Chương 17: Một chút giấm


Nội dung

Trong một buổi chiều yên ả tại y quán, khi Nhược Đồng và Trần Bình Bình đang cùng nhau chuẩn bị một ít thuốc thì có tiếng gõ cửa. Trước mắt cả hai là một vị tiểu thư hay thiếu phu nhân nhà nào có dáng vẻ thanh tao, với nụ cười rạng rỡ, nàng ấy giới thiệu mình là Linh Lan, tiểu thư của một gia đình quen biết Trần Bình Bình từ thuở nhỏ.

Khi thấy Linh Lan, Trần Bình Bình như đã tìm lại cố nhân, đôi mắt y rực sáng và cứ thể hai người lại hàn quên không biết tới khi nào.

Linh Lan đã xuất hiện một cách bất ngờ, mang theo sự tự nhiên và thoải mái như thể nàng và Trần Bình Bình từ lâu đã quá quen thuộc. Trong chính y quán của mình, Nhược Đồng dù không muốn vẫn không ngăn được cảm giác khó chịu trong lòng khi nhìn thấy sự thân mật giữa Linh Lan và Trần Bình Bình.

Linh Lan cười khúc khích, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Trần Bình Bình khi họ cùng ngồi trên ghế chờ của y quán.

Nàng ấy gọi ngạo gọi Trần Bình Bình hai tiếng "Ngũ Thường" cũng đủ khiến trái tim Nhược Đồng vỡ ra.

"Ngũ Thường, huynh vẫn như ngày xưa, nghiêm túc quá mức! Đã bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?"

Linh Lan nghiêng đầu cười, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Trần Bình Bình.

Trần Bình Bình khẽ mỉm cười, giọng nói trầm ấm vang lên: "Cũng gần mười năm rồi. Ta không ngờ lại gặp muội ở kinh đô."

Nhược Đồng đứng từ xa, ánh mắt nàng chợt đọng lại khi nghe cái tên "Ngũ Thường" mà Linh Lan dùng để gọi y, một cái tên mà Nhược Đồng chưa từng nghe qua. Cảm giác thân thuộc giữa họ làm Nhược Đồng đứng lặng, trái tim nàng dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ. Nàng ấy dường như có một vị trí quan trọng trong lòng y mà nàng không biết.

Linh Lan quay sang, vô tình bắt gặp ánh mắt của Nhược Đồng, đôi mắt nàng sáng lên với vẻ ngạc nhiên, hỏi:

"À, cô nương đây là...?"

Trần Bình Bình khẽ liếc nhìn Nhược Đồng, trong giọng mang ý tứ yêu chiều: "Đây là Nhược Đồng, tiểu bối của ta."

"Thật sao?" Linh Lan cười khẽ,

"Trông cô nương thật đáng yêu. Chắc hẳn muội ấy rất được huynh cưng chiều."

Giọng nàng thoáng qua một chút tinh nghịch.

Nhược Đồng cảm thấy đôi má mình nóng lên, nhưng nàng cố gắng mỉm cười đáp lại, dù trong lòng không mấy vui vẻ.

"Cháu chỉ là giãn bối theo Trần viện trưởng học việc thôi ạ."

Trần Bình Bình nghe trong giọng Nhược Đồng có vị đắng y khẽ đưa mắt nhìn nàng, ngợ lên nụ cười:

"Nhược Đồng, không cần phải khách sáo. Ở bên ta, con cứ tự nhiên."

Những lời đó càng khiến lòng Nhược Đồng nhức nhố, nhưng nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, dù trong thâm tâm không thể phủ nhận sự ghen tuông đang dâng lên. Nàng cảm thấy chính mình như phế thải, còn hai người họ như đôi tiên đồng đeo trên tay là sợ tơ hồng. Bây giờ đầu dây tơ bên kia đã đến tìm Trần thúc thúc của nàng rồi.

Sau khi Linh Lan rời đi, không gian giữa Nhược Đồng và Trần Bình Bình trở nên im lặng lạ thường. Trái với thường ngày, nàng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ quét dọn y quán. Trần Bình Bình dường như cũng nhận ra điều này, y chầm chậm di chuyển xe lăn đến gần Nhược Đồng, giọng nói của y trầm tĩnh mang theo sự quan tâm:

"Nhược Đồng, hôm nay con có vẻ lạ lùng hơn mọi khi. Có chuyện gì xảy ra rồi sao?"

Nhược Đồng cúi đầu lẫm bẫm những lời bực tức: "Tiên nữ của thúc tới rồi mà còn quan tâm ta làm gì."

"Nhược Đồng nói gì thế? Ta nghe chưa rõ?"

Đôi mày tiểu cô nương vì không vui mà đấu lại thành một đường, đôi mắt hạnh liếc y một cái, rồi đáp:

"Cháu thấy, Ngũ Thường với Linh Lan tiểu thư đó rất đẹp đôi."

Trần Bình Bình chăm chú nhìn gương mặt dỗi hờn của cô nương xinh xắn. Y đến gần hơn, đặt một tay nhẹ nhàng lên tay nàng.

"Nhược Đồng nghe ta nói, ta và Linh Lan chỉ là bằng hữu thuở nhỏ. Ngũ Thường là tên trước đây, nhưng điều đó không có quan trọng nữa. Điều quan trọng là bây giờ, ta là Trần Bình Bình, và con là người mà ta tin tưởng nhất."

Nhược Đồng đưa mắt sang, ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt y. Lời nói của y như một cơn gió nhẹ lướt qua, xua tan nỗi lo lắng trong lòng nàng. Trái tim nàng như bị rung động mạnh mẽ một lần nữa.

Sự xuất hiện thường xuyên của Linh Lan đã tạo nên khoảng cách vô hình giữa Nhược Đồng và Trần Bình Bình. Dù Trần Bình Bình cố gắng giữ khoảng cách, nhưng những cuộc trò chuyện và ký ức tuổi thơ giữa y và nàng ấy dường như làm Nhược Đồng cảm thấy lạc lõng và ngoài lề.

Sau khi giúp Trần Bình Bình thẩm vấn một vụ án đến tận đêm, Nhược Đồng như thường lệ muốn ghé ngang phòng viện trưởng ngắm Trần Bình Bình một chút, nhưng khi đến, nàng vô tình nghe thấy giọng của Linh Lan bên trong.

"Ngũ Thường, huynh còn nhớ những ngày chúng ta cùng chơi đùa ở sườn núi sau nhà. Khi ấy, huynh nói rằng sẽ bảo vệ muội suốt đời."

Giọng nói của Linh Lan vang lên dịu dàng, nhưng đủ khiến trái tim Nhược Đồng co thắt dữ dội. Nàng đứng bất động bên ngoài, trái tim nhói đau. Nàng tự nhủ rằng đó chỉ là quá khứ, rằng Trần Bình Bình không phải là người dễ thay đổi. Nhưng, nàng vẫn không thể ngăn nổi cơn ghen tức trong lòng, nếu như nàng sinh ra cùng thời với Trần Bình Bình chắc chắn sẽ không đến lượt Linh Lan kia ở đây.

Từ hôm đó, Nhược Đồng bắt đầu ít lui tới giám sát viện hơn. Mỗi khi gặp Trần Bình Bình, nàng cảm thấy thấy khó chịu, chẳng buồn nói tới y nữa. Cảm giác thân mật giữa họ dường như dần phai nhạt, và sự hiện diện của Linh Lan khiến nàng không thể tránh khỏi cảm giác ghen tuông.

Trần Bình Bình cũng dần nhận ra sự xa cách của Nhược Đồng. Y đến y quán để gặp nàng, với lý do
mang theo một vài hồ sơ vụ án cần nàng hỗ trợ xem qua. Nhưng khi y đến, Nhược Đồng đang ở trong phòng khám, và bên cạnh nàng là một người thanh niên lạ mặt đang trò chuyện vui vẻ với nàng. Ánh mắt của chàng trai ấy dành cho Nhược Đồng đầy sự quan tâm.

Trần Bình Bình dừng ở cửa, đôi mắt y tối lại. Y không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát họ từ xa, đó cũng là lúc lòng y chợt trào lên một cảm giác khó chịu, giống như những gì Nhược Đồng đã trải qua khi thấy y và Linh Lan.

Đến khi không thể ngồi nhịn được nữa, Trần Bình Bình tiến vào, giọng y trầm lạnh:

"Nhược Đồng, ta đến để nhờ con xem qua mấy hồ sơ này."

Nhược Đồng giật mình khi thấy y, gương mặt nang vẻ lúng túng. Người thanh niên đứng bên cạnh cũng cúi đầu chào Trần Bình Bình rồi nhanh chóng rời đi, để lại một không gian nặng nề.

Sau khi người thanh niên rời đi, Trần Bình Bình đặt hồ sơ xuống bàn, đôi mắt y lướt qua Nhược Đồng, nhưng y không hỏi gì về chàng trai kia. Nhược Đồng nhìn y, cảm thấy có điều gì đó không ổn, nàng cố gắng bắt chuyện nhưng y chỉ đáp lại bằng những câu trả lời ngắn gọn, lạnh lùng.

"Trần thúc thúc... thúc có chuyện gì muốn nói với cháu không?" Nhược Đồng hỏi, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự lo lắng.

Trần Bình Bình quay lại nhìn nàng, ánh mắt y như bị bao phủ bởi một màn sương mờ, y khẽ thở dài:

"Không có gì. Chỉ là... ta không nghĩ con sẽ thân thiết với người khác như vậy."

Nhược Đồng ngỡ ngàng, nàng không ngờ Trần Bình Bình lại nói như vậy. Cảm giác tủi thân trỗi dậy, nàng đáp lại một cách không kìm được:

"Cậu ấy chỉ là một bệnh nhân cũ, không có gì đặc biệt. Nhưng còn Linh Lan tiểu thư? Chẳng phải hai người cũng rất thân thiết sao?"

Câu hỏi của nàng khiến không gian xung quanh trở nên căng thẳng hơn. Trần Bình Bình im lặng một lúc, đôi mắt y ánh lên một chút bất ngờ, rồi y chậm rãi đáp:

"Ta và Linh Lan chỉ là bạn cũ, không hơn không kém. Nhưng có vẻ như con không nghĩ vậy."

Những lời đó khiến lòng Nhược Đồng thêm xao động. Nàng không muốn tranh cãi, nhưng những cảm xúc dồn nén trong nàng không thể kiềm chế được nữa.

"Thúc nói chỉ là bạn cũ, nhưng tại sao... tại sao mỗi lần gặp nhau, hai người lại có những câu chuyện mà ta không thể tham gia? Nàng ấy gọi thúc là Ngũ Thường, cái tên mà ta chưa từng được nghe. Ta cảm thấy mình như một kẻ ngoài cuộc..."

Trần Bình Bình nhìn thẳng vào mắt nàng, lần đầu tiên y thấy sự tổn thương hiện rõ trong ánh mắt ấy. Y càng gần nàmg thêm, giọng nói trầm ấm:

"Nhược Đồng, ta không nên để con có cảm giác như vậy. Nhưng phải hiểu rằng, con không bao giờ là người ngoài cuộc trong cuộc đời của ta. Ngũ Thường là quá khứ, còn con là hiện tại và tương lai."

Lòng ghen tuông cùng đố kỵ trong mắt Nhược Đồng dần được xoa dịu bởi những lời Trần Bình Bình nói, mắt nàng long lanh ánh lên sự thơ ngây của thiếu nữ ngày đầu biết yêu, tuy hơi khờ dại nhưng đều là ngọt ngào từ thâm tâm.

Nàng hỏi nhỏ: "Trần thúc... thúc, Nhược Đồng thật sự rất quan trong với người sao?"

Trần Bình Bình mỉm cười, y gật đầu đáp: "phải!"

Đôi má Nhược Đồng ưng ửng đỏ.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip