Mắc kẹt II



Cái đám ấy đương nhiên chẳng trụ được lâu.

Kagura gục khi đang sửa mái nhà vào ngày thứ 4, kéo theo Gintoki và Shinpachi té lăn xuống đất với mình. Okita bị một trận cảm cúm hành suốt cả tuần liền (chưa bao giờ xảy ra trước đây), thành ra công việc ám sát Hijikata hàng ngày phải gián đoạn. Kamui ngủ gục trên bàn ăn, khiến Abuto lo sốt vó. Cậu nhóc Yato sẽ không-bao-giờ ngủ khi có đồ ăn trước mặt.

Đến cuối tuần, cả ba phải chấp nhận kí một hiệp ước để có thể tiếp tục sống sót. Luật khá đơn giản: Tuyệt đối không được thể hiện hay ngầm-thể-hiện bất kì ý định muốn giết, thông, những trò với dây và nến hay thậm chí r*pe (ý này được thêm vào bởi Kamui) bạn cùng phòng dù bằng lời nói hay hành động. Ai dám phá luật sẽ bị thông chết bởi hai đứa còn lại.

Bí quyết là không giao tiếp hay tiếp xúc với nhau. Okita tí nữa đã phạm vào luật "không r*pe" khi cậu đang thay áo và Kagura bước vào phòng. Với Kagura thì chuyện này khá bình thường, bởi căn phòng vốn dĩ thuộc về Okita, nhưng Kamui không nghĩ vậy. Cậu xồ tới trong vòng 2 giây như thể đã chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi, suýt nữa phá hủy cả căn phòng, vẫn cười tươi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Cậu cho rằng hành vi đó là "cưỡng bức ngầm" và "hủy hoại sự trong sáng của các thiếu nữ".

Hai tuần tiếp theo thấm đẫm nước mắt và đau thương, nhưng nhìn chung họ vẫn xoay sở được để sống sót.

Sang tuần thứ 3, Hijikata và Kondo đột nhiên gọi mọi người tới và thông báo rằng Yamazaki đã thu thập đủ thông tin. Các đội được chia ra bởi trò oẳn tù tì (theo Kagura vụ này thật ngớ ngẩn) và cuối cùng cô bị xếp vào cùng đội với 2 tên S cùng phòng. Đùa nhau à, xác suất xảy ra vụ này là bao nhiêu phần trăm chứ? Kondo, Shinpachi, Yamazaki cùng một nhóm; Hijikata, Gintoki và Abuto hợp thành một nhóm khác. Thành ra nhóm còn lại chỉ có thể là Kagura, Kamui và Okita.

"Nghe này", Mayora lên tiếng khi Kagura đang nguyền rủa vận may của mình, "đám Kumoto không biết rõ về khả năng và số lượng của phe ta. Cách tốt nhất để đánh bại chúng là phá huỷ phi thuyền từ bên trong. Chúng ta sẽ lẻn vào theo từng nhóm nhỏ để che mắt họ, sau đó phá huỷ động cơ, vũ khí và kho nhiên liệu trước khi họ kịp tấn công Trái Đất. Không biết điều gì khiến họ dời lại vụ xâm lược lâu đến vậy, nhưng theo báo cáo của Yamazaki, họ sẽ bắt đầu hành động hôm nay."

"Dừng tại đó nào, Ogushi-kun" - Gintoki ngáp một cách lười biếng, gãi gãi cái lưng. Hijikata nghiến răng và ngắt lời anh.

"Tên ta không phải Ogushi! Mà phần nào ở bài diễn thuyết tuyệt vời của ta ngươi không hiểu?"

"Im đi và nghe này. Cái phi thuyền đó to khủng bố, cậu hiểu chứ? Nó thậm chí còn to hơn cả cái bộ sưu tập Mayonaise trong phòng riêng của cậu. Chúng ta sẽ mất cả ngày, thậm chí cả tuần để tìm thấy nhau trong đó, chứ đừng nói là phá huỷ cái mớ kia. Làm sao chúng ta có thể liên lạc với nhau được, hử, Toshi-kun?"

"Đừng có gọi Toshi thân mật thế, đồ đầu quắn" - Hijikata cằn nhằn. *Hắn thật sự rành về mấy vụ này.Ừ thì, dù sao hắn cũng được mệnh danh là Quỷ Đầu Bạc mà. Ít ra cũng phải được như thế.*.

"Ta đã tính cả rồi, Yamazaki!"

"Vâng, thưa Cục Phó." - Yamazaki đáp và chuyển cho mỗi nhóm một chai mayonaise. Cả đám quay sang liếc hắn và nhìn đắm đuối vào Hijikata.

"Hijikata-san" - Okita mở đầu - "Tôi biết trong thế giới của anh, Mayonaise là tiên là phật, là sức bật của tuổi trẻ, là sức khoẻ của tuổi già, không gì là không thể với Mayonaise. Nhưng tôi không nghĩ mấy chai shjt này..."

"Không phải shjt, là mayonaise! Và nhìn vào bên trong đi trước khi phán xét tôi."

Kagura giật cái chai từ tay Okita rồi mở nắp. Bên trong cái chai tưởng chừng như vô dụng ấy là 1 thiết bị nhỏ có ánh đèn chớp nháy.

"Woa, cái gì vậy Hijikata-san?" - Shinpachi hỏi sau khi chăm chú nhìn vào trong chai.

"Đó là Truyền-tin-Mayo. Nó sẽ giúp chúng ta liên lạc mà không bị lần ra dấu vết. Với cái này, chúng ta sẽ ổn thôi. Tuy nhiên không thể sạc pin cho nó lúc ở trong phi thuyền được, nên mọi người phải hạn chế sử dụng..."

"SUKONBU LÀ SỐ 1!!!" - Kagura nhấn cái nút trên đỉnh và gào vào Truyền-tin-Mayo. Giọng cô lập tức phát ra từ các Truyền-tin-Mayo khác trong phòng.

"Này, thôi đi..."

"TÔI MUỐN CÓ MÁI TÓC THẲNG MƯỢT!" - Gin gào vào 1 cái Truyền-tin-Mayo khác.

"Thằng nghiện đường kia thôi ngay!"

"OTSU-CHAN TÔI YÊU EM!"

"ANPAN, ANPAN, ANPAN!"

"OTAE-SAN, LÀM ƠN HÃY CƯỚI ANH..."

"Im hết đi! Hò hét vào Truyền-tin-Mayo không biến ước mơ của các người thành sự thật đâu! Và anh đang làm cái quái gì vậy Kondo-san?"

"Ể, anh vừa bày tỏ tình yêu nồng cháy của mình với Otae-san..."

"Tôi không cần lời giải thích của anh!"

Okita giật cái Truyền-tin-Mayo từ tay Kagura và hít một hơi thật sâu: "CHẾT ĐI, ĐỒ KHỐN HIJIKATA! KIỂU DÁNG THIẾT KẾ CỦA CÁI NÀY TRÔNG NHƯ SHJT LÀM TA MUỐN ÓI!"

"Mày nói gì cơ Sougo?! Tên khốn ki...!"

Đại chiến thế giới thứ 3 nhanh chóng bùng nổ và lan rộng. Shinpachi bay vèo vèo trên không do bị Gintoki ném và va phải Yamazaki, kẻ xấu số ngồi cạnh Hijikata lúc nóng giận. Kamui và Abuto ngồi nhai bỏng hóng chuyện hot.

Chẳng mấy chốc, cả bọn đều kiệt sức, Hijikata thở hồng hộc và cố tiếp tục buổi thảo luận kế hoạch.

"Đá..đám óc heo bọn mi...chắc cũng đã biết...ôi cái lưng của tôi...chúng ta hiện chia ra làm 3 nhóm. Cánh cửa vào phi thuyền...sẽ được mở vào 12h30, nên nhớ chuẩn bị...và chộp lấy cơ hội ngay khi có thể...Tôi sẽ đưa cho mỗi nhóm một bản...bản đồ...và mọi người hãy đợi ở những địa điểm đã được đánh dấu trong đấy...ngay khi bọn chúng rời khỏi phi thuyền...nhóm của Sougo sẽ đánh lạc hướng để chúng ta có thể lẻn vào. Sougo, cố lôi được...càng nhiều thằng ra khỏi phi thuyền càng tốt, hiểu chứ?"

"Ể, vậy là tôi phải làm tuốt tuồn tuột mọi việc à, Hijikata-san?"

"Vậy cậu nghĩ vì sao trong đội mình có 2 Yato hử? Họ là bộ tộc mạnh nhất và cũng nắm rõ nhất về người Kumoto. Đương nhiên là tôi sẽ trả thêm lương làm ngoài giờ cho cậu."

"Vẫn không công bằng. Đội anh cũng có Abuto mà."

"Nghe này", Hijikata bắt đầu mất kiên nhẫn, "nếu tôi bảo cậu âm thầm lẻn vào cái phi thuyền đó mà không gây sự với ai, cậu có làm được không?"

"Không. Tôi phải bem vài thằng trước khi lẻn vào." - Okita trả lời ngay tắp lự.

"Hiểu vấn đề chưa? Giờ thì mọi người gói gém đồ đạc rồi xéo đi. Gói đồ đủ dùng cho ít nhất là 5 ngày. Bản đồ địa điểm chúng đổ bộ nằm trên bàn. Cầm lấy rồi lo thu xếp đồ cho xong đi."

Mọi người đứng dậy và thả lỏng tinh thần bằng vài cuộc đối thoại nho nhỏ. Gintoki bắt lấy cơ hội, rỉ thầm vào tai Kagura, Shinpachi: "Bọn em biết vụ này nguy hiểm đến thế nào chứ? Không có Gin Vĩ Đại bên cạnh bảo vệ cũng hơi lo lắng...nên...cẩn thận nhé."

"Được rồi mà, Gin-san. Bọn em tự lo cho mình được, nhỉ, Kagura-chan?"

"Tất nhiên. Chẳng việc gì phải lo lắng cả. Kiểu gì em cũng chết sau anh!"

"Bọn nhóc này..." - Gin thở dài với một nụ cười nhỏ trên môi. Anh vỗ nhẹ vào đầu Kagura và Shinpachi. "Đừng để bị giết đấy. Khi chúng ta gặp lại, hãy cùng hy vọng rằng cái phi thuyền đã vào bãi phế thải, được chứ?

"Được! Gặp lại anh sau, Gin-san, Shinpachi."

Kagura vẫy tay rồi bỏ đi. Ánh mắt rực lửa của cô tràn đầy quyết tâm. *Ta sẽ không để chuyện gì tồi tệ xảy ra với họ. Người ngoài hành tinh hay Kumoto...gì cũng được, ta sẽ hạ gục hết tất cả!*

___________

Thời điểm hiện tại
Địa điểm: Đằng sau bụi cây

"Ta nghĩ chúng mình đến nhầm chỗ rồi" - Kagura lên tiếng, sau khi ngồi ê mông suốt 40 phút liền giữa Okita và Kamui. Kẻ thù của họ tới trễ, hoặc có khi không tới. Có gì đó không ổn ở đây. Okita và Kamui (lại) lườm nhau phát nữa rồi ngó xung quanh.

"Làm sao có thể thế được? Chúng ta làm đúng theo những gì tên người Trái Đất bảo mà." - Kamui lầm bầm, ám chỉ không ai khác ngoài cục nợ đang chen ngang giữa buổi sum họp của anh em cậu.

"Đừng hỏi ta", Okita gắt gỏng nói, "nếu chúng ta đi theo la bàn như ta đã bảo thì đã tới đúng địa điểm rồi và không phải mài mông như thế này."

"Thì sao? Cái la bồn...ngươi gọi nó là gì gì ấy, chắc chắn sai rồi. Xét theo phương vị của các vì sao thì..."

"Ngậm miệng lại đi, cả 2 người!" - Kagura nổi khùng gào ầm lên. Cô vớ lấy cây dù của mình và đứng dậy. Khi chắc chắn không có kẻ thù nào xung quanh, cô chui ra khỏi bụi cây và ngước mắt nhìn chiếc phi thuyền lơ lửng trên trời.

"Em đang làm gì vậy, em gái? Nếu định mạo hiểm thì hãy giao cho tên người Trái Đất làm."

"Hử, ngươi sợ đám Kumoto nhỏ bé yếu ớt ấy sao? Làm ơn đi, bố trẻ ạ, kiếm cho con bé cái đệm đủ dày để nó khỏi bị đau khi ngã từ trên xe đạp xuống nhé!"

"Sợ? Ta á? Ngươi mới là đứa đang run lập cập trong..."

"Thôi ngay!" - Kagura hét lên lần nữa. Lúc còn ở Trụ sở Shinsengumi, ba người bọn họ hầu như chẳng nói gì với nhau bởi họ không muốn sinh thêm hận thù và phá bỏ hiệp ước hoà bình để rồi lại phải dè chừng nhau hằng đêm, nhưng giờ họ đã thoát khỏi nỗi khốn khổ mang tên mất ngủ, tên Sadist và thằng anh trai ngu ngốc của cô cứ gằm gè nhau như 2 con chó hoang. "Trời đã nóng lắm rồi. Ta đói và vẫn chưa thấy bóng dáng kẻ thù đâu cả. Thế nên tạt qua bên đường làm một bữa Dango đi..."

"Ngươi đùa đấy à, Tàu Khựa? Dango vào lúc nước sôi lửa bỏng thế này ư?"

"...Thì sao nào?"

"Ramen không phải là sự lựa chọn tốt hơn sao? Ta biết cửa hàng này. Nó hơi xa một tí, nhưng nếu chúng ta chạy ào ra..."

Tên đó đang dụ dỗ em gái yêu dấu của ta hẹn hò à? Kamui nghiến răng trong lúc nỗ lực cười tươi nhất có thể; con bé còn quá nhỏ. Không đời nào ta sẽ để nó...

Phịch.

Âm thanh đến từ phía bên kia của công viên khiến cả ba nhảy dựng. Okita, người hiện đang ngồi gần Kagura hơn, ấn đầu cô xuống và cúi sát người phía sau bụi cây. Chẳng mấy chốc, bộ 3 nghe thấy những tiếng bước chân nối đuôi nhau.

"Cuối cùng cũng được giải quyết công việc." - Giọng nói phát ra gần đó. Okita và Kagura trườn về chỗ bụi cây nơi mà Kamui đang ẩn nấp, chăm chú lắng nghe từng lời bọn người kia nói.

"Phải đấy. Bọn người Trái Đất ngu không chịu được, để chúng ta xâm chiếm một cách dễ dàng thế này. Bọn chúng không có lòng tự trọng à?" - Một giọng khác lên tiếng. Kamui mỉm cười đầy phấn khích khi chuyển sang chế độ giết người, Kagura siết chặt cây dù trong tay. *Bọn khốn ngu ngốc đó là người Kumoto, được lắm.*

"Mặc dù vậy, tôi không thể tin là Chỉ Huy lại mắc bệnh tiêu chảy vào đúng thời điểm này. Mùi hôi thối xộc ra từ nhà vệ sinh vào bữa tối hôm qua, và còn gì tệ hơn chứ. Chúng ta phải dời lại kế hoạch gần 50 phút!"

Tiêu chảy á? Kagura quay sang nhìn đồng đội bằng vẻ mặt không-thể-sững-sờ-hơn. Bọn chúng tới chiến trễ và tôi phải mắc kẹt với hai thằng hâm này suốt 50 phút liền chỉ vì Chỉ Huy của chúng bị tiêu chảy á? Đùa nhau à! Còn làm như thể chuyện này nghiêm trọng lắm ấy!

"Psst...Tàu Khựa, Tàu Khựa 2, chúng ta sẽ tấn công chúng trong vòng 2 giây nữa. Một khi bắt đầu, đừng có mải mê đánh nhau mà hãy lao thẳng về phía phi thuyền. Chúng ta chỉ cần gây đủ náo động để các đội khác có thể lẻn vào thôi. Hiểu chưa?" - Okita thì thầm. Kamui nhìn viên cảnh sát Shinsengumi và lặng lẽ bẻ tay. Xem nào, chúng ta còn rất nhiều thời gian để đùa vui trên con tàu đó, Okita à. Tạm thời ta sẽ nghe theo ngươi.

"15 giây nữa."

Kagura chống đầu gối xuống đất.

"7 giây."

Okita ghé sát lại gần Kagura.

"4..."

Kamui đã nhận ra hành động đó...

"3..."

Và đập bốp vào đầu Okita.

"2..."

Okita chống khuỷu tay ra sau.

"1..."

Kagura tức tối đá 2 thằng hâm.

"Đi nào!"
Kagura lao về phía trước, bắn vài phát đạn vào giữa kẻ thù nhằm phân tán chúng. Bọn Kumoto xoay người né sang một bên.

"Cái đệch gì...!" - Một tên Kumoto cất tiếng chửi thề. Hắn cực kì cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn với làn da rám nắng giống những gã khác. Thế nhưng, điều đó chẳng làm Kagura chùn bước. Cô ngoảnh đầu nhìn hắn với luồng khí hắc ám, ngay sau đó nhảy lên không trung, nện chiếc dù vảo người hắn với sức mạnh khủng khiếp đến nỗi làm nứt cả mặt đất.

"Cái giá cho việc bắt ta phải đợi đến 50 phút, đồ khốn. Thằng Chỉ Huy tiêu chảy của mày đâu?"

Trong khi Kagura đang bận đánh nhau với kẻ địch của mình, Kamui và Okita đã hồi phục sau cú đá của cô, bắt đầu màn tra tấn đậm chất sadist. Okita rút thanh katana đâm kẻ trước đó đã bị Kagura cho một đấm. Ngay sau đó, cậu nhận ra một điều khiến mình sững lại vì ngạc nhiên.

Kiếm của cậu không thể xuyên thủng da hắn.

"Tàu Khựa, quay lại đây!" - Okita cảnh báo, nhưng đã quá muộn. Kagura đấm vào bụng hắn, một cơn chấn động xuyên qua cơ thể cô, như là cô vừa đấm vào một thanh sắt hay thứ gì đó còn cứng hơn thế. Cô hét lên trong đau đớn rồi rụt tay lại.

"Chết tiệt, đau quá!"

"Ngươi cũng không tệ đâu, tiểu cô nương" - Tên Kumoto có vẻ chẳng bị ảnh hưởng bởi cú đấm của Kagura lên tiếng. Hắn mỉm cười, túm cổ Kagura nhấc bổng lên trong sự ngạc nhiên của cô. "Nhưng vẫn chưa đủ mạnh!"

Vừa nói, hắn vừa nện cô bé Yato xuống nền đất. Kagura cảm thấy không khí trong phổi như bị rút cạn, nhưng cô cảm thấy tức giận nhiều hơn là đau đớn. Cô đảo người, dùng tay đẩy mình lên khỏi mặt đất và đá thẳng vào mặt hắn. Tên Kumoto lập tức đi bằng đường hàng không.

"BWAHAHA, giờ thì xem ai đang nói kìa. Sadist, cho ngươi tên khốn này."

"Đừng ra lệnh cho ta." - Okita nở nụ cười sặc mùi S. Cậu đưa thanh katana lên cao cho đến khi có tia sáng mặt trời nhỏ phản chiếu loé lên, đợi chờ khoảnh khắc quyết định khi tên Kumoto rơi xuống. Không ngoài mong đợi, hắn ngã xuống với tiếng thét lên đau đớn hòa cùng khoái cảm khi thanh katana xuyên qua mông mình.

"GYAHHH!"

"Ta biết mình không nhìn lầm mà. Ngươi là dân M, phải không?" - Okita hỏi và cắm thanh katana vào sâu hơn.

"Không, hoàn toàn không đúng, thằng nhãi!"

"Đừng lừa ta! Ta biết ngươi thuộc thể loại gì. Ngươi cố ra vẻ ngầu vật vã ở trường bằng cách bắt nạt lũ trẻ con trấn tiền ăn trưa, còn khi về nhà thì chỉ chờ được đối xử như một con lợn! Ngươi bị bắt làm việc nhà, công việc và chăm lo đồng áng, nhưng ngươi vẫn cảm thấy hạnh phúc khi thấy người khác giận dữ. Ngươi đã vô cùng mãn nguyện! Dân S không bao giờ như thế!"

"Không thể nào...Làm sao ngươi...Ôi lạy Chúa đừng nói với ta...ngươi..."

"Không sai. Ta là hoàng tử S của hành tinh Sadist! Giờ thì lặp lại cho ta, ngươi là đồ con lợn thích được..."

"Khoan đã," Kagura ngắt lời, "cái hành tinh sai lầm của tạo hóa ấy thực sự tồn tại?!"

"Tất nhiên là không," Okita nói và xoay thanh katana. Một tiếng thét khác phát ra từ tên Kumoto trước khi mọi thứ yên tĩnh trở lại. Okita thở dài, rút thanh katana ra. "Aaa, hắn đã ngất đi trong khoái cảm. Ta đoán không giúp gì được rồi."

"Khoái cảm? Ngươi gọi đấy là khoái cảm? Ta nghĩ ngươi vừa giết hắn thì có."

"Ngươi không hiểu đâu, Tàu Khựa. Cơ thể dân M rắn rỏi hơn dân S nhiều, nên chịu đau cũng giỏi hơn. Nhưng giờ thì, chúng ta phát hiện ra một thứ còn quan trọng hơn nhiều. Lớp da của tộc Kumoto vô cùng cứng và dày. Ngay cả cú đấm của ngươi cũng chẳng có mấy tác dụng với hắn. Tàu Khựa 2, xong chưa vậy?"

"Hmm..." - Kamui rời tầm mắt khỏi con mồi đang nằm trên mặt đất với cái cổ bẻ ngoặt sang một bên, nhưng không có một giọt máu nào. "Ta nghĩ ngươi nói đúng. Tay ta không thể xuyên qua người hắn nên đành bẻ cổ bù vào. Thật đáng xấu hổ. Ta muốn thấy máu văng khắp nơi... mà chờ đã, ai là Tàu Khựa 2?"

"Ngươi có thể dừng kiểu nói chuyện kinh tởm đấy không? A, nhìn kìa, thêm một lũ đang tiến về phía này."

Okita và Kamui nhìn theo hướng mà Kagura chỉ. Rất nhiều gã với cơ bắp cuồn cuộn đang tiến về phía họ với tốc độ cao.

"Chúng đây rồi! Bắt tất cả lại!!"

"13... 24... 47... Ok, có hơn 50 tên đang tiến về phía này. Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta rút vào con tàu chết tiệt kia rồi. Tàu Khựa, Tàu Khựa 2, đi nào." - Okita nói với cái giọng lờ đờ không chút sức sống, lấy ra khẩu bazooka của mình. Cậu nhắm về phía đám đông đang lao tới, cười, và bắn.

"Sadist! Ngươi lấy đâu ra khẩu bazooka thế?!" - Kagura hỏi trong lúc chạy sau Kamui, tiến tới sợi dây dẫn đến cánh cửa của con tàu. Okita cười khẩy.

"Mỗi người đều có một khẩu bazooka trong tim. Tàu Khựa, nếu ngươi là một người đàn ông thực sự, ngươi có thể lấy ra bất cứ khẩu bazooka chết người nào từ bên trong bản thân mình."

"Thật sao?! Thế nghĩa là ta cũng có thể làm được à?!"

"Em gái bé bỏng, đừng có tỏ ra nghiêm túc thế với lời của hắn. Tất cả đều là sự dối trá che đậy bản chất đen tối của hắn. Mà này, ai là Tàu Khựa 2?"

Họ dừng lại, leo lên sợi dây và đặt chân vào một căn phòng nhỏ lạnh lẽo trên con tàu bằng thép. Okita nhìn quanh, phát hiện ra một cánh cửa sắt nặng với cái máy quét bên cạnh. "Chết tiệt, chúng đặt hệ thống quét ở đây."

"Đừng lo." - Kagura huýt sáo và bỏ chiếc túi sau lưng xuống. Cô cho tay vào bên trong tìm kiếm thứ gì đó - "Chắc chắn chúng sẽ bám theo chúng ta. Chỉ việc dùng một trong số chúng để qua được cái máy quét... À há, tìm thấy rồi."

"Cái gì thế? Và ai là Tàu Khựa 2?" - Kamui nỗ lực hỏi lần nữa trong khi em gái anh đứng dậy, tỏ ra thích thú với thứ đang cầm trên tay.

"Tên khoa học của nó là tamagoyaki, vật chất đen. Đại tỷ làm cho chúng ta ăn, nhưng cơ hội sống sót sau khi tiêu hóa thứ này là rất thấp. Vì thế, nếu không thể làm tổn thương bọn Kumoto từ bên ngoài vì lớp da cứng của chúng, thì hãy tiêu diệt chúng từ bên trong."

"...Đấy là tội ác đấy, Tàu Khựa. Kể cả bọn Kumoto cũng không đáng bị như thế." - Okita lẩm bẩm khi cậu nghe thấy âm thanh của những kẻ đang leo lên sợi dây mà không biết địa ngục nào đang chào đón họ. Kagura ném vật chất đen vào mặt bọn chúng.

"AGHH, là độc!"

"Có thứ kinh tởm gì đấy rơi vào mắt tôi!"

"Mẹ ơi, cứu con!"

"Nhanh lên, sadist!" - Kagura hét lên. Cô và Kamui còn đang bận chống lại lũ người Kumoto bằng cách ném vật chất đen. Okita túm lấy tóc một kẻ vừa thò đầu lên khỏi sàn nhà, banh mí mắt hắn ra, đập mặt hắn vào máy quét, chờ đợi và nghe thấy một giọng nữ robot vang lên.

"...Quá trình quét không thành công. Có chất không xác định chắn ngang. Hãy loại bỏ..."

"A, chết tiệt." - Okita dùng ống tay áo lau sạch vật chất đen bám trên mặt tên Kumoto. Từ tay áo cậu phát ra thứ âm thanh như thể vừa tiếp xúc với acid. Sau đó, cậu liên tục đập mặt hắn vào máy quét cho đến khi máu phun ra.

"Quét đi, con điếm!"

"Làm ơn đừng gọi tôi là điếm. Quá trình quét không thành công. Người sử dụng là một kẻ bất lịch sự. Có máu trên máy quét. Hãy loại bỏ ngôn ngữ bẩn thỉu và...

"Đê ma ma. Ta có thể gọi ngươi bằng bất cứ cái tên gì ta muốn." - Okita nói và lau khuôn mặt chàng trai tội nghiệp lên bức tường trắng. "Giờ thì ngừng than phiền và quét đi. Nếu không..."

Chiếc máy quét dường như nhận ra âm điệu sadist trong lời nói của Okita. "Quá trình quét hoàn thành. Bạn có thể vào."

Cánh cửa trượt mở ra. Okita quay lại gọi hai anh em kia. "Tàu Khựa, Tàu Khựa 2, cửa mở rồi! Nhanh lên!"

"Ngươi lâu quá đấy!" - Kagura đáp lại và đá kẻ đang túm lấy vai cô. Cô chạy tới cánh cửa bên cạnh đối thủ của mình và nghe thấy tiếng cót két phát ra từ ống dẫn nối gian phòng lại với nhau. Trông chúng như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

"Tên khốn, nhanh lên!" - Kagura hét gọi Kamui, người vẫn đang mải mê chiến đấu với nụ cười sát thủ trên môi, đắm chìm trong trận chiến của mình đến mức không nhận thấy sàn nhà đang rung chuyển do chấn động. Kagura chửi thề và chạy về phía anh trai mình.

"Kamui! Dẹp nó đi, thằng khốn!"

"Tàu Khựa... Chết tiệt!" - Okita quăng gã kia xuống sàn nhà để chặn không cho cánh cửa đóng lại, và cậu sẽ không cần đối phó với cái máy phiền phức kia lần nữa. Cậu lao về phía Kagura khi sàn nhà sụp xuống, tạo thành một cái lỗ lớn sâu gần như vô tận bên dưới họ. Kagura dừng lại đầy ngạc nhiên khi cô cảm thấy phía dưới không có trọng lượng và rơi ngược vào bóng tối, cao hơn rất nhiều so với mặt đất.

Khốn kiếp, Kamui... Kagura thầm nghĩ. Mặc dù bây giờ ta không thể không quan tâm đến ngươi, ngươi vẫn có thể đẩy ta vào chỗ chết? Mọi thứ như thước phim quay chậm. Cô ngẩng đầu lên và bất ngờ nhìn thấy thứ gì đó lóe sáng trước mắt mình.

Tấm lưng rộng của Kamui đang quay về phía cô. Hệt như cái lúc họ chia tay nhau ở hành tinh quê nhà. Cái lúc cậu nói cô thật vô dụng và không cần cô nữa. Rồi thứ gì đó màu cam sáng, dài và mạnh mẽ lại xuất hiện. Thứ giống như một sợi dây. Thứ mà cô có thể nắm lấy.

Kagura vươn tay...

nắm lấy bím tóc của Kamui.

-------------------------------------------

Kamui rất mạnh và anh biết điều đó.

Anh là con trai của Umibouzu, vị anh hùng được ca tụng là người mạnh nhất vũ trụ. Anh là người của tộc Yato, với dòng máu chiến binh chảy trong huyết quản. Anh du hành trong không gian cùng với cấp dưới của mình, giành lấy danh tiếng mà bất kì kẻ nào nghe tới cũng phải hổ thẹn.

Thế nhưng, để có thể lộn ngược lại bằng đôi chân đang treo trên một ống sắt với hai người lủng lẳng trên tóc mình là một điều vô cùng khó với bất kì ai, kể cả Kamui.

"Kagura...em gái bé bỏng...yêu quý... Em đang khiến tóc ta bật khỏi da đầu luôn rồi đấy. Làm ơn...thả ra."

"Nahh~" - Kagura rên rỉ trong lúc nắm chặt hơn bím tóc của Kamui. Những mảnh vụn của thanh sắt, ống, phế liệu rơi xung quanh cô và đối thủ của cô vào lỗ hổng lớn từng là sàn nhà. Lí do duy nhất họ còn sống là vì Kamui đã quấn chân mình quanh một ống sắt lớn. Đó là quãng thời gian đủ dài để vượt qua cái không gian lớn, trống rỗng, và Kagura đủ nhanh để nắm lấy tóc cậu. Kết quả, Kamui hiện đang bị treo ngược với Kagura túm lấy bím tóc anh và Okita bám quanh eo cô.

"Không, em đang làm anh hói giống lão bố vô dụng đấy. Anh cầu xin em, cả đời anh còn đang ở phía trước. Anh không thể bị hói." - Kamui cố gắng mỉm cười.

"Cả đời ta cũng đang đặt trên chùm tóc của ngươi đấy, anh trai. Theo đúng nghĩa đen. Ta không bỏ được. Sao ngươi không bỏ ra để ta trèo lên cho dễ, hử, Sadist?" Kagura cúi xuống nhìn Okita - kẻ đáng ra phải là người cứu cô, chứ không phải kéo cô xuống địa ngục cùng hắn.

Okita lấy chân Kagura làm giá đỡ. Cậu nắm lấy cuộc sống thân thương của mình và trả lời: "Không đời nào. Ta không đủ can đảm gặp chị mình trên trời nếu ta chết một cách thảm hại thế này, thậm chí còn không giết được Hijikata."

"Ngươi có một người chị? Cô ấy chết rồi sao?"

"Phải. Tên chị ấy là Mitsuba...mà bây giờ đâu phải lúc để nói về người đã khuất, đúng không?"

"Ngươi vẫn còn sống hả, tên người Trái Đất? Sao ta không thấy ngươi?" - Kamui hỏi, có chút ngạc nhiên vì tên yếu đuối kia vẫn còn sống.

"Vì ta bám được vào người em gái ngươi. Nhìn xuống thêm tí nữa thì sẽ thấy."

Kamui đưa đôi mắt màu xanh của mình nhìn xuống và thấy tay Okita đang quấn chặt quanh người Kagura. Khuôn mặt gần với trái tim còn chân thì quấn quanh chân cô.

Kamui gần như giãy nảy - "Này, bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi khỏi người em gái ta. Ngươi đang ám quẻ nó và kéo cả ta chết chùm đấy."

"Ta đã nói là ta không làm được, Tàu Khựa 2. Sao ngươi không đưa tay hay một thứ gì đó ra đây?"

"Tàu Khựa 2 là thằng nào?! Đây, nắm lấy tay ta." - Kamui đưa tay xuống. Kagura ngước nhìn và gạt nó qua một bên.

"Không đời nào. Ta mà bỏ tóc ngươi ra, chắc chắn ngươi sẽ thả ta xuống."

"Hử? Trong mắt em anh độc ác vậy sao? Anh không bao giờ..."

Ta không có hứng thú với kẻ yếu ớt như ngươi.

Giọng nói vang lên trong đầu Kamui từ một nơi nào đó trong quá khứ của anh. Kamui dừng lại, nhìn sâu vào mắt em gái mình chỉ để thấy sự ngờ vực. Đó không chỉ là sự ngờ vực nữa, với cái cách mà ta đã phản bội nó...

"Hãy tin anh lần này, em gái. Anh hứa sẽ không buông tay."

"Ngươi hứa? Ngươi nghĩ ta sẽ đặt niềm tin vào ngươi lần nữa chắc? Ta không từ bỏ đâu. Ta sẽ sống sót và trở về Tiệm Vạn Năng."

"Anh xin thề bằng niềm kiêu hãnh của một người Yato. Anh thề với Đức Phật, Chúa và Shogun-sama là anh sẽ không buông tay. Vì thế, đừng làm anh bị hói. Giống ông bố đần độn là điều cuối cùng anh mong muốn."

Kagura nhìn xuống Okita và xem xét lựa chọn của mình một cách cẩn thận.

- Tiếp tục bám lấy tóc Kamui, đến lúc nào thì chúa mới biết.

- Tin tưởng Kamui và ngoẻo.

- Tin tưởng Kamui và sống.

- Đạp thằng S xuống, cơ hội sống thêm 20%.

- Tự tử tập thể. Xuống địa ngục chịu đựng 2 ngòi nổ hạt nhân đang nóng giận.

Rõ ràng, lựa chọn số 3 là cách tốt nhất để sống sót và thoát khỏi nơi này. "Được rồi. Thế nhưng nếu ngươi dám bỏ bọn ta, ngươi sẽ phải trả giá đắt đấy, rõ chưa?"

"Ok. Đây." - Kamui đồng ý ngay lập tức và đưa tay ra lần nữa.

Kagura đưa tay lên, ngập ngừng, và nắm chặt lấy bàn tay của Kamui

"Một...hai...OHRAA!" - Kamui vung tay lên cao khi cậu cảm thấy bàn tay nhỏ bé của em gái trong tay mình. Kagura và Okita (kẻ chính thức bám dính lấy eo Kagura) bay lên không trung và hạ cánh an toàn phía trước cánh cửa với một tiếng động lớn.

"Ối...Tàu Khựa, ngươi nặng quá. Xuống khỏi người ta ngay."

"Đây là thái độ của ngươi với người mà 2 giây trước ngươi còn dính chặt lấy hả?! Ta đã cứu ngươi đấy!"

"Và ta cũng đã liều mạng cứu ngươi trước đấy. Ngươi nên bỏ qua hành động mà xét tới chủ đích của nó chứ."

"Nếu chủ đích là tất cả, thì ta đã đạp ngươi xuống rồi."

Sau khi rũ bỏ được sức nặng trên đầu, Kamui lộn người lại một cách dễ dàng, đi dọc theo đường ống về phía 2 bạn trẻ vẫn còn mải mê tranh cãi. Cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy Kagura vẫn an toàn. Chỉ có vài vết xước trên làn da trắng tái của cô.

"...Chủ định của ta trong sáng tựa tuyết."

"Trong sáng? Tất cả những gì ngươi có là một cục đen tối, đồ Sadist! Nếu người bám lên eo ngươi là ta, ngươi sẽ chẳng ngần ngại đạp ta xuống..."

"Thôi đừng lãng phí năng lượng với tên người Trái Đất này nữa." - Kamui nói với nụ cười toả nắng và đưa tay đỡ Kagura lên. Kagura nhìn sang hướng khác, nhớ đến sự ấm áp mà cô cảm nhận được, nhưng chỉ chốc lát sau, cô quyết định tự mình đứng dậy mà không hề ngoái lại nhìn anh trai.

Okita đi về phía cánh cửa nơi tên Kumoto vẫn còn bất tỉnh trên sàn nhà. Cánh cửa lẽ ra đã đóng nếu không có cơ thể to lớn của tên đó chặn lại.

Okita vỗ nhẹ vào vai hắn: "Để bày tỏ lòng biết ơn vì đã giữ cửa cho bọn ta, ta sẽ để ngươi về với bạn bè của mình", và ném hắn xuống lỗ.

"Tàn nhẫn quá." - Kagura nói trong khi lướt qua cậu về phía bên kia cánh cửa. Kamui theo sau với nụ cười nhỏ trên mặt. Okita liếc nhìn cái máy quét, một cảm giác thù ghét không rõ ràng dấy lên.

"Con điếm..."

----------------------

"Chúng ta đang ở đâu?" - Kagura hỏi một cách buồn chán. Họ đã đi đọc theo cái hành lang nhỏ này hơn hai tiếng đồng hồ, và đến giờ vẫn chưa thấy điểm kết thúc. Quang cảnh y xì nhau, đều là kim loại sáng bóng. Trần nhà u xì nhau, đều là những miếng kim loại hình vuông. Sàn nhà y xì nhau, đều là kim loại cứng. Và khuôn mặt bạn đồng hành cũng y xì nhau, Okita và Kamui.

"Nếu ta biết thì giờ này cúng ta đã chẳng còn ở đây." - Okita lẩm bẩm. Kagura nhìn quanh và trông thấy cậu đang lơ mơ ngủ với cái mặt nạ che mắt. Cô nghiến răng, tung một cú đấm phát chết luôn vào cái khuôn mặt gợi đòn ấy.

"Im đi! Nếu không có câu trả lời thì đừng bình luận về câu hỏi của ta!"

Okita né một cách dễ dàng với đôi mắt bên dưới lớp mặt nạ đỏ. "Giờ không phải lúc để kích động, Tàu Khựa. Ngươi đang đến kì hay bị gì thế? Cuối cùng thì các hooc môn đó cũng tác động được đến ngươi rồi à?"

"Thằng khốn! Ta đã phải nhìn cái bản mặt của ngươi suốt hai giờ rồi. Một người không thể nào giữ được bình tĩnh khi có một thứ xấu xí đến vậy đặt trước mặt họ hai giờ liền."

"Hầu hết mọi người định nghĩa 'xấu xí' là 'một mảnh nghệ thuật tạm ổn được tạo ra bởi Chúa'."

"Cả Chúa và những kẻ đó đều cần phải đi khám lại mắt!" - Kagura hét lên, vô cùng tức giận. Cô đưa nắm đấm lên cao và chĩa thẳng về phía Okita. "Đây, để con giúp gương mặt đó trang điểm một chút , Chúa ạ!"

Ngay lúc đó, họ nghe thấy tiếng bước chân phía bên trái dãy hành lang.

Nắm đấm của Kagura lập tức xoay chuyển, túm cổ áo Okita kéo vào một khoảng nhỏ cạnh hành lang để ẩn nấp. Kamui nhảy vào phía sau cô, hai anh em thò đầu ra từ phía sau bức trường.

"Tại sao đội mà chúng ta gửi đến Trái Đất lại muộn thế? Lẽ ra họ phải trở về rồi chứ?" - Một giọng cất tiếng hỏi.

Người kia trả lời: "Nah. Với tên Chỉ Huy Ỉa Chảy thì khó mà nói trước được. Hẳn là hắn đang làm một bãi trong bụi cây. Tôi nghĩ họ thậm chí còn chưa bắt đầu xâm lược Trái Đất."

Chúng ta nên làm gì với hai thằng đó đây? Kagura hỏi Kamui và Okita qua ánh mắt sau khi quan sát một thời gian. Okita có chút bối rối, quay lại nhìn cô với ánh mắt cố truyền tải thông điệp:

Ngươi cần vào nhà tắm? Có trường hợp khẩn cấp?

Hử? Em vẫn đang bật bếp ở nhà? Kamui đưa ánh mắt đó về phía Kagura với sự ngạc nhiên. Rõ ràng, cả ba người họ đều không hiểu người khác đang nghĩ gì.

Cái gì?! Ngươi muốn để chúng yên ư?! Kagura hét lên với ánh mắt của mình.

Ngươi đang muốn xả?! Ngươi định làm thế ngay tại đây và ngay bây giờ?! Mắt Okita mở lớn hơn.

Ể?! Không chỉ bật bếp, em còn để quên quần áo ướt trong máy giặt nữa?! Kamui mắt chữ o, mồm chữ a.

Chúng ta không thể để yên cho chúng được! Chúng đang đi về hướng này! Kẻ ra tay trước là người chiến thắng, không phải sao?

Không phải làm một bãi, mà là đang đến kì?! Ngươi đang đến kì thật hả?! Chà, ta không ngờ đấy!

Không chỉ bếp và quần áo ướt, cả cửa em cũng không khóa luôn?! Bất cẩn quá đấy em gái!

Trong khi ba người họ đang nhìn nhau với đôi mắt banh ra hết cỡ, một giọng nói robot nữ thông báo điều gì đó đến tất cả mọi người trên phi thuyền.

"Trường hợp khẩn cấp, có kẻ xâm nhập trên tàu. Tôi nhắc lại, có kẻ xâm nhập trên tàu. Xin hãy tập trung tại phòng họp ngay lập tức."

"Cái gì?! Đi thôi!" - Hai gã Kumoto quay người chạy trở lại. Okita và Kamui nắm lấy cơ hội này, cả hai bắt lấy cánh tay của Kagura, kéo cô về phía đối diện.

"ARGHH! Đau quá! Làm trò gì thế?!"

"Phải, ngươi làm trò gì thế, thằng nhãi Trái Đất?" - Kamui hỏi với nụ cười nhẹ trên khuôn mặt. "Buông nó ra ngay lập tức."

"Ngươi nghĩ ta đang làm gì? Ta sẽ đưa nó tới nhà vệ sinh gần nhất." - Okita đáp, kéo tay Kagura mạnh hơn một chút.

"Kagura không cần tới nhà vệ sinh. Nó cần về nhà và để ta dạy cách tắt bếp, sấy khô quần áo và khóa cửa trước khi có tên trộm nào vào bên trong!" - Kamui nói, kéo thậm chí còn mạnh hơn trước.

Kagura, người đang đứng giữa mớ lộn xộn này còn bối rối hơn cả. "Các ngươi đang nói gì thế?! ỐI!"

"Bỏ ra đi, Tàu Khựa 2! Ngươi không hiểu về chuyện phụ nữ đâu! Chủ đề này rất nhạy cảm!"

"Thật vậy! Rõ ràng là tên Samurai tóc trắng chưa từng dạy em gái ta về nữ công gia chánh! Người duy nhất còn lại để dạy dỗ nó là ta, anh trai nó!"

"ỐIII!" - Kagura hét lên đau đớn. Cô nghiến răng, dùng sức mạnh siêu việt của mình giật mạnh cả hai tay cùng lúc, kết quả là một bên Okita, một bên Kamui bay lên không trung và đập mặt vào nhau.

"Các ngươi bị gì vậy?!" - Kagura hỏi hai thằng con trai đang quỳ trên sàn nhà ôm mặt trong đau đớn. Kamui từ từ bỏ tay ra để trông thấy một vết bầm lớn trên trán, còn môi dưới của Okita vẫn đang chảy máu.

"Gì đây? Ta không thể nhớ bất cứ chuyện gì xảy ra trong vòng 5 phút trước." - Kamui nói trong kinh ngạc. Sự việc vừa rồi đã khiến cậu mất trí nhớ tạm thời.

"Tôi không muốn nhớ lại. Chẳng có gì xảy ra cả. Quên nó đi. Chúa-sama, con không muốn nhớ lại..." - Okita lặp đi lặp lại với cái tay che trên miệng. Trán hắn có vết bầm và môi dưới của mình bị chảy máu... thế có nghĩa là...mình...mình... hôn trán hắn?!

"Thôi nào. Đứng dậy và đi ngay trước khi chúng ta mất dấu chúng." - Kagura nói với hai người còn lại trong nhóm rồi chạy theo hướng hai tên Kumoto vừa đi. Kamui cùng Okita đứng dậy, Okita dành cho Kamui một cái nhìn lúng túng.

"Chuyện gì đã xảy ra, tên người Trái Đất? Tại sao môi dưới ngươi lại chảy máu, và tại sao ta lại chẳng nhớ gì cả?"

"Chẳng có chuyện gì đâu. Chỉ là một cơn ác mộng. Chỉ là quá khủng khiếp, ghê tởm, xoắn quẩy..." - Okita trả lời và chùi môi mình. Không biết gì quả là hạnh phúc...

------------------------------

Bọn Kumoto tụ tập trong một căn phòng được gọi là phòng-họp, nhưng thực chất trông nó chẳng khác gì cái chuồng lợn. Dơ bẩn, hôi thối và toàn một lũ đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Hoàn toàn quá ghê tởm với một quý cô như Kagura, người đang ẩn mình phía trên ống thông gió.

"Eo ơi, mùi này còn tởm hơn đống đồ chưa giặt của Gin-chan." - Kagura khẽ phàn nàn và bịt mũi. Okita liếc nhìn lên và nhếch mép.

"Chúng ta đều biết nhiêu đây chẳng là gì với ngươi cả. Đừng có cố làm ra vẻ quý cô, Tàu Khựa."

Kagura tỏ vẻ bất mãn với cậu, nhìn xuống cái lỗ nhỏ ở ống thông khí, nơi vài tia sáng lọt qua. Cô chăm chú nhìn một người dường như là lãnh đạo của chúng. Hắn rất cao, vạm vỡ với làn da rám nắng, hoàn toàn trái ngược với người Yato có làm da nhợt nhạt, nhạy cảm. Tóc hắn màu nâu sẫm, đôi mắt có màu cam. Hắn mặc một bộ trang phục Trung Hoa với áo choàng màu lục tối quấn quanh cổ. Sự khát máu từ cơ thể hắn có thể nhìn thấy ngay cả khi ở khoảng cách rất xa, nhưng là một phiên bản khác của Kamui. Nhìn hắn chẳng khác gì mấy tên côn đồ.

"Nghe đây, lũ khốn!" Hắn lớn tiếng. Mọi tiếng xì xào trong phòng lập tức im bặt. Hắn quả thực là thủ lĩnh, được lắm. Kagura nghĩ, nuốt nước bọt.

"Các đội mà chúng ta gửi tới thăm dò Trái Đất đã hoàn toàn bị đánh bại. Họ bị bẫy trở lại tàu và cổng phía Tây bị phá hủy. Không còn nghi ngờ gì nữa, có kẻ xâm nhập trên phi thuyền."

Những tiếng láo nháo trong căn phòng lại dấy lên.

"Im lặng!" - Hắn hét lên. "Không quan trọng chúng có bao nhiêu người hay mạnh thế nào. Chúng đã đặt chân lên con tàu này, và chúng ta sẽ giết tất cả. Chúng ta sẽ không để niềm tự hào của Kumoto bị chà đạp! Dạy cho lũ cặn bã một bài học để chúng không bao giờ quên!"

"Tuân lệnh!" - Mọi người trong phòng đồng thanh hô to. Thủ lĩnh đưa tay lên ra hiệu im lặng.

"Hiện tại, chúng ta có một vài thông tin về chúng thông qua camera trên thiết bị quét. Nghe và ghi nhớ giọng nói này. Nó là của một trong những kẻ xâm nhập."

Dứt lời, đoạn video bắt đầu phát trên màn hình lớn. Nó cho thấy hình ảnh một anh chàng Kumoto đang bị đập vào máy quét hết lần này đến lần khác, nhưng không có hình ảnh nào của Okita bị chụp lại. Cậu đứng ngoài phạm vi của camera.

"...Quá trình quét không thành công. Có chất không xác định chắn ngang. Hãy loại bỏ..."

"Quét đi, con điếm!"

"Làm ơn đừng gọi tôi là điếm. Quá trình quét không thành công. Người sử dụng là một kẻ bất lịch sự. Có máu trên máy quét. Hãy loại bỏ ngôn ngữ bẩn thỉu và..."

"Đê ma ma. Ta có thể gọi ngươi bằng bất cứ cái tên gì ta muốn."

Đoạn clip kết thúc với sự phẫn nộ của những kẻ bên dưới.

"Chết thật." - Okita huýt sáo.

"Tên khốn, sao hắn dám làm nhục Kurumi-chan! Ta sẽ khiến hắn phải trả giá!"

"Đúng thế! Hắn dùng lời lẽ bẩn thỉu trước mặt cô ấy!"

"Hắn gọi Kurumi-chan là điếm!"

"Kurumi-chan là đứa nào?" - Okita tự hỏi. "Chúng đặt tên cho hệ thống máy tính là Kurumi? Chúng đối xử với nó như người thật, mặc dù nó chẳng là gì ngoài một giọng nói robot? Bọn này còn đậm chất Otaku hơn Toshi!"

"Chúng ta nhìn đủ rồi. Những kẻ này thảm hại quá sức tưởng tượng." - Kagura nói khi phần còn lại của cuộc hội thoại biến thành những thứ vô dụng về Kurumi-chan. Kamui gật đầu đồng ý và ba người họ chậm rãi bò trở lại nơi mà mình đến. Đi được một lúc thì bỗng nhiên dừng lại.

"Ựa..." - Kamui khẽ rên lên khi cậu đột ngột dừng di chuyển. Đường ống dẫn khí dường như thu hẹp lại, đặc biệt là phía này. "Anh nghĩ mình bị kẹt rồi, em gái."

"Hử? Quay lại đi!"

"Vấn đề là ở đó. Anh không tiến cũng không lùi được."

"Đùa nhau à." - Kagura gắt. Cô quay ra sau nhìn Okita. "Này, thằng S, đẩy ta và ta sẽ đẩy hắn."

"Cái gì?!" - Kamui thốt lên. "Không. Ngươi không-được-phép chạm vào mông em gái ta, thằng yếu đuối."

Okita cười đậm chất sadist. Cuối cùng cậu cũng thấy vài thứ thú vị sau một quãng thời gian dài nằm trong ống dẫn bốc mùi. "Ồ, được thôi." Sau đó, cậu đặt tay trên lưng Kagura và đẩy cô về phía trước.

"Dừng lại." - Kamui nói, lớn giọng hơn một chút.

"Ngươi đang định làm gì hả, anh trai? Ngươi đang bị kẹt đấy!"

"Ta không cần ngươi giúp. Ta có thể tự ra được!"

"Rõ ràng là ngươi không thể." - Okita nhếch mép và đẩy Kagura mạnh hơn. Cuối cùng, Kamui bật ra khỏi ống dẫn khí. Cậu trườn về phía trước vài bước và quyết định dành cho thằng khốn này những lời từ sâu thẳm trái tim mình.

"Ta sẽ giết ngươi một ngày nào đó khi chuyện này kết thúc, thằng nhãi Trái Đất." - Kamui nói trong khi ngoảnh lại với nụ cười hắc ám trên chiếc mặt nạ bình thản của mình.

"Ta rất muốn xem ngươi cố gắng thế nào." - Okita cười đáp lại.

Kagura thở dài, cảm thấy đầu choáng váng. Nơi này quá nhỏ, chỉ vừa đủ không khí để thở. "Nhanh lên! Ta sắp chết ngạt rồi!"

Ngay khi rời khỏi nơi chật chội đó, cả ba người hít một hơi không khí trong lành. Sau đó, bắt đầu tìm nơi có thể nghỉ đêm.

"Trong phòng tắm?" - Kagura đề nghị.

"Tởm quá. Sao không giết đại một thằng nào đó và cướp phòng của nó?" - Kamui nói.

"Chúng biết rằng chúng ta đang ở trên con tàu này. Làm thế sẽ thu hút sự chú ý và chúng ta không đủ sức để đấu với chúng suốt đêm." - Okita phân tích. Cậu nhìn quanh và thấy một căn phòng nhỏ cất giữ rất nhiều hộp rỗng. Dựa vào lớp bụi cho thấy không ai bước vào căn phòng trong suốt một thời gian dài. "Ở đây thì sao?"

Kagura chăm chú nhìn bên trong. Cũng không bụi bặm lắm, và có không khí lưu thông trong phòng. Căn phòng cách hành lang chính khá xa, cô lập hoàn toàn.

Sau đó, cô nhận thấy một thứ vô cùng đáng sợ khi quét mắt qua căn phòng lần nữa: kích thước của nó. Nó quá nhỏ, nếu họ ngủ ở đây, họ sẽ phải hít chung một bầu không khí.

"Ôi, không đời nào..."

"Ổn rồi. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác." - Kamui nói trong lúc bước vào phòng, không muốn thể hiện bất cứ sự yếu đuối hay kén chọn nào trước mặt tên người Trái Đất. Okita cũng bước vào, mặc dù cậu cảm thấy đây sẽ là đêm cuối của cuộc đời mình với hai trên Yato tính khí thất thường. Cả hai đều có ý định giết cậu. Kagura làm một khuôn mặt khó chịu, nhưng cô quá mệt mỏi để tiếp tục tranh luận. Trong phòng của Okita, họ có không gian lớn, lớn hơn nhiều và gần như không nhìn thấy người khác. Nhưng trong căn phòng nhỏ bé này, chắc chắn xung đột sẽ xảy ra.

Kagura gửi lời cầu nguyện cuối cùng đến Gin-chan và Shinpachi, trước khi đóng cánh cửa phía sau lưng mình.

Cái này, không còn gì nghi ngờ nữa, chính là địa ngục dành cho cô vào ban đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: