Chương 5

Cả hai chúng tôi đều phải im bặt khi cô Hạnh bước vào. Nhìn xung quanh, cô bắt đầu dò hỏi xem tiếng nói chuyện ầm ĩ vang trời lở đất vừa này phát ra từ đây. Ai cũng biết là mấy cái đứa nổi dưới chân tôi gây chuyện nhưng cũng đều im hơi lặng tiếng để tránh rước họa vào thân. Còn tôi thì đang cựa quậy khẽ để thoải mái hơn, cảm giác dường như là cơn đau thốn vẫn đang âm ỉ dù biết rằng đó chỉ là tưởng tượng. Dù cơn đau chỉ là trong ý nghĩ, tôi vẫn có thể tưởng tượng rằng nó đang xảy ra.

Nhiều chuyện quá đã và đang xảy ra vào lúc này. Tim tôi vẫn còn đập mạnh. Tôi cảm thấy đau đầu trước những câu hỏi liên tiếp không được trả lời. Quỳnh Anh bị tấn công bởi Houne rồi còn mơ giấc mơ giống hệt tôi. Có thể nó đã nói dối về vụ tấn công nhưng nó khó có thể bịa ra một cái truyện giống tôi đến từng chi tiết như vậy. Rồi còn đôi mắt của nó nữa và cơn đau mà nó cảm nhận được. Kì lạ quá thôi!

Khi cô Hạnh ra khỏi phòng, tôi vội vàng hỏi:

_Mày chỉ nhớ mỗi vậy thôi à? Còn những người khác thì sao? Cảnh vật thế nào?

_Đấy là ở trên một cái bục ở giữa một cánh đồng rộng lớn. Còn mọi người thì đang la hét, mặc mấy bộ lòe xòe cu cũ.

Không thấy nó trả lời thêm nữa, tôi thất vọng nói:

_Chỉ thế thôi sao?

_Có một người đứng ở khá xa so với đám đông mặc quần áo sặc sỡ hơn người giác. Tao nghĩ là khoảng chừng trung niên, râu dài, lồm xồm và khuôn mặt thì có vẻ dữ tợn._Rồi nó cũng chẳng nói gì nữa, chắc chỉ nhớ được tới từng đấy.

Thấy thế, tôi liền kể lại cho nó cái giấc mơ về căn phòng tối, lược đi mấy từ "đẹp", "như gương" để nó không nổi tính kiêu và tôi không nghe giống như là đồng tính. Rồi cũng đến lượt nó kể:

_Tao cũng mơ thấy mày nói chuyện với một cô nào đó. Lúc đầu tao chả rõ đó là mày lắm nhưng càng nghĩ thì càng thấy giống.

_Cổ đó thế nào?

_Nhìn chung thì mặt khá là sắc: gò má cao, mắt hóp sâu, mặt vuông, góc cạnh. Lúc đó thì rõ ràng là mày nhìn trông già hơn bây giờ, chắc phải tầm 18, lại còn mặc váy vàng nữa.

_Vậy sao mày biết đó là tao?

_Phong thái giống, cách nói chuyện cũng giống.

_Như thế nào?

_Không diễn tả được bằng lời nhưng giống mày ở chỗ là vung vẩy tay liên tục khi nói và nói như bị rượt. Cách mày nói không lẫn vào đâu được.

Lại thêm một người nữa nhận xét là cách nói chuyện của tôi có vấn đề? Buồn quá mất thôi! Mà hình như có vẻ như là Quỳnh Anh mơ nhiều hơn tôi. Các giấc mơ của nó cũng có vẻ đa dạng nhiều hơn tôi.

_Mày mơ khá nhiều nhỉ?_Tôi nói.

Nó gật đầu rồi nói:

_Tao thường hay mơ những giấc mơ này nhiều lắm vào hồi nhỏ, hồi tao khoảng 5, 6 tuổi.

_Thế mà bây giờ vẫn nhớ.

_Tại vì nó lạ mà. Tao thường hay mơ kiểu tiên đoán tương lai lắm vào hồi đó.

_Mày dự đoán trước tương lai ư?

_Lúc đó, nhiều đêm, tao mơ các giấc mơ rồi hôm sau hay vài ngày sau, nó sẽ thành hiện thực. Tao cũng đã dự đoán đúng về những bạn thời tiểu học rồi cả cái lớp này. Tao đã mơ thấy mặt mày trước khi tới đây.

_Thật ư?

_Ừ. Đó là lý do tại sao tao nhớ tên cả lớp nhanh vậy, tại vì tao đã thấy hết chúng một lần rồi. Tao từng mơ về việc một đứa bé chết hồi tao còn khoảng 5 tuổi. Mãi sau này, tới tận gần đây, tao mới biết rằng vào ngày hôm đó, bác tao xảy thai.

Sống lưng tôi dần lạnh đi khi nghe chuyện này. Quỳnh Anh hay mơ về tương lai ư? Vậy điều đó có nghĩa là...

_Rồi tao cũng hay cảm nhận được điều gì tồi tệ đang xảy ra. Vào một hôm, tao đột nhiên thấy buồn bã, chán nản, tồi tệ chẳng hiểu sao thì ngay vào hôm đó, ông tao bị đột quỵ mà chết. Những hôm mà tao cảm thấy tồi tệ thì y như rằng có chuyện xấu xảy ra.

...những chuyện về tôi mà nó mơ thấy sẽ xảy ra thực sự ư? Tôi sẽ bị đập mạnh đến sắp lìa đời và chịu nỗi đau đớn vào mỗi mùa đông ư? Sẽ có một ngày tôi bị bắt đi trong khi cứu nó ư? Nó có nghĩ vậy không? Nhìn chăm chú vào mặt nó, tôi hỏi:

_Mày từng nghĩ rằng chúng ta mơ như vậy thì chuyện đó sẽ xảy ra không?

_Tao không nghĩ là vậy tại vì cảnh quan xung quanh và cả giấc mơ có vẻ khác biệt với đời thực quá._Nó nghe không chắc chắn lắm.

_Sao mày chắc vậy?

_Các tòa nhà thì đều kì lạ so với bình thường. Ngay cả mấy bãi đất nhìn cũng không quen thuộc. Và mọi thứ mờ mờ ảo ảo khác hoàn toàn với mấy giấc mơ dự báo tương lai.

_Nhưng có thể là tất cả sẽ xảy ra.

_Có thể._Bây giờ, tôi có thể thấy các nét sợ hãi trên khuôn mặt Quỳnh Anh. Nó đã nói nhiều thế trong tất cả trưa nay vì nó đang muốn xả những bí mật cùng với nỗi sợ hãi, sự bối rối ra. Giống hệt như tôi. Tôi cũng đã muốn xả nỗi sợ hãi, sự bối rối ra bao lâu nay mà bây giờ mới có cơ hội vậy mà cũng không thể nói ra hết.

_Tao đã mơ lần đầu tiên từ lâu lắm rồi nhưng nó vẫn chưa thành hiện thực. Tao từng an tâm là những việc này sẽ chẳng bao giờ xảy ra nhưng gần đây, tao không chắc lắm. Từ khi bị Houne tấn công, tao cứ có một cảm giác kì lạ là một điều gì đó cực kì tồi tệ sẽ xảy ra. Càng ngày tao càng bị bóng đè nhiều hơn và các ác mộng cũng liên tục ập tới. Ác mộng sau tệ hơn ác mộng trước. Có một điều gì đó cực kì tồi tệ sẽ xảy ra. Và việc đó sẽ tồi tệ hơn mấy con Houne phá hủy mùa màng và tấn công vài người.

_Tao cũng thế.

Giọng Quỳnh Anh trở nên bình tĩnh hơn khi nó kể:

_Hồi còn nhỏ, khi mới bắt đầu có báo mộng, tao mơ thấy tao bị gãy chân và bị đau vô cùng. Khi chuyện đó thực sự xảy ra thì nỗi đau còn ghê hơn cả trong mơ bội lần. Mày tưởng tượng được không?

Một nỗi đau nhiều hơn bội lần. Các giấc mơ thường không chi tiết bằng thực tại. Thực tại thì luôn khủng khiếp hơn. Có khả năng là tôi sẽ phải chịu đựng nỗi đau kinh khủng hơn tôi vừa cảm nhận rất nhiều lần không? Như thế thì quá là khiếp hãi. Thật mệt mỏi làm sao! Ngón tay bị dập đã là nỗi đau quá lớn với tôi rồi thì cảm giác xương gãy sẽ kinh khủng thể nào đây?

_Nhưng có khả năng sẽ không xảy ra._Tôi thì thào, cảm thấy sống lưng lạnh hết cả rồi.

Rồi cả hai chúng tôi đều im lặng, chẳng nói gì thêm. Việc này vượt qua sức chịu đựng của cả hai. Quay lưng lại với nó, tôi nhắm mắt lại, mong ước rằng mọi việc chỉ là trò hoang tưởng do hai con điên tự biên tự vẽ nhưng tôi thừa biết rằng tôi chưa từng tỉnh táo như bây giờ.


O0o


Tôi chẳng phải là người dũng cảm gì và cũng chẳng phải là kẻ tò mò gì lắm cho cam nhưng chẳng hiểu là số phận đưa đẩy thế nào, tôi vẫn cố gắng tìm hiểu chuyện này đến tận gốc gác. Chuyện là ngay khi về nhà, tôi đang cố gắng quên đi mọi việc nên cầm lấy quyển sách lên, đọc trúng ngay cái đoạn nhân vật chính đang cố gắng quên các việc buồn phiền nhưng nhận ra phải đối mặt với sự thực. Ngay lập tức, tôi nghĩ tới bản thân mình và thế là ngay tối hôm ấy, tôi phân tích sự việc. Cái làng đó có vẻ là tồi tàn, cổ nên có khả năng là phải của mấy vùng quê xa tít khỉ ho cò gáy. Trăng tròn vậy thì có khả năng là rằm tháng 8. Suy ra, tôi chỉ cần không đi vào mấy nơi đó vào tầm tháng 8 âm lịch. Làm gì có chuyện tôi được đi mấy nơi khỉ họ cò gáy đấy đâu. Mà nếu có được đi thì chắc là đi tham quan do nhà trường tổ chức. Ừ thì có khả năng thật đấy do trường tôi cấm việc viện lý do vớ vẩn mà không đi tham quan. Nhưng làm gì có chuyện cả trường đi mà cái làng lại vắng tanh vắng ngắt vậy. Dù kết luận đã rõ ràng như vậy, tôi vẫn thấy lo lắng lắm. Lo lắng vô cùng.

Thế là để phân tích thêm về cái hổ lốn thông tin, tôi gặp Quỳnh Anh để hỏi nhưng nó cứ ỡm ờ, có vẻ chẳng muốn nói gì mấy. Có lẽ là khi nó kể lại mọi việc, nó không nghĩ là tôi sẽ dẫn nó đến các vấn đề kinh khủng đến vậy. Và từ đó, tôi chẳng còn nghe nó nói thêm tí tẹo về vấn đề đó nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: