13
Mùi hương thức ăn có hơi khen khét đánh thức khứu giác của Park Jihoon, cậu giật mình mở mắt, phát hiện ra bản thân đang nằm trong căn phòng quen thuộc mà lẽ ra giờ này cậu không được phép ở đây.
Jihoon bất giác nhíu mày, ngày hôm qua cậu với Hyunsuk vừa cãi nhau vô cùng nghiêm trọng, sau đó Jihoon vùng vằng bỏ về nhà bố mẹ, buổi tối liền gọi Kim Junkyu đi nhậu một trận thật đã. Cậu vẫn còn nhớ rõ Hyunsuk lớn tiếng nói với cậu nếu đã có gan đi thì đừng trở về nữa, vậy mà chẳng hiểu tại sao lúc này cậu lại đang ở đây, khoác trên người chiếc áo của hắn, không phải vì cậu say xỉn nên đã đến đây năn nỉ cầu xin hắn cho vào đấy chứ?
Viễn cảnh trong đầu khiến cho khuôn mặt Jihoon bất giác tối sầm lại, chuyện của cậu với Hyunsuk cứ đưa đẩy qua lại như thế chẳng biết đến bao giờ mới xong. Bản thân cậu thực sự không muốn chia tay hắn, vậy nhưng sau ngày hôm qua chắc gì tình cảm của hắn với cậu đã còn như trước, hơn nữa nhà họ Choi cũng đâu có dễ dàng để cậu yên, Jihoon thầm nghĩ, không nén được một tiếng thở dài.
Cánh cửa đột ngột mở ra, tiếp theo đó là Hyunsuk chầm chậm bước vào, hắn không nghĩ là cậu đã tỉnh rồi, bốn mắt nhìn nhau có chút khó xử. Hôm qua vừa mới cãi nhau một trận lớn như thế, hiện tại không thể nói làm lành là làm lành ngay được, ánh mắt Hyunsuk nhìn cậu chứa đựng một nỗi thất vọng khó diễn tả, rồi hắn bỗng nhiên quay lưng bỏ đi.
"Hyunsuk!" Jihoon vội lao đến ôm chặt lấy thắt lưng hắn, chẳng buồn quan tâm đến cái đầu đang ong lên vì rượu của mình.
Hyunsuk không có phản ứng, giọng điệu của hắn nhạt nhẽo vô hồn, "Ăn chút gì đi, đồ của em tôi đã sắp xếp cả rồi, có thể xách đi được ngay lập tức."
"Hyunsuk! Em sai rồi..." Cánh tay đang ôm chặt lấy hắn trở nên run rẩy, Jihoon cảm nhận người trong lòng cậu cũng dần run rẩy theo, "Em xin lỗi, là em không nghĩ đến cảm nhận của anh, đừng ruồng bỏ em, em không thể chịu được..."
"Không phải ở bên tôi khiến em cảm thấy rất mệt mỏi sao? Tôi mới phải là người xin lỗi em, vì đã tước đoạt đi quyền tự do của em." Hyunsuk xoay người lại đối diện với cậu, trên khuôn mặt hắn không một chút biểu tình, "Em muốn đi học, tôi sẽ cố gắng tìm cho em một khóa học khác, chi phí làm giấy tờ và vé máy bay tôi sẽ trả cho em."
Park Jihoon lắc đầu nguầy nguậy, lại một lần nữa tiến đến ôm hắn. Không rõ cậu có nghe nhầm không, nhưng dường như hơi thở của hắn đang dần trở nên gấp gáp, giống như đang đè nén một nỗi niềm gì đó trong lòng, cậu đưa tay vuốt lên mái tóc hắn, hít thật sâu mùi hương cơ thể thân quen.
"Hyunsuk, tất cả đều là lỗi của em..." Thanh âm của cậu có chút nghẹn ngào, "Hôm qua đều là em nói dối, em không hề thấy mệt, cũng không muốn chia tay anh, thế nên làm ơn đừng lạnh nhạt với em mà..."
Choi Hyunsuk dường như cũng bắt đầu mủi lòng, hắn đưa hai tay lên siết lấy vòng eo của cậu, "Tại sao đột nhiên lại phải làm như thế?"
"..."
"Gia đình của anh? Họ đã yêu cầu em làm thế phải không?"
"Hyunsuk, đừng nói nữa mà."
Trong lòng Jihoon cảm thấy sợ hãi, cậu sợ chút quyết đoán của bản thân sẽ lại đột nhiên thay đổi, cậu sẽ lại không thể tiếp tục giữ Hyunsuk ở bên cạnh mình được nữa, Jihoon chỉ muốn được ích kỉ nốt một lần này nữa thôi.
"Để anh đi nói chuyện với bọn họ." Hyunsuk giận dữ lao thẳng về phía cửa, vậy nhưng lại bị Jihoon chắn ngang đường, ánh mắt cậu nhìn hắn khẩn khoản cầu xin.
"Làm ơn đừng như thế."
"Tại sao lại không?" Hắn nhíu mày khó chịu, "Bọn họ đã làm tổn thương em, anh muốn đến nói chuyện cho ra nhẽ cũng không được sao?"
"Không, những gì họ nói đều là sự thật."
"Sự thật chỗ nào chứ?"
Cổ họng Jihoon nghẹn lại, đắng ngắt, "Anh không thể cưới em, chúng ta cũng sẽ không thể có con... Hyunsuk, đây toàn bộ đều là sự thật, anh không thể chối bỏ, cho nên việc dừng lại chính là cách giải quyết tốt nhất."
"... Park Jihoon?"
"Nhưng em không muốn mất anh." Vành mắt Jihoon đỏ hoe, đã rất lâu rồi Hyunsuk mới có thể nhìn thấy một Jihoon yếu đuối như thế, "Lần này em sẽ không vì anh nữa, mà là vì chính bản thân em, trái tim của em nói rằng không thể rời xa anh, vậy thì em sẽ chiều theo ý muốn của nó, nhất định không rời."
Hyunsuk mở miệng còn chưa kịp nói, tiếng chuông điện thoại đã đột ngột vang lên. Hắn bất đắc dĩ rút ra nghe, đầu dây bên kia truyền đến một thanh âm gấp gáp nghiêm trọng vô cùng.
"Hyunsuk à Mashi có ở chỗ mày không?"
Hắn chợt ngẩn ra, "Hả? Không có... Sáng nay tao cũng không đi làm, nên chưa gặp được Mashiho."
"A chết tiệt." Kim Junkyu rít lên một tiếng, "Ừ thế thôi, để tao hỏi người khác."
Junkyu sốt ruột cúp máy, bàn tay lướt đến một số điện thoại khác trong danh bạ mà gọi. Buổi sáng mở mắt hắn liền phát hiện Mashiho không có trong nhà, gọi điện đến Entity nhân viên cũng nói rằng cậu chưa tới, rốt cuộc cũng chẳng ai biết Mashiho đang ở đâu. Cậu không phải loại người thích đi chơi mà không báo trước, thế nhưng đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua rồi, bảo hắn không lo làm sao được đây.
Junkyu còn ghé qua quán cà phê của Asahi mà hỏi, vậy nhưng cũng chỉ đổi lại được một cái nhìn ngơ ngác. Hắn bất lực vò đầu bứt tai, những nơi có thể đến đều đã đến, những ai có thể hỏi đều đã hỏi, Mashiho thì vẫn cứ khóa máy từ sáng giờ không thể liên lạc, trong lòng hắn lo đến chết mất thôi.
"Bình tĩnh đi." Asahi khẽ nói, "Mashiho cậu ấy không phải loại người tùy tiện làm càn, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra."
"Hi vọng là thế." Junkyu nở một nụ cười ảo não, sau đó liền xoay người bước ra khỏi Catimour.
Hắn cũng chẳng biết đi đâu nữa, chỉ có thể không đành lòng mà trở về nhà. Ngày hôm qua Junkyu say khướt, hắn cũng chẳng rõ bản thân mình có làm điều gì có lỗi với Mashiho hay không. Chắc là em ấy có việc đột xuất nên quên mất báo với mình thôi, Junkyu tự an ủi, cõi lòng hắn cũng trở nên nhẹ nhõm hơn phần nào.
Trời sẩm tối, đèn đường cũng đều đã bật lên, Mashiho mới đẩy cửa bước vào, khuôn mặt cậu phờ phạc không một chút thần sắc, nhìn thấy Junkyu cũng chẳng mỉm cười như mọi khi.
"Em đi đâu thế?" Junkyu sốt ruột muốn chết, ngay lập tức chạy lại muốn giúp cậu thay dép, vậy nhưng lại bị Mashiho hoàn toàn gạt bỏ.
"Đi thăm một người bạn của anh." Cậu trả lời, ngữ khí vô cùng lạnh lẽo, một mực đi lướt qua Junkyu bước thẳng vào trong nhà.
"Bạn? Bạn nào?" Hắn chưng hửng, "Sao đi thăm bạn anh mà lại không nói cho anh biết? Mà em gặp bạn anh làm gì?"
Hắn nhất thời cảm thấy khó hiểu, ban ngày đi tìm Mashiho hắn đều đã gọi hết cho bạn bè trong danh bạ của mình và chẳng ai biết cậu đang ở đâu cả. Giờ thì Mashiho lại nói rằng đi với bạn của hắn, khiến cho Junkyu không thể tránh khỏi suy nghĩ liệu có phải cậu đang nói dối hắn hay không.
Mashiho vẫn cứ lạnh nhạt như thế, cậu chẳng trả lời câu hỏi của hắn, trực tiếp đi vào trong bếp nấu ăn. Junkyu đột nhiên giận dữ, hắn cảm thấy bản thân không được tôn trọng, bèn xông đến chỗ Mashiho đang đứng mà ôm lấy cậu vào lòng, khác với cái ôm làm nũng dịu dàng như mọi khi, lần này lại có phần ngang tàng chiếm đoạt, Mashiho khẽ giãy giụa, lập tức bị vòng tay của hắn siết lại như gọng kìm.
"Anh đang hỏi em." Giọng nói của hắn khàn khàn, "Em đi với người bạn nào của anh?"
Mashiho im lặng hồi lâu, sau đó đột nhiên bật cười, "À không, không phải là bạn."
"Thế là gì?"
"Một người quan trọng với anh."
Cánh tay đang khống chế lấy Mashiho của hắn đột nhiên cứng lại, hắn lại nghe thấy tiếng Mashiho nói tiếp, "Em chỉ muốn hỏi cậu ấy làm cách nào có thể chiếm giữ được trái tim của anh suốt thời gian qua mà thôi."
Junkyu nhất thời choáng váng, hắn nghe rõ trong lời nói của cậu có chút gì đó oán hận mỉa mai, "Sao... Sao em lại nói thế? Rõ ràng em biết trong tim anh chỉ có em mà..."
Mashiho không nói gì cả, chỉ có lồng ngực của cậu vẫn phập phồng lên xuống một cách nặng nhọc. Junkyu liền xoay người Mashiho lại, từng chút đẩy người cậu dựa vào thành bếp, sau đó chầm chậm đặt lên môi cậu một nụ hôn. Mashiho cũng không hề phản kháng, trái lại còn tiếp nhận nụ hôn của hắn, mãnh liệt dây dưa tưởng chừng như không có hồi kết, cho tới khi buông ra, khuôn mặt của cả hai đều đã phiếm hồng vì thiếu dưỡng khí rồi.
"Anh Junkyu." Mashiho khẽ gọi.
"Anh đây."
"Chúng ta chia tay đi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip