Chapter 28: Đối diện - niềm tin sót lại

Từ sau sự việc đó, Haemi không còn tham gia và dự án nữa, công việc cũng nhàn hạ hơn, nhưng lại chẳng khiến người ta thấy thoải mái. Mọi người đã thu dọn về được một lúc rồi. Riêng cô vẫn yên vị trên bàn làm việc. Cô không muốn về, vì chẳng còn cái không khí ấm áp của gia đình, chỉ còn căn phòng trọ tồi tàn lạnh lẽo. Tiếp tục ngồi đây ư? Để làm gì, công việc đã hoàn thành hết thảy từ tận 1 tiếng trước. Haemi cứ ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Đã nhiều lần cô nghĩ đến việc 'từ chức', tìm một nơi khác, nhưng nếu thế há chẳng phải cô nhận mọi tội lỗi về mình sao?

- Phải rồi, mình phải tìm ra sự thật! Tìm ra kẻ đã để lộ bản guide đó.

Nghĩ là làm, cô bắt đầu kiểm tra lại email, Haemi nhận được file từ Jungkook thông qua đó, nếu kiểm tra kỹ có thể có chút manh mối gì chăng. Hôm đó sau khi nhận mail, cô phải đi cùng chị Ji Yoon tầm 20 phút. Trong khoảng thời gian ngắn đó, hoặc là copy bằng usb hoặc là gửi bằng email. Nếu copy thì chắc chắn đã tải về. Ở file download quả nhiên không có, thùng rác cũng không chút dấu vết. Cũng không loại trừ khả năng kẻ đó đã xóa vĩnh viễn. Nếu như vậy chỉ có nhờ IT khôi phục, nhưng máy tính công ty tuyệt nhiên không có lệnh thì không được mang ra ngoài vì bảo mật. Haemi chuyển hướng sang email, nếu kẻ đó chuyển tiếp qua mail, đúng rồi, hộp thư đã gửi. Đương nhiên rỗng. Phải rồi, có tên ngốc nào lại gửi đi còn để lại dấu vết chứ. Khoan!!! Nếu xóa thì trong vòng 50 ngày vẫn có thể khôi phục, cô nhanh chóng lục tìm, trong hơn 300 email đã xóa, cuối cùng cũng tìm ra "To: [email protected]". Nhưng đó là ai? JR là gì? có vẻ giống như mail rác. Hướng điều tra của Haemi lại rơi vào bế tắc. Cô cười nhạt.

Chắc hẳn anh cũng đã tìm đến bước này rồi, hừ. Đúng là ngốc không tự lượng sức mình mà.

Nhìn đồng hồ mới đó đã hơn 9h, cô dọn dẹp để về. Làm việc cả ngày chẳng sao chỉ xem xét một chút sự việc này đã thấy đầu óc nhức nhối dữ dội, chắc thời gian qua cô đã khiến anh phiền não lắm. Có thể vì thế nên mới không muốn gặp cô nữa.

Phòng trọ cũng không xa lắm nên cô vẫn thường đi bộ, tối nay cũng thế, cô đi bộ về phòng. Cuối tháng 11, gió đông đã mang theo cái lạnh rõ rệt hơn, Haemi thích lạnh nhưng cơ thể của cô lại khó mà thích ứng với nó, thật oái ăm, lững thững bước đi ngược chiều gió, hai tay giữ chặt gấu chiếc áo dạ giữ sát vào cơ thể, hòng giữ chút hơi ấm còn sót lại. Bên kia đường, ngồi trong chiếc mercedes quen thuộc, anh đã chứng kiến tất cả. Trong lòng cuồn cuộn nhói lên từng cơn, nhưng anh chưa đủ dũng khí đến kéo cô lại, bần thần ngồi quan sát một hồi lâu.

- Về thôi, Jungkook. - RM vừa mới lên xe xách theo một túi đồ có cả sữa chuối.

- Cho em nè. - RM đưa sữa cho Jungkook.

Đưa tay nhận lấy, anh nhớ lại, cũng từ hộp sữa này mà anh quen một người, cũng là hộp sữa chuối này hôm cô bị ốm, anh tỏ tình. Là mùi vị cả cô và anh đều yêu thích, nhưng bây giờ sao thật đắng, thật khó uống.

.........

Đã 1 tuần Haemi dọn ra ngoài, hôm nay, lúc vừa tan ca, xuống sảnh thì Haemi đã bị một tiếng gọi níu lại.

- Haemi!!!!

Cô ngoảnh lại thì không ai khác là Nari, gương mặt thoáng chút luống cuống, cô không biết phải giải thích thế nào, phải đối diện làm sao, như chột dạ, cô quay mặt vội vàng bước đi, Nari thấy vậy liền đuổi theo lớn tiếng gọi mà không để ý đã làm kinh hãi những người xung quanh.

- JUNG HAE MI, cậu đứng lại đó!

- Tại sao cậu không về nhà?

Bây giờ những người xung quanh đã bắt đầu chú ý vì giọng nói lớn tiếng, vốn là người không thích bị chú ý, cô đành đứng lại, cùng Nari sang quán cafe đối diện nói chuyện.

Bấy giờ, những lời nói kia đã vô tình lọt vào tai anh lúc anh vừa tiễn khách đang đứng ở gần thang máy.

Tại sao Nari lại đến tìm và còn giận dữ như vậy? *Jungkook không ngừng hoài nghi*

.......

- Nói đi? Sao cậu lại không về nhà, còn không liên lạc? Hôm nay tớ không đến tìm cậu cứ thế biến mất luôn đúng không?

- Tớ xin lỗi....

- Có chuyện gì?

- Công ty dạo này hơi bận, điện thoại hỏng nên...

- Cậu vẫn cố chấp không nói?

- Nari à, tớ cần chút thời gian. Sau này tớ sẽ nói rõ cho cậu, được không?

- Vậy bây giờ cậu đang sống ở đâu?

- Tớ...tớ đang ở cùng một đồng nghiệp, nên không...tiện cho cậu biết. Tớ vẫn ổn nên không cần lo cho tớ..

- Thôi được rồi, nhưng phải liên lạc thường xuyên đấy.

Haemi thành thật bày tỏ, Nari cũng mủi lòng, cô đồng ý giúp Haemi giấu bố mẹ.  Tiễn Nari lên xe buýt, cô lại đi bộ về phòng trọ, không nhận ra từ nãy đến giờ chiếc xe đen đi theo sau mình. Đó là Jungkook. Ngồi trên xe, hàng ngàn thắc mắc xuất hiện trong đầu anh, cô ở đâu? tại sao không về cùng Nari? Phòng trọ của cô nằm trong con hẻm nhỏ nên ô tô không thể vào trong, nhìn cô đã khuất bóng,  định bụng quay xe về thì trong hẻm lại vọng ra tiếng hét "AAAAAA". Trong lòng đột nhiêt xoẹt tia linh cảm xấu,  anh tấp xe vào lề rồi tiến vào bên trong. Một tên biến thái giật lấy túi xách, cô ngã xuống đường, hắn ta tay khư khư chiếc túi, tiến gần đến cô, sờ soạng định bày trò đê tiện. "Bụp", anh lao đến đạp mạnh vào bả vai khiến hắn ngã sõng soài túi xách cũng vì thế văng khỏi tay hắn. Jungkook tiến đến nhặt lấy túi xách rồi lớn tiếng:

- Cút!  trước khi cảnh sát đến tống mày vào tù.

Hắn ta được phen kinh hãi, cắm đầu chạy mất hút. Cô hoảng sợ vẫn ngồi bất động, thấy vậy anh tiến đến đỡ cô dậy.

- Không sao, đừng sợ! Là anh đây.

- Jun..g Kook, tại sao anh...lại ở đây?

- Anh đưa em về.

Anh đỡ cô dậy rồi kéo về phía ngược lại, ra đường lớn, thấy thế cô giằng tay ra rồi nói.

- Không, cảm ơn anh. Em tự về được.

- Em thế này còn tự được?

- Sắp đến rồi, không sao.

Nói rồi cô quay người trở lại phía hẻm. Anh đưa tay níu chặt không để cô rời nửa bước.

- Jungkook, rốt cục anh muốn thế nào, hả? *Cô gằn giọng hét lớn, cố không khóc nhưng nước mắt cứ thế tràn khóe mi lăn dài trên gương mặt có phần hốc hác.
Anh...

- Suốt thời gian qua không liên lạc, không gặp mặt, không một lời...Là không tin tưởng em, đúng không?

- Anh...xin lỗi.

- Không, người có lỗi là em kia mà. Phải là em xin lỗi mới đúng.

- Haemi, đừng như vậy...

- Đừng thế nào? Đừng tay trong tay với người khác, đừng lơ anh đi sao?

- .... * Anh im lặng*

- Phải, Là em làm đó, anh hài lòng chưa. Em là hạng người đó, rồi sao.

- Haemi, anh xin em, đừng nói nữa * Jungkook giữ lấy đôi vai cô mà nói*

- Đủ rồi, em mệt rồi....mình .......chia tay đi!

- HAEMI!!!!!!!!!!!!

"Chia tay" hai từ đó như mũi tên đâm thẳng vào tim anh, chính vì sợ đối diện với hoàn cảnh này anh mới trốn tránh cô, nhưng anh sai rồi, không thể nào trốn mãi được nữa. Mọi chuyện tại sao lại như thế này, cô quay lưng đi về phía phòng trọ, anh không níu nữa....cứ thế lững thững theo sau cô. Haemi biết nhưng bất lực, chẳng thể đuổi cũng chẳng thể ngăn cấm, đường là nơi công cộng kia mà. Bước vào phòng định đóng cửa lại thì cánh cửa bật ngược mở ra.

- Mời anh về cho.

- Jungkook không nói không rằng, bước bào bên trong nhìn qua một lượt, ánh mắt dừng lại ở chiếc vali, suốt thời gian qua, vì không định ở lâu nên cô chỉ lấy một số đồ cần thiết, còn lại đồ đạc vẫn yên vị ở đó. Anh bước đến kéo vali ra.

- Anh định làm gì nữa?

- Về cùng anh.

- Jungkook, anh không hiểu hay cố tình không hiểu vậy? Chúng ta chia tay, đừng làm phiền tôi nữa.

- Anh không đồng ý. Lấy đồ còn lại rồi về nhà với anh.

- Xin anh, đừng tỏ ra thương hại tôi nữa. Tôi có thể tự lo cho mình được. Anh đi đi.

Haemi là một cô gái rất tự trọng và ghét người khác thương hại mình, cô không muốn tỏ ra tội nghiệp để nhận lấy sự thương cảm của người khác. Chính vì thế khi ra đi, cô không hề nhờ ai giúp đỡ, đi làm vẫn giữ thái độ bình thường. Anh sao lại quên đi cái tính mạnh mẽ này của cô chứ.

- Anh không thương hại em. Em thật đã làm sao? Anh muốn biết ai đứng đằng sau em? Muốn biết mục đích!

- Không có ai cả, tôi làm chỉ vì tiền thôi.

- Tiền? vậy sau khi lấy 50 triệu won, em sống tại cái nơi tồi tàn này sao?

- Tôi....

Cô giờ đã yên vị ở ghế phụ, gương mặt vô hồn hướng ra cửa sổ. Chẳng ai nói với ai lời nào. Cô cứng đầu 1 thì Jungkook cứng đầu 10, không thể cãi lại, cô đành tặc lưỡi về nhà anh với lý do củ chuối "giám sát hoạt động". Anh lúc nào cũng tự quyết tự theo ý mình, đôi khi cô nghĩ, đã bao giờ anh nghĩ cho cảm nhận của mình hay chưa? Đã quen nhau một thời gian, nhưng dường như chẳng ai hiểu đối phương cả, hóa ra hương vị ngọt ngào thuở ban sơ khiến người ta ảo tưởng về giấc mộng trọn đời hòa hợp.

Đến nơi, vẫn là căn hộ ấy, nơi mà anh đưa cô về đêm bị ngã xuống hồ bơi. Mọi thứ vẫn được bày trí y như cũ, được dọn dẹp rất sạch sẽ, gọn gàng, lại thoang thoảng mùi gỗ và trái cây rất thơm. Mùi hương này khiến cô nhớ lại căn phòng nhỏ tầng hai ngày trước, cũng mùi gỗ thơm rất dễ chịu. Dù anh nhất quyết muốn cô dùng phòng mình nhưng cô cự tuyệt hoàn toàn. Dù anh ít khi ở đây nhưng cô không muốn động chạm hay xâm phạm không gian riêng của anh. Vì thế đành lùi một bước, để cô ở phòng dành cho khách. Phòng này không rộng bằng của anh, bày trí cũng đơn giản hơn, một chiếc giường, cạnh chiếc tủ nhỏ, có nến thơm và đèn ngủ hình mặt trăng. Chiếc tủ gỗ 3 cửa, chiếc bàn làm việc nhỏ có cái kệ để chiếc đồng hồ và vài cuốn sách. Cũng tốt, nhìn nó ấm áp và dễ chịu hơn hẳn cái phòng trọ kia. Cô vệ sinh cá nhân rồi quay lại phòng.

- Sao anh lại vào đây?

Anh kéo cô lại, ngồi trên giường soạn chiếc hộp nhỏ- là hộp cứu thương mini, anh cẩn thận lấy cồn chấm nhẹ lên vết xước ở tay, chắc là lúc giằng co bị ngã, rồi lấy miếng băng ego dán vào. Mọi hành động đều rất nhẹ nhàng như sợ người đối diện đau đớn. Cô không phản kháng, trầm mặc chìm vào hành động ôn nhu ấy.

- Xong rồi, em ngủ đi!

Anh nói rồi ra ngoài, một mình nằm trên giường, xoa nắn lấy chỗ băng gạc, cô mỉm cười chua xót, không thể yếu đuối chìm đắm trong sự săn sóc này được. Giống như cái tên Jung Haemi, nó vốn dĩ không dành cho cô, cô cần phải tỉnh táo, tìm ra sự thật và tìm lại chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip