30

Ngoài trời mưa tầm tã, Yoshinori rút vội mấy bộ quần áo đang treo ngoài ban công, sau đó ném thẳng lên giường.

Bất chợt, thoáng qua nơi đáy mắt của anh là một chiếc hộp bằng nhung nho nhỏ, được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc, bên cạnh là chiếc khung ảnh sớm đã bị úp xuống từ lâu.

Anh không thể nhẫn tâm vứt bỏ nó. Đâu phải tự nhiên chiếc cúc áo thứ hai được coi là vật định tình trong truyền thuyết, bởi vì nó nằm ở gần với trái tim nhất, cho nên khoảnh khắc anh ném nó vào trong thùng rác, chẳng khác nào anh đã tự tay khoét đi tâm can mình.

So Junghwan vừa mới trở về, Yoshinori liền lập tức lao về phía chiếc thùng rác điên cuồng lục lại, mặc kệ những thứ rác rưởi bẩn thỉu đã dính đầy xung quanh, chiếc hộp lại được anh tỉ mỉ kĩ lưỡng lau sạch, trên đời này làm gì có ai có thể sống mà không có trái tim.

Anh đã lún quá sâu vào đoạn tình cảm này, đến mức nó đã khiến anh chết ngạt trong đó, không cách nào thoát ra được nữa rồi.

Kể từ ngày hôm ấy, Junghwan không đến tìm anh nữa. Thế cũng tốt, không gặp mặt thì cũng sẽ không còn phải đau lòng.

Yoshinori miên man nghĩ, tiếng chuông cửa lại đột ngột vang lên, cắt đứt dòng chảy trong đầu anh.

Đã muộn như vậy rồi, ngoài trời còn đổ mưa to, sao giờ này lại có người đến tìm anh chứ?

Junghwan bất ngờ xuất hiện trước mặt anh, cả người đều ướt nhẹp, em dựa lưng vào tường mà thở hổn hển, có lẽ là vừa mới chạy một quãng đường dài. Yoshinori nhất thời không thể suy nghĩ, cũng không hỏi vì sao em lại đến đây, chỉ biết chạy vào phòng ngủ lấy cho em một chiếc khăn tắm và một bộ quần áo mới, nếu cứ để như thế sẽ bị nhiễm lạnh mất thôi.

Junghwan bước vào phòng tắm thay đồ, Yoshinori lúc này mới bình tĩnh mà ngồi xuống, không ngừng tự sỉ vả bản thân vì cái gì lại thiếu lí trí như vậy. Anh đã hết lần này tới lần khác tự nhủ rằng phải dứt bỏ toàn bộ đoạn tình cảm với em, thế nhưng nhìn bộ dạng của em đáng thương chẳng khác nào một chú mèo vừa mới bị dính nước, anh lại kìm lòng chẳng đặng mà để em vào.

Bởi vì anh cứ luôn ngốc nghếch và ngu muội như thế, cho nên suốt quãng thời gian qua, người hứng chịu mọi sự đau đớn tổn thương vẫn luôn là anh.

Tiếng vặn chốt cửa vang lên, sau đó Junghwan bước ra ngoài, từng sợi tóc mái dính chặt lên khuôn mặt xinh đẹp của em. Còn chưa kịp để Yoshinori lên tiếng, em đã vội đánh một đòn phủ đầu, "Doyoung đã nói với em rồi."

"Nói gì cơ?" Yoshinori chột dạ, không biết anh còn có thể giấu em được bao lâu nữa.

"Vì sao lại lừa dối em?" Junghwan bước đến trước mặt anh, ánh mắt dường như có phần đang uy hiếp, "Trước kia chúng ta là người yêu, vì sao lại nói là bạn bè?"

Bàn tay của anh vô thức siết lại, chặt đến mức đầu móng tay như muốn cắm sâu vào trong da thịt, vậy nhưng Yoshinori lại không hề cảm thấy đau.

"Anh..."

Ánh mắt thất vọng của Junghwan khiến cho anh cảm thấy căng thẳng, chỉ có thể nói ra sự thật, "Anh sợ đột nhiên nói chúng ta là người yêu sẽ khiến cho em bị sốc, nên, nên anh..."

"Nên anh mới nói chúng ta chỉ là bạn bè?"

"... Phải."

Yoshinori khó nhọc gật đầu, lại nghe tiếng mưa bên ngoài mỗi lúc một to, gió không ngừng thổi mạnh khiến cho tấm rèm bay phần phật, anh đứng dậy muốn đi đóng cửa sổ, cả người lại lập tức bị Junghwan từ phía sau ôm lấy.

"Junghwan...?" Mái tóc ướt át của em cọ vào phần cổ anh nhồn nhột, theo bản năng Yoshinori giãy giụa, chỉ là từng ấy năm không gặp Junghwan đã trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, đến cả vòng tay cũng siết chặt lại như gọng kìm không thể thoát ra.

"Junghwan, em nghĩ mình đang làm gì vậy?" Rốt cuộc anh chỉ có thể lớn giọng với em, điều mà trước kia anh chưa từng làm, hi vọng có thể rời được khỏi vòng tay ấy.

Hơi thở của em gấp gáp nặng nhọc, "Chúng ta là người yêu không phải sao?"

Dường như cơ thể người trong lòng hơi cứng lại, sau đó Junghwan nghe thấy anh nói khẽ, "Đều đã là chuyện của quá khứ rồi."

Yoshinori đã nói như vậy, Junghwan còn có lí do gì để tiếp tục giữ anh lại trong lòng nữa.

Cơ hồ Yoshinori nghĩ anh vẫn chưa thuyết phục được em, bèn nhàn nhạt nói tiếp, "Đều đã là chuyện của quá khứ, hiện tại anh không còn thích em nữa rồi."

Bàn tay đang siết chặt lấy anh buông thõng xuống, lồng ngực Junghwan nhói lên đớn đau, em tuyệt vọng nhìn anh từng chút kéo giãn khoảng cách với em, hận không thể dứt khoát trói buộc lấy anh dính chặt bên mình.

"Mẹ kiếp, khốn nạn." Em bất giác thốt ra mấy tiếng chửi thề, cảm giác nhói đau nơi trái tim truyền ra khắp cơ thể, lan thẳng đến cả đại não.

"Anh không còn thích em nữa ư?"

Yoshinori cúi đầu nhìn chằm chằm xuống chân, anh không có đủ can đảm để đối diện với em nữa.

Vậy nhưng khuôn mặt bị em mạnh bạo nâng lên, Yoshinori muốn quay đầu đi chỗ khác, lại bị em dùng sức kéo lại, ép phải nhìn thẳng vào mắt mình, "Nếu đã không còn thích, vì sao lại tránh mặt em sau khi biết em đã có bạn gái?"

"..." Anh mím chặt môi, nửa chữ cũng không trả lời.

Sáu năm không gặp, thì ra đứa nhỏ này đã trưởng thành đến vậy, có thể dễ dàng khống chế anh, lại ngang ngược muốn áp bức anh như thế.

"Anh đang nghĩ xem nên nói dối em thế nào đúng không?" Em nở một nụ cười nhàn nhạt, "Đừng có nói rằng anh tránh mặt em vì nguyên nhân khác, nếu như thực sự muốn tránh, trước kia anh đã không dành nhiều thời gian như vậy với em."

Yoshinori không thể phản bác, là không có gì để nói, bởi vì từng chữ mà Junghwan thốt ra đều như đang bóc mẽ trái tim anh.

"... Phải." Cuối cùng, anh chỉ có thể gật đầu thừa nhận, "Bởi vì anh vẫn còn tình cảm với em, cho nên anh mới không cho phép bản thân đến gặp em nữa... Junghwan, anh không hề có ý muốn xen vào mối quan hệ của em, cũng không còn muốn tiếp tục đoạn tình cảm này nữa, nếu như em đã biết rồi, làm ơn hãy quên nó đi, anh sẽ không bao giờ đến làm phiền em, cũng không để nó ảnh hưởng đến quan hệ của em và bạn gái..."

Yoshinori nói rất nhiều, thanh âm của anh run rẩy nghẹn ngào, từ ngữ dường như đều đã hỗn loạn hết cả, có lẽ là bởi anh quá kích động. Junghwan trầm mặc hồi lâu, trong lòng ngập tràn chua xót.

Em cúi đầu nhìn cánh môi mỏng của anh không ngừng mấp máy, sau đó lại dịu dàng hôn lên.

Đây chính là thứ mà suốt thời gian qua em đã luôn nhọc công kiếm tìm. Em không thể diễn tả cảm giác đó như thế nào, chỉ là khoảnh khắc hai cánh môi vừa mới chạm vào nhau, em liền biết sẽ không thể để vuột mất anh thêm một lần nào nữa.

Thế nhưng anh ngay lập tức bừng tỉnh, hoảng loạn dùng sức đẩy Junghwan ra khỏi người mình.

"Em làm gì vậy?! Nếu như bạn gái em biết..."

"Em đã chia tay bạn gái rồi." Junghwan bước về phía anh, dùng ngữ điệu chân thành nhất mà nói.

"Kể cả thế cũng không thể tùy tiện làm vậy, em đã không còn nhớ gì nữa, làm sao có thể xác định được em có tình cảm với anh..."

"Kanemoto Yoshinori anh cố tình không hiểu sao?!" Junghwan gào lên phẫn uất, vành mắt đã trở nên đỏ hoe, trong lòng dâng lên một nỗi ấm ức vô cùng, "Anh có biết vì sao em lại chia tay bạn gái không? Bởi vì cô ấy nói trong lòng em đã có người khác, mẹ nó, chính xác là anh. Đến người ngoài còn có thể nhìn thấy, vì cái gì anh cứ mãi không chịu hiểu?!"

"..." Yoshinori ngẩn ra, vẫn đang cố gắng tiếp thu những gì em vừa mới quát vào mặt anh.

"Anh đã khiến cho em mất người yêu rồi, giờ lại không chịu trách nhiệm sao?"

"Anh xin lỗi, anh không hề có ý phá hoại tình cảm của hai đứa..." Yoshinori lắc đầu nguầy nguậy, không ngừng lẩm nhẩm trong miệng, "Anh xin lỗi, Junghwan, anh xin lỗi..."

Junghwan hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế ý muốn mắng mỏ cái con người ngu ngốc này, chẳng hiểu tại sao lại cứ nhận hết lỗi về phía mình, trong khi rõ ràng em không hề có ý như thế.

"Em muốn nói là." Junghwan vội siết chặt lấy bả vai anh, ánh mắt vô cùng kiên định, "Anh đã khiến cho em mất người yêu rồi, giờ anh có muốn làm người yêu em để chuộc lại lỗi lầm hay không?"

"... Hả?"

Nhìn gương mặt anh nghệt ra cùng với khuôn miệng há hốc vì sửng sốt, Junghwan phải cố gắng lắm mới không bật cười, cuối cùng lại nhịn không được mà cúi xuống hôn anh.

Rốt cuộc thì lần này Yoshinori cũng không còn chống cự nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip