Chương 26

Chương 26

"P'Faye, chị mau xem này, tuyết ở Helius đẹp quá!" Yoko cầm điện thoại từ trên sofa nhảy xuống, chạy lại để khoe với Faye bức ảnh mà Tate vừa gửi.

"Chậm thôi, chậm thôi." Faye vững vàng đỡ lấy cô gái đang chạy tới.

"Muốn đến đó ở một thời gian không?"

"Thật không? Thật không?" Yoko ôm lấy cánh tay của người yêu, mắt lấp lánh và môi nở một nụ cười tươi.

Faye gật đầu, đưa tay khẽ chạm vào mũi Yoko. "Ngày trước chị hay đến Helius nghỉ dưỡng lắm, ở một thị trấn nhỏ vùng Bắc Carolina có một căn nhà, đủ cho chúng ta ở một thời gian."

"P'Faye giỏi quá!" Cô gái hôn nhẹ lên má Faye rồi chạy đi, bảo là để chuẩn bị hành lý. Faye chỉ mỉm cười, đôi mắt ngập tràn hình bóng người con gái của mình.

Quả thật, mùa đông với tuyết mới là hoàn hảo, giống như ngòi bút lông không thể thiếu đi những chiếc lông vũ đẹp đẽ. Thành phố Kane, với mùa hè vĩnh viễn, không thể dung chứa những tinh linh lạnh lẽo ấy.

Những dải cực quang xuất hiện ngày càng ngắn ngủi, lịch cũng đã đến ngày tuyết lạnh. Sau cơn bão tuyết này sẽ là mùa xuân ấm áp. Bên cửa kính lớn, những bông tuyết rơi chầm chậm, đèn gió trong sân bị lớp tuyết và gió phủ kín, phát ra ánh sáng mờ nhạt, hòa cùng sắc trời hoàng hôn từ những ngọn núi xa. Yoko ngồi bên cửa sổ, ôm cuốn sổ phác họa, muốn ghi lại màn trình diễn tráng lệ này.

Faye đặt thêm vài khúc củi vào lò sưởi, lấy từ giá một chiếc khăn quàng màu kem. Cô bước đến tấm thảm dày bên cửa sổ, ngồi xuống phía sau Yoko và quấn chiếc khăn quanh cổ người yêu hai vòng. Yoko biết người đến là ai, nàng canh đúng thời điểm rồi tựa vào lòng Faye, nhẹ nhàng cọ đầu vào cằm người ấy. Sự chênh lệch hoàn hảo về vóc dáng khiến Faye có thể ôm trọn người yêu trong lòng, cúi xuống vừa vặn chạm vào đôi môi mềm mại của nàng.

"Yo, sau cơn bão tuyết này, chị muốn tổ chức hôn lễ."

Lời nói từ trên đầu vọng xuống khiến Yoko ngồi thẳng người. Nàng nghiêng đầu, bắt gặp đôi mắt ngập tràn tình cảm của Faye.

"Ngay dưới chân núi Muztagh Ata, em sẽ chính thức trở thành... vợ chị."

Yoko ngẩn người ra một lúc, rồi chợt nghĩ đến điều gì đó. "Nhưng, em bé lớn lên nhiều rồi, liệu em có mặc vừa váy cưới không nhỉ?" Nàng nhìn xuống bụng mình, hai tay đặt nhẹ nhàng bên dưới phần bụng hơi nhô lên. Thực ra bụng cũng không lớn lắm, em bé là sản phẩm của ma thuật, phần lớn vẫn nằm trong kén, đến khi chào đời cũng chỉ bằng phụ nữ mang thai bình thường khoảng năm đến sáu tháng.

"Chị sẽ tự tay thiết kế váy cho em." Faye luôn biết người yêu mình cần gì.

"P'Faye, trang phục cưới của loài rồng trông như thế nào nhỉ? Lần trước chúng ta mặc lễ phục của giới giả kim, lần này hãy mặc lễ phục của loài rồng nhé!" Yoko vui vẻ nói, đôi chân đặt lên chân Faye, đung đưa không giấu nổi sự phấn khích.

"Được, chị sẽ theo ý em." Faye nhẹ nhàng cọ mũi mình vào trán Yoko.


*Dưới chân núi Muztagh Ata*

Màn đêm buông xuống, tia nắng cuối cùng dịu dàng ôm lấy đỉnh núi tuyết Muztagh. Bộ lễ phục cưới của loài rồng có nền màu trắng sữa, với hoa văn mây đỏ ánh kim thêu trên nền vải. Phần vạt áo có họa tiết rồng màu đen uốn lượn quanh người, tượng trưng cho địa vị của tân nhân.

Lễ phục của Yoko đã được Faye chỉnh sửa cẩn thận, chiếc đai da che nhẹ vùng bụng và giúp nâng đỡ phần váy xoè. Dải lụa rủ xuống nhịp nhàng theo bước chân của cô, kết hợp với ruy băng đỏ ánh kim được tết vào tóc, tôn thêm vẻ đẹp thanh tú của Yoko.

Khi ánh hoàng hôn cuối cùng khuất sau đường chân trời, dãy núi tuyết xa xăm hiện lên tráng lệ, còn thung lũng bên dưới đã rực rỡ ánh đèn, cả thế giới được nhuộm một màu xanh chàm đậm.

Họ nắm tay nhau tiến tới cổng vòm trang trí với những bó hoa oải hương, khung cảnh xung quanh là những dãy núi, các chòm sao phương Bắc như đang làm khách mời, Helius chứng giám và Muztagh Ata là lời hứa ngọt ngào. Faye lấy ra hai chiếc nhẫn đen bóng ánh sắc mã não, màu xanh tím quyến rũ tựa như lấy từ bầu trời đêm.

"Rồng có vảy ngược, chị dùng vảy ngược ấy để tạo nên cặp nhẫn này, dùng nó làm đại diện cho lời hứa của chị."

Yoko giơ tay ra, nhìn chiếc nhẫn thuộc về mình được Faye đeo vào ngón áp út.

"Chị sẽ luôn bên em, không đi đâu cả."

Mỗi lần nghe Faye nói "không rời xa", Yoko lại không kìm được nước mắt. Lần này cũng không ngoại lệ, đặc biệt là sau những lần cùng nhau đối diện sinh tử. Thần linh phù hộ, họ vẫn còn có nhau.

"Dù có thế nào, em cũng sẽ không rời xa chị."

Yoko nhận lấy chiếc nhẫn còn lại, đeo vào tay người yêu.

"Hai dòng máu, hợp lại làm một."

"Như mặt trời và mặt trăng, ngày đêm không rời."

"Hai trái tim đồng nhịp, cùng nhau qua bốn mùa."

"Lời thề của ngày mai hòa trong chén rượu, thiên tinh khắp trời chứng giám."

"Lời thề vượt qua thời gian, ngày đêm không ngừng nghỉ."

Họ lại hôn nhau, như thể đang yêu nhau lần thứ mười nghìn lẻ một, hoặc có thể nói, người yêu nhau sẽ mãi mãi đắm say.

Ở rìa thị trấn có một tòa lâu đài cổ từ thế kỷ trước, họ cùng nhau bước lên những bậc thang đá dẫn đến tầng thượng của lâu đài.

"P'Faye đưa em lên đây làm gì? Để hái sao ư?" Yoko hỏi. Faye mỉm cười, không nói gì, chỉ bước về phía rìa ban công.

Yoko đang mải nhìn ngắm thì bất ngờ bị Faye ôm ngang nhấc lên. Theo bản năng, nàng vòng tay quanh cổ người yêu, nhưng điều bất ngờ chưa dừng lại ở đó. Faye ôm Yoko và nhảy khỏi thành ban công. Yoko nhắm nghiền mắt, trải qua cảm giác mạo hiểm chưa từng có.

Tuy nhiên, thay vì rơi tự do, nàng mở mắt ra và thấy trước mắt mình là bộ vảy xanh sáng và bờm lấp lánh — nàng đang ngồi vững vàng trên lưng một con rồng màu xám khói. Ánh trăng trải dài lên lớp vảy, khiến chúng lấp lánh tựa bạc sống động. Bốn cánh khổng lồ của con rồng tỏa sáng rực rỡ. Nếu vẻ đẹp có thể là sức mạnh, thì sự xuất hiện của con rồng này đã chạm đến đỉnh cao, Yoko nghĩ thầm.

Cả hai lướt trên không trung, hướng lên cao, xuyên qua tầng mây mỏng, một cảnh tượng trong sáng và thanh khiết mở ra. Trăng tròn lơ lửng ngay trước mắt, như thể chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào, còn những vì sao xung quanh cũng trở nên lu mờ. Đó là cảnh tượng mà Yoko chưa từng thấy trước đây, đôi mắt nàng ánh lên sự xúc động.

Đột nhiên, tiếng nổ vang vọng bên dưới. Là pháo hoa.

Những chùm pháo hoa bừng nở ngay dưới chân họ. Đây là lần đầu tiên Yoko ngắm pháo hoa từ góc nhìn này. Faye đưa nàng bay về một ngọn núi gần đó, hóa lại thành hình người và ôm Yoko đáp xuống nhẹ nhàng. Faye cất đôi cánh đi, đưa tay vuốt ve khuôn mặt người trong lòng. Yoko dường như vẫn còn đắm chìm trong khung cảnh vừa trải qua. Hoa tuyết, gió lạnh, cùng vợ bên mình, thật đẹp đẽ.

"Hôm nay P'Faye có yêu em không?"

"Hơn hôm qua một chút, nhưng ít hơn ngày mai một chút."

Yoko vòng tay ôm lấy cổ Faye, trán họ chạm vào nhau, thì thầm trao nhau những lời yêu thương.

"Em yêu chị nhất."

Mặt trời và những vì sao của chị, em là mùa mưa giữa sa mạc cằn cỗi của chị, là mùa xuân giữa hoang vu.

"P'Faye có thích tuyết không?"

"Đôi khi thôi."

"Lúc nào cơ?"

"Lúc cùng em ngắm tuyết."

Khu vườn khô cằn của chị đã gặp được mùa xuân tráng lệ là em. Từ đó, mỗi ngày trong cuộc đời hữu hạn của chị sẽ dành tặng em đóa hoa rực rỡ nhất. Chị hứa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip