Chap 4

Phải chăng là yêu tới hận? Hay vì nhìn người mình yêu, người từng hứa sẽ cưới mình hạnh phúc bên người khác không cam lòng? Suốt thời gian qua, tưởng chừng như cô rất hạnh phúc. Nhưng nào ai biết cô phải sống trong sự mệt mỏi, tủi thân. Cô vẫn luôn cố gắng, nỗ lực, cố chịu đựng. Khi thấy tấm thiệp mời, cô cảm giác mình như chết đi rồi lại sống lại. Cứ cho là anh và cô yêu nhau 1 năm đi, 1 năm ấy không quá dài, nhưng cũng chẳng ngắn gì để cô phải luỵ tình vì anh như vậy.

Ngày cưới đến gần, từng ngày đếm ngược là từng ngày tim cô bị từng nhát dao đâm vào.

Hôm nay là ngày vui của anh, cô phải đẹp, phải thật đẹp. Cô phải cười, cười thật tươi để "chúc phúc" cho NGƯỜI YÊU CŨ và BẠN THÂN. Mái tóc tết từ đỉnh đầu xuống, vắt sang một bên, có cài những bông hoa trắng nhỏ. Cô mặc một chiếc váy ren trắng, chiếc váy ren ôm sát cơ thể gầy guộc kia. Cô đẹp, hoa khôi của 4 năm trước đã trở lại, cô bước chân đến cổng khách sạn đã thu hút mọi ánh nhìn. Người phụ nữ quyến rũ, đẹp hơn cả cô dâu. Vẻ mặt vui vẻ thánh thiện hiện lên che dấu nỗi buồn và thù hận. Không nói thì sẽ chẳng ai tin cô đã có 2 con. Tiếng xì xào của đám học sinh cũ từng học cùng cô. Cô không quan tâm điều mà họ đang bàn tán, điều bây giờ cô muốn là đi tìm anh.

Min Ji trong chiếc váy cưới thật xinh đẹp và lộng lẫy. Anh thì rất đẹp trai, hai người thật xứng đôi vừa lứa. Họ thật hạnh phúc, họ tựa như một cặp trời sinh, họ chắc sẽ rất hạnh phúc.
Min Ji ở phòng chờ, vô tình nhìn thấy bóng dáng cô bạn thân của 4 năm trước đi qua. Mặt Min Ji tối sầm lại, hình như Min Ji không muốn có sự xuất hiện của cô. Bất ngờ cô đứng tựa ở cửa phòng chờ, cố diễn lên một vai hách dịch và căm phẫn:

-A, thì ra cô dâu ở đây, tìm mãi không thấy.

-Sao... Sao cậu lại ở đây?

-Cậu làm gì mà khó ở vậy. Trước đây cậu đâu làm vậy với mình nhỉ? Bạn thân của tớ bình thường sẽ không nói với tớ những lời đó đâu.

-Cậu đang nói gì vậy? (Min Ji gắt lên)

-Tớ chỉ muốn tham dự tang lễ....ôi chết gở mồm....tớ chỉ muốn dự lễ cưới của bạn thân mà không được sao? Cậu quên tớ rồi, không thèm mời tớ.

-Rồi sao? Cậu mất tích xong giờ lại xuất hiện đột ngột vậy, không quá sao.

-Tớ xuất hiện thì sao? NGƯỜI YÊU CŨ mời đám cưới mà. Có cỗ ăn thì phải đi thôi, vả lại đây cũng là đám cưới của BẠN THÂN nữa. Không đi sao được.

Min Ji biết điều mà Yoo T/b nói đến, Min Ji không nói gì cả, lặng lẽ ra ngoài không quan tâm đến cô nữa. Vừa ra đến cửa thì anh bước vào. Ánh mắt lạnh lùng ấy nhìn cô như thuở mới gặp nhau.

"Min Yoongi, anh khác ngày xưa quá, anh gầy đi nhiều rồi"

"Yoo T/b! Cuối cùng em cũng xuất hiện sao?"

Dù chỉ giao tiếp bằng mắt nhưng cũng đủ hiểu đối phương nói gì. Min Ji thấy vậy đứng lại , trông chừng anh và tình cũ gặp nhau sẽ thế nào?
Cô tiến lại gần anh và Min Ji, nở một nụ cười rất tươi, mặc dù bên trong đau đến xé ruột gan cô ra.

-Lâu quá không gặp nhỉ. Anh vẫn tốt chứ?

-Ừm. Anh vẫn sống rất tốt. Còn em?

-Không tốt tí nào cả. Tại vì em nhớ anh. Em nhớ những lúc chúng ta mỉm cười nhìn nhau. Nhớ lúc chúng ta nắm tay nhau dạo phố, nhớ cái ôm của anh, nhớ kem anh mua, nhớ mùi của anh,.....ôi....nhớ nhiều quá không nói hết đâu. Giá mà có thể quay lại ngày ấy, được hôn lên bờ môi kia. (Giọng của cô đầy mỉa mai và chắc nịch).

-Em hãy nghiêm túc lại đi. Chúng ta lớn cả rồi, đùa vậy không vui.

-Em vẫn nghiêm túc mà. Chứ anh cũng đã quên em đâu, vẫn còn nhớ mà mời đám cưới cơ mà.

-Anh không mong em đến đây để phá đám cưới đâu.

-Em không phá đám cưới đâu. Là đám cưới của BẠN THÂN và NGƯỜI YÊU CŨ mà. Em phải chúc hai người thật hạnh phúc chứ. Đúng không Min Ji.

Cô nhìn Min Ji đứng đó, nhìn Min Ji bằng ánh mắt đầy hận thù. Vì người bạn thân đó mà cô và anh phải rời xa nhau như vậy. Cô tin tưởng Min Ji bao nhiêu thì giờ này cô càng thất vọng bấy nhiêu.

-T/b à! Tớ xin lỗi.

-Cậu xin lỗi gì chứ. Hứh (nhếch mép) tình yêu không có lỗi, lỗi là do quá tin vào người bạn thân. Chúc cậu hạnh phúc bên người tớ yêu. Bạn thân à!

Cô đến gần phía anh, kéo người anh xuống hôn anh lần cuối trước khi anh làm chồng người ta. Cô hôn chú rể trước mặt cô dâu, nụ hôn ngọt ngào, anh không kháng cự. Cô mút mạnh đôi môi ấy và cắn một nhát mạnh khiến môi anh chảy máu, chảy rất nhiều. Anh đẩy cô ra, khuôn mặt tức giận. Cô ngã xuống, đập đầu vào tường nhưng anh không đỡ cô dậy, anh quay sang cầm tay Min Ji:

-Min Ji à! Xin lỗi, anh hông nghĩ cô ấy hôn anh.

-Không sao đâu. Coi như bố thí cho cậu ấy

"Bố thí"?

- Yoo T/b! Làm ơn đi, chúng ta rời khỏi cuộc sống của nhau lâu lắm rồi. Cô có hạnh phúc riêng, tôi có hạnh phúc riêng. Cô còn muốn làm khổ tôi đến bao giờ nữa.

-Em làm khổ anh. Anh nghĩ lại đi. Anh đúng là cái loại phụ tình.

-Là cô phụ tình tôi trước.

-Xem lại đi, là ai đã bỏ rơi ai. đúng là kẻ tồi. Còn Gong Min Ji. Kẻ cướp người yêu của bạn thân vẫn an nhàn hưởng hạnh phúc trong khi tôi phải chịu đựng cái kết quả nhục nhã của những mối quan hệ thế này.

-Cô cũng chỉ được như thế thôi. Thật kinh tởm. Người hám tiền như cô, có ngủ thêm vài thằng già nữa cũng vẫn không khá hơn được đâu. Lo mà chăm sóc cho "anh già" của cô đi. Làm ơn đừng xem vào hạnh phúc của người khác.

Lời anh nói ra đã giết đi tâm trí cô rồi. Anh coi cô như một con điếm. Anh khinh thường cô.
Anh đâu biết cô đã chịu đựng nó như thế nào. Còn gì đau đớn hơn khi người cô hết lòng yêu thương lại giẫm đạp và nhổ nước bọt lên tình cảm của cô. Nước mắt không ngừng rơi, đôi môi run lên, đầu óc còn choáng váng do cú va đập vừa nãy cố điều khiển cơ thể phải vực dậy.

-Tôi vẫn luôn giữ tình cảm của mình như thế mà anh chưa một lần nghĩ đến nó. Chỉ vì cái màng trinh mà anh bỏ rơi tôi. Anh tồi đến mức không thể tưởng tượng. Tôi thật ngu ngốc khi yêu anh, cố gắng chờ đợi anh suốt 4 năm qua.

....bốp....
Cái tát đầu tiên và cũng là cái tát cuối cùng cô giành cho anh. Cô chạy đi, cứ thế chạy trong vô thức. Cả đám cưới náo loạn khi thấy hình ảnh cô gái khóc không ngừng, khuôn mặt đau đớn chạy từ phòng chờ ra, chú rể đôi mắt đỏ ửng chạy theo. Và cô dâu thì nước mắt ngắn nước mắt dài xách váy đi ra.

-T/b! Đứng lại đi. (Anh gào lên mặc dù biết cô không đứng lại)

Anh hận bản thân mình, lại thêm lần nữa anh bóp nát trái tim cô, anh luôn khiến cô đau khổ. Cô nói đúng, anh là đồ tồi, tồi nhất ở đáy xã hội này. Anh muốn rút lại những lời xỉ vả lúc nãy. Kẻ hèn nhát là anh.

Đường lớn xe cộ qua lại, cô vẫn chạy. Dù biết đang là đèn đỏ những vẫn cố chạy, cô không muốn anh bắt được cô.
Đôi giày cao bị gãy gót, cô chẹo chân đứng giữa đường, tháo nốt chiếc còn lại ném đi. Đối với cô, dù bây giờ có chiếc xe nào đó lao tới đâm chết cô cũng không sao, vì linh hồn cô đã chết từ lâu rồi. Muốn mang thân xác này đi luôn cũng được.

Két....két....
Chiếc xe lao tới, không phải lao vào cô mà là anh. Chỉ còn vài bước nước thôi là anh đến chỗ cô rồi mà.......

.....

.....

Máu chảy, chảy nhiều lắm. Anh mơ hồ, đến khi có tiếng xe cấp cứu đi đến thì không còn ý thức nữa, anh chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip