Chương 21

Chương 21

Những người lính canh ở tiền tuyến hoảng hốt chạy về trại, đến gần mới nghe rõ lời họ kêu lên, "Là rồng, rồng đã hồi sinh!" Cả doanh trại lập tức chìm vào cơn hoảng loạn.

"Hoảng hốt cái gì, còn quân luật hay không!" Viên chỉ huy bước ra khỏi lều, tay nắm chuôi kiếm và phái hai đội lính đi Herakles điều tra tình hình. Biết rõ có thể sẽ bỏ mạng, những người lính lấy hết can đảm tiến ra tiền tuyến.

"Bên ngoài có chuyện gì thế? Tate, chúng ta ra xem nào," Yoko nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài, vội bước ra khỏi lều. Nhưng Tate vẫn chúi mũi vào đống sách y học của cô, quyết tìm cho ra bằng chứng.

Pháo đài cao nhất của Núi Mười Bốn Ngọn Lửa giờ đây đã biến mất, cát bụi và tro tàn bao phủ cả bầu trời phía Đông, đen kịt đến mức chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy khó thở.

"Không xong rồi, P'Faye..."

Yoko xuyên qua hàng lính, cướp lấy một con ngựa của kỵ binh và phóng về phía cột khói đang bốc lên. Lần cuối nàng cưỡi ngựa là khi học môn cưỡi ngựa ở trường đại học, có chút lóng ngóng nên không tránh khỏi loạng choạng.

"Cô Yoko!" Viên chỉ huy thấy vậy, vội giục những binh sĩ khác tăng tốc.

Con rồng khổng lồ bò ra từ đống đổ nát, đôi mắt đỏ rực như máu nhắm vào mục tiêu – Vạn Lý Trường Thành. Hai đôi cánh vươn ra, làn gió từ những nhịp đập của chúng thổi tung đất cát và đá vụn, cái đuôi dài mềm dẻo giờ đây trông thiếu sức sống, toàn thân bao trùm trong khí chết chóc.

Những người lính ở tiền tuyến trở nên nhỏ bé dưới chân con rồng, một hơi thở của nó nuốt chửng toàn bộ trang bị, thậm chí cả sinh mạng của họ. Lửa rồng tạo ra những ngọn lửa xanh lá bùng cháy trên nền đất, thiêu rụi cả cánh rừng khô cằn, bầu trời cũng ngả sang sắc xanh lục quái dị.

Bên bờ biển phía Nam, con rồng nhắm đến Vạn Lý Trường Thành – nơi dù có những khe nứt nhưng vẫn mang vẻ uy nghi của một kiến trúc hàng nghìn năm. Nó lơ lửng giữa không trung, hơi thở rồng ngưng tụ trong lồng ngực, thay đổi trong trường năng lượng khiến bầu trời vốn yên tĩnh bắt đầu nổi gió, tạo thành từng cơn lốc xoáy như muốn cuốn trôi tất cả.

Hơi thở rồng lan dọc theo từng khe nứt trên tường, bùng nổ với sức mạnh khủng khiếp, khiến bức tường cổ xưa đổ sụp ngay tức khắc. Ma pháp tế lễ cũng biến mất hoàn toàn, không còn chút gì của những phép thuật cổ xưa có khả năng phong ấn "lòng tham".

Đợt chấn động từ sự sụp đổ của Vạn Lý Trường Thành lan truyền với tốc độ nhanh chóng, đến cả thành Kane cũng rung chuyển. Biển Nam gầm thét, những cơn sóng lớn cuốn về phía Nam thành, người dân kinh hoàng chạy trên đường phố, tiếng than khóc vang lên khắp nơi.

"Nhìn xem, Tiểu Long, đây đều là kiệt tác của ngươi đấy... khà khà..."

Con rồng đau đớn ôm đầu, tiếng gầm rú vang vọng trong gió, một giọt lệ máu lăn xuống khóe mắt. Nó đâm sầm vào tàn tích của Vạn Lý Trường Thành, cố gắng xua đi cảm giác tội lỗi mơ hồ đang dâng trào trong lòng.

"Đây mới là bản năng của ngươi... Tiến đến thành phố đi..." Giọng nói của "lòng tham" vang lên trong tâm trí, điều khiển cơ thể nó lao về phía thành Kane.

Sự xuất hiện của con rồng khiến tất cả mọi người không kịp trở tay. Quân đội liên bang vội vã tập hợp tại trung tâm thành phố. Tiếng la hét, tiếng còi báo động và tiếng còi xe cùng vang lên, mở đầu bản giao hưởng tận thế. Trong mắt con rồng chỉ còn lại khao khát hủy diệt, từng ngọn lửa rồng như chào đón tử thần đến.

Vũ khí của quân đội chẳng khác nào lấy trứng chọi đá trước lớp vảy cứng cáp của nó, đến cả những lọ thuốc ma pháp cũng trở nên vô dụng. Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi nỗ lực kháng cự đều là vô nghĩa.

Một số binh sĩ thậm chí vứt bỏ vũ khí, hoảng hốt chạy cùng đám đông. Đường chân trời của thành phố trở nên đổ nát, giao thông tê liệt, điện năng bị cắt đứt, con rồng trở thành kẻ hủy diệt không ai có thể cản nổi trong thảm họa này.

"Giỏi lắm, Tiểu Long, ha ha ha..."

"Lòng tham" kiểm soát hoàn toàn tinh thần con rồng, cắt đứt kết nối của nó với thế giới bên ngoài. Faye như rơi vào một vực thẳm vô tận, để mặc cơ thể chìm sâu trong bóng tối.

"P'Faye~"

Đây là... giọng của Yoko.

Faye cố gắng mở đôi mắt mệt mỏi, trước mắt cô chỉ là những mảng tối méo mó. Chẳng lẽ chỉ là ảo giác?

Âm thanh bên tai ngày càng rõ ràng, càng lúc càng mạnh mẽ. Tiếng gọi của người yêu như những tia sáng xuất hiện trước mắt cô. Cô đưa tay lên, cố gắng chạm vào hơi ấm ấy. Thật dễ chịu... chỉ muốn chìm vào giấc ngủ mãi mãi...

"P'Faye, tỉnh lại đi."

Cô gái mà Faye ngày đêm mong nhớ như hiện ra trước mắt và Faye chạm vào bàn tay Yoko đưa về phía cô, cảm nhận của cô về thế giới xung quanh lại rõ ràng. Giọng nói của "lòng tham" dường như biến mất. Đôi mắt đỏ rực đã trong lại, con rồng nhẹ nhàng hạ xuống trên đống đổ nát, nó cúi xuống, trước mặt nó chính là Yoko.

Mây đen phía Tây trời đã tan đi phần nào, ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài giữa một người và một rồng, cảnh tượng như bước ra từ giấc mơ.

"P'Faye, xin lỗi, em không nên để chị một mình đối mặt với ác quỷ..."

Con rồng dụi đầu vào người cô gái.

Đột nhiên, một quả đạn pháo nổ tung trên không trung, Yoko ngã nhào. Cơn giận của rồng lại bùng lên, sức nóng và mảnh đạn từ vụ nổ khiến những người lính phải trả giá bằng cả tính mạng.

"Giỏi lắm, tiêu diệt chúng đi," giọng nói của "lòng tham" lại một lần nữa kiểm soát hành động của con rồng. Con rồng đập mạnh vào những tòa nhà xung quanh, cố thoát khỏi sự điều khiển. Faye nghe thấy tiếng gọi của Yoko, và cũng nghe thấy những lời thúc giục của "lòng tham," hai âm thanh ấy như nổ tung trong đầu cô.

Faye từ từ nâng tay, bịt tai lại, trong đầu cứ nhớ đến hình ảnh và giọng nói của người yêu, tiếng của "lòng tham" gần như không còn nghe thấy. Cô giữ nhịp thở đều đặn, cơ thể thư giãn và trong lòng không ngừng đáp lại tiếng gọi của Yoko. Nhưng khi tưởng rằng đã đuổi được "lòng tham" khỏi cơ thể, một cơn đau dữ dội từ tim cho thấy rằng "lòng tham" không chỉ muốn kiểm soát tinh thần, mà còn muốn chiếm lấy cơ thể cô.

"Đứa trẻ ngốc nghếch, ta chính là 'lòng tham.' Chỉ cần ngươi có ham muốn, ta sẽ mãi mãi tồn tại, không chết, không tan biến."

"Nếu vậy... nếu cơ thể này chết thì sao?" Đôi mắt của con rồng hoàn toàn tỉnh táo.

Con rồng nâng chiếc vuốt khỏe, nắm lấy một bên sừng, máu từ trên đầu chảy xuống, rơi xuống đất, ăn mòn từng mảng đá.

"Ngươi điên rồi, ngươi đang làm gì vậy?"

Càng tức giận, Faye càng tin vào quyết định của mình. Cô bẻ gãy chiếc sừng, nhìn xuống vết sẹo trên ngực từ lần trước, rồi đâm sừng vào đó. Máu nóng bắn ra, con rồng kiệt sức nằm bệt trên mặt đất.

Yoko ngả người lên đầu con rồng, cố gắng níu giữ sự sống đang dần rời xa. Con rồng tinh nghịch dùng lưỡi liếm má cô, như thể muốn gạt đi nước mắt, cũng như lời từ biệt cuối cùng.

"Faye, đừng bỏ đi... đừng rời xa em..."

Con rồng dùng chút sức lực còn lại đứng dậy, vỗ đôi cánh lần cuối, hai đôi cánh đẹp như phủ đầy ánh sao. Nó bay qua tàn tích ở phía Nam thành phố, qua tàn dư của Vạn Lý Trường Thành, đến vùng biển phía Nam. Máu từ ngực nó chảy xuống nhuộm đỏ cả một vùng biển.

Faye ngừng đập cánh, nhắm mắt lại, cơ thể khổng lồ rơi thẳng xuống đại dương, tạo nên những cột sóng lớn. Đôi cánh bị nước biển nhấn chìm, đầu rồng cũng lặn xuống, mặt biển lại trở về yên tĩnh.

Sông ngòi đều đổ về biển, lá rụng về cội nguồn. Con rồng chìm xuống lòng đại dương, đắm mình vào dòng dung nham bên dưới biển sâu.

Chỉ còn gió biển thổi qua, từng đợt sóng xô vào ghềnh đá. Nếu không phải vì lớp máu đỏ trên bề mặt, vùng biển ấy như chưa từng xảy ra chuyện gì. Dần dần, vết máu tan ra, hòa cùng đại dương.

Lớp phong ấn cuối cùng bị ký ức mãnh liệt xé toạc, toàn bộ ùa vào tâm trí Yoko, từng mảnh ghép xâu chuỗi lại, hình thành một dòng thời gian hoàn chỉnh.

"Faye, em nhớ ra tất cả rồi..."

Yoko không thể kiềm chế nỗi đau nữa, nàng quỳ xuống, hướng về vùng biển phía Nam, liên tục gọi tên Faye.

"Yoko, còn một việc em cần xử lý," Tate cố nén cảm xúc nghẹn ngào, nói với Yoko.

Yoko không nhìn cô, chỉ thất thần nhìn xa xăm.

"Em mang thai rồi."

Cô gái ngỡ ngàng quay lại nhìn Tate, không dám tin vào tai mình. "Chị nói... gì cơ?"

"Em không nghe nhầm đâu. Những khó chịu trước đó là vì cơ thể em đang dung nạp năng lượng ma pháp để nuôi dưỡng sinh mệnh ấy."

"Nhưng em và Faye..."

Tate biết Yoko muốn nói gì.

"Em đã từng trải qua một lần cận kề cái chết, Faye đã dùng bí pháp của long tộc để cứu em, lấy máu thịt tạo thân. Máu của hai người hòa vào nhau, Faye dùng ma pháp của mình dẫn dắt sức mạnh tự nhiên vào cơ thể em. Tuy nhiên, vì thiếu pháp khí dẫn năng, phần ma pháp ấy của Faye không trở về vị trí cũ, mà bám vào máu hòa trộn đó, nuôi dưỡng một sinh linh, lớn lên trong cơ thể em."

Tate vỗ vai nàng an ủi, "Trong lịch sử long tộc cũng từng có trường hợp như thế này."

Yoko nhìn xuống bụng mình, nơi phẳng lì nhưng lại ấp ủ một tia hy vọng trong cơn tuyệt vọng.

Nàng cắn môi, nước mắt tràn ra. Sự bình tĩnh mà cô cố gắng giữ gìn giờ đây thật mong manh trong khoảnh khắc im lặng này.

Cảnh cũ sắp tàn, người xưa chẳng trở lại, như tháp trong sương mờ, trăng chìm lối bến bờ xa...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip