầu mơ hồ, nhưng nàng vẫn nghe rõ từng lời Auro nói.

"Ta đã mang hậu duệ của nhà luyện kim đến rồi. Các người đã hứa để ta và Faye ở bên nhau!"

Một thanh đao cổ màu đen vàng bay ra từ khe nứt, giọng nói huyền ảo lại vang lên lần nữa.

"Giết cô ta đi, khi đó sẽ không còn gì ngăn cản ngươi và dì ngươi ở bên nhau nữa."

Auro không thể tin vào tai mình, ngẩng đầu lên. Nếu giết Yoko, liệu Faye có tha thứ cho mình không? Liệu Faye có thật sự chọn ở bên mình không? Mặc dù Auro luôn mong muốn Yoko biến mất khỏi thế gian này, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng chính tay mình sẽ làm việc đó.

"Rõ ràng các người chỉ bảo ta mang cô ấy đến đây, tại sao bây giờ lại bắt ta giết cô ấy?"

"Nếu nói trước cho ngươi biết, ngươi có còn muốn hợp tác với chúng ta nữa không?"

"Giết cô ta... giết cô ta..." Tiếng cười man rợ của lũ quỷ vang vọng trong tai Auro, những tiếng cười chói tai xâm nhập vào đầu cô. Auro gục xuống đất, đau đớn ôm đầu.

Lợi dụng lúc Auro không chú ý, Yoko lấy lại tinh thần, gắng gượng đứng dậy, đưa tay với lấy thanh đao đen vàng đang nằm trên mặt đất. Nàng run rẩy dựa vào bức tường để đứng lên, lảo đảo tiến về phía Auro đang nằm sõng soài.

Bất ngờ, một cơn đau nhói từ lưng truyền đến khiến Yoko gục xuống đất. Hình xăm rồng trên lưng nàng đã chuyển sang màu đỏ như máu, bỏng rát làn da non nớt. Khóe mắt ngấn nước, Yoko nhắm chặt đôi mắt, cố gắng chống chọi lại cơn đau dữ dội.

Ngay sau đó, dấu ấn bắt đầu tan dần, cho đến khi biến thành một làn khói đen mờ nhạt rồi hoàn toàn biến mất trong không khí. Không còn lớp bảo vệ của dấu ấn rồng, những cơn ác mộng thời thơ ấu ập vào tâm trí Yoko, những cảnh tượng khủng khiếp hiện lên như một chiếc đèn kéo quân xoay vòng.

"Trường Thành sụp đổ, ngạ quỷ sẽ trở lại..."

Yoko giơ tay lau vết máu bám trên mặt, tầm nhìn phía trước dần trở nên rõ ràng hơn.

"Không được... tôi không thể chết... lũ ngạ quỷ không thể được thả ra..." Niềm tin còn sót lại giúp Yoko một lần nữa chống người đứng dậy dựa vào bức tường. Nàng nắm chặt cán dao bằng cả hai tay, dùng hết sức mạnh đâm thẳng vào lưng Auro. Trong khoảnh khắc, máu bắn tung tóe trên mặt Yoko, đôi tay nàng rời khỏi cán dao, cơ thể ngã mạnh về phía sau.

Lần này, Yoko đã cạn kiệt toàn bộ sức lực.

"Faye... em nhớ chị quá." Yoko thở hổn hển, trong tầm mắt chỉ thấy những đám mây đen cuộn tròn với cát vàng cuốn mịt mù. Thoáng chốc, dường như có một tia sáng xuyên qua, chiếu vào mắt Yoko. Trên cánh đồng tràn ngập hoa hướng dương, nàng chạy phía trước, Faye đuổi theo phía sau, gọi nàng chạy chậm lại. Yoko từ từ nhắm mắt, cảm giác đau đớn dường như biến mất, thay vào đó là cảm giác hư ảo mơ hồ.

Đèn kéo quân cuộc đời đã bắt đầu chạy, phải chăng cái chết đã đến?

"Khà khà, không ngờ một cô bé yếu ớt như vậy lại có thể phản sát con rối của ta." Giọng của quỷ đói vang lên bên tai Yoko, khiến nàng bất ngờ mở mắt. Vẫn là sa mạc mịt mù cát vàng, bầu trời vẫn phủ đầy khói súng, mây đen cuộn trào.

"Ta từng lo cô ta không dám ra tay, nhưng nhờ ngươi, bây giờ cơ thể đó là của ta rồi. Khà khà khà..."

Auro dùng tư thế vặn vẹo từ từ bò dậy khỏi mặt đất, khuôn mặt biến dạng, minh chứng rằng kẻ đang chiếm lấy cơ thể này không còn là Auro nữa, mà là ngạ quỷ. Tay nó xoắn lại theo cách con người không thể nào làm được, nó từ từ rút con dao cổ đen vàng đã cắm vào tim ra, vết thương tràn đầy máu đen, làm cho thân thể vốn đã méo mó càng thêm phần ghê rợn. Bàn tay còn lại của nó vuốt nhẹ lưỡi dao, lưỡi dao rực lên ánh lửa xanh, như đang đọc bài điếu văn báo trước cái chết của người nằm dưới.

"Auro!"

Tiếng gọi đó khiến con quỷ dừng lại, nó dõi mắt theo âm thanh, tìm kiếm nguồn gốc.

Nhìn thấy Yoko nằm bất động trên mặt đất, tim Faye như bị những dây leo có gai quấn chặt, mỗi hơi thở đều là nỗi đau thấu xương. Faye nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trước mắt, cô nhận ra đó không còn là Auro, mà là ngạ quỷ

"Khà khà, hóa ra con rối của ta muốn ở bên ngươi sao." Quỷ đói đã đọc được ký ức của Auro, biết rằng người trước mặt chính là Faye, nó giễu cợt với vẻ đầy thích thú khi nhìn người đang gần như gục ngã.

Faye chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy, nhìn người mình yêu nằm trên mặt đất không thể làm gì, chỉ biết cầu nguyện kẻ gây ra mọi tội ác đừng ra tay.

Con dao trong tay ngạ quỷ đã kê vào vị trí tim Yoko, chỉ cần dùng một chút lực, mũi dao xuyên qua lớp áo, lớp da và cắm sâu vào tim. Máu hỗn loạn chảy ngược lên cổ họng, Yoko muốn ho khan nhưng quá kiệt sức khiến nàng chỉ còn lại những cơn co thắt. Nàng cảm nhận cơ thể đang dần mất nhiệt, lông mày nhíu chặt, đôi mắt vô lực khép lại.

"Không!"

Tiếng gầm đầy uất hận của rồng vang vọng khắp vùng hoang dã, một con rồng lao đến, mở rộng đôi cánh che chở cho Yoko dưới thân. Trường Thành rực lửa xanh đổ sập cùng tiếng vang rền, những viên gạch vỡ nát rơi xuống người con rồng, bao phủ lớp vảy của nó một làn bụi mù. Cả hai cặp cánh của nó đều bị tổn thương từng mức độ khác nhau.

Phong ấn bị phá vỡ, lũ ngạ quỷ tràn ra như bầy ong vỡ tổ, chúng đồng loạt lao về phía Herakles. Con rồng nhẹ nhàng nâng người nằm dưới mình, đưa em ấy đến một nơi an toàn. Faye hóa thành hình người, ôm Yoko vào lòng, cánh tay trái cô vòng qua cơ thể lạnh ngắt của người yêu, tay phải nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt Yoko, cố gắng chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch.

Faye áp mặt vào trán của Yoko, cô như một đứa trẻ bị bỏ rơi, cứ thì thầm, tự an ủi bản thân, gọi tên Yoko.

"Yo, chẳng phải em ghét ngủ nướng nhất sao?"

"Mở mắt nhìn chị đi, được không?"

"Xin lỗi... xin lỗi..."

Bất ngờ, bầu trời bắt đầu rơi tuyết, những bông tuyết lạnh lẽo từng mảng từng mảng rơi xuống làn da trần của Faye. Trên cánh đồng tuyết vắng vẻ, cô lặng lẽ nghe tiếng trái tim yếu ớt gào thét trong lòng mình, không còn gì ngoài sự im lặng. Tuyết bao trùm trái tim con rồng, nhưng chẳng có ai đến an ủi.

Faye ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của Yoko, cố gắng sưởi ấm thân thể em lần nữa.

"Faye!"

Nghe có người gọi tên mình, Faye hoảng loạn, cúi xuống nhìn người đang yên lặng nằm trong vòng tay mình, cứ ngỡ đó là Yoko đang gọi.

"Faye... đi về mới mình trước đã, về rồi tính tiếp." Faye dần bình tĩnh lại, người vừa đến là Tate. Cô ngẩng đầu lên như nắm được cọng rơm cứu mạng.

"Tate, cậu đã hành y ngàn năm, chắc chắn cậu có cách cứu Yoko, nhất định có thể... nhất định có thể."

Tate đưa hai người đến nơi trú ẩn dưới lòng đất của bệnh viện mình. Yoko nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, dù có đắp bao nhiêu chăn cũng không thể làm ấm cơ thể nàng. Faye chỉ ngồi bên giường, nắm tay người yêu, lặng lẽ chờ đợi trong vô vọng.

"Faye... hãy chào tạm biệt Yoko, như cách cậu từng tiễn biệt những người bạn cũ."

__________


Dừng ngay khúc này rồi sủi 1 2 hôm up tiếp chương sau có ác quá khum ạ 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip