Chương 18: Thúc ép
Nội dung
Trong phòng khách Ngôn phủ không khí nặng nề bao trùm lấy từng người một ngột ngạt không sao chịu nổi, chỉ vì chuyện hôn nhân của Đại tiểu thư mà cả gia đình ai nấy cũng trở lạnh. Ngôn Nhược Hải ngồi trên ghế lớn với vẻ mặt nghiêm nghị, trong khi Nhược Đồng đứng trước mặt ông, đôi mắt nàng kiên định, bất phục.
Ngôn Nhược Hải hít một hơi sâu, giọng ông trầm nhưng rõ ràng, từng từ ngữ như búa tạ giáng xuống:
"Con có biết mình bao nhiêu tuổi rồi không?"
Nhược Đồng không nhìn ông, đôi mắt nàng dời xuống đất, giọng nói khẽ vang lên:
"Chỉ vừa qua hai ba..."
Ngôn Nhược Hải vỗ tay xuống bàn, giọng ông cắt ngang lời nàng:
"Hai ba? Ở tuổi của con, người ta đã sắp làm thông gia rồi! Thậm chí đã có cháu để bồng bế. Con nhìn lại mình xem, đến khi nào con mới chịu ổn định cuộc sống?"
Nhược Đồng vẫn giữ im lặng, nhưng trong lòng nàng như có một luồng gió xoáy mạnh mẽ. Nàng biết câu chuyện này sẽ đến, biết cha nàng sẽ không chấp nhận mãi việc nàng cứ mãi như thế này. Nhưng... nàng vẫn không thể nào chấp nhận việc lấy người mà mình không có tình cảm. Và những gì Ngôn Nhược Hải nói đều là nói quá lên.
Ngôn Nhược Hải tiếp tục, giọng ông trở nên mềm mỏng hơn, nhưng vẫn đầy áp lực:
"Ta đã sắp xếp một buổi gặp gỡ với con trai của một người bạn cũ. Họ là gia đình danh giá, có học thức và điều kiện tốt. Con sẽ không phải lo nghĩ gì cả, chỉ cần yên ổn làm một thiếu phu nhân, chăm lo cho gia đình. Đó là điều ta mong muốn cho con."
Những lời nói ấy như đâm thẳng vào tim Nhược Đồng. Nàng biết cha nàng chỉ muốn tốt cho nàng, nhưng nàng không thể nào làm theo mong muốn của ông. Nàng không thể kết hôn với người mà nàng không yêu, đặc biệt là khi trái tim nàng đã thuộc về Trần Bình Bình.
Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên quyết, giọng nàng tuy nhỏ nhẹ nhưng đầy cương nghị:
"Cha, con hiểu người lo lắng cho con. Nhưng con không thể... con không thể kết hôn với người mà con không có tình cảm. Con... con đã có một con đường khác."
Ngôn Nhược Hải nhíu mày, đôi mắt ông sắc lạnh:
"Con đường khác? Ý con là gì? Làm y sư cả đời, chăm sóc cho bệnh nhân mà không lo đến tương lai của bản thân sao?"
Nhược Đồng im lặng, những lời ông nói như xoáy sâu vào tâm can nàng. Nàng không biết phải giải thích thế nào về tình cảm dành cho Trần Bình Bình, về những tình cảm âm thầm giữa họ mà nàng chưa dám thừa nhận. Nàng không thể nói ra, vì chính nàng cũng chưa chắc chắn rằng y có cảm nhận giống nàng hay không.
Ngôn Nhược Hải không đợi câu trả lời của nàng, ông đứng dậy, bước lại gần nàng, giọng nói có chút lo lắng:
"Nhược Đồng, con phải nghĩ đến tương lai. Cuộc đời không chỉ có việc cứu người hay làm việc ở y quán. Con cần một gia đình, một người chồng để nương tựa. Con không thể sống như thế này mãi được."
Nhược Đồng quay đi, đôi mắt nàng ánh lên sự kiên định nhưng lòng nàng đầy mâu thuẫn. Nàng biết điều ông nói không sai, nhưng nàng cũng biết trái tim mình không thể ép buộc đi theo con đường mà ông muốn.
"Cha, con không muốn bị ép buộc phải kết hôn chỉ vì tuổi tác hay địa vị. Nếu có một ngày, con tìm được người con thực sự yêu, người hiểu con, con sẽ tự mình quyết định. Nhưng không phải bây giờ, và không phải với người mà cha đã chọn."
Ngôn Nhược Hải thở dài, giọng nói khàn khàn nhưng không giấu được sự cương quyết:
"Buổi gặp gỡ vẫn sẽ diễn ra, con nhất định phải đến."
Nhược Đồng nghe xong không quay đầu một mạch rời khỏi Ngôn phủ chạy đến y quán quyết định ngủ ở đó, không muốn về nữa.
Đêm đó, Nhược Đồng ngồi thừ người bên cửa sổ nhìn ánh trăng sáng rọi vào phòng tạo nên những bóng hình nhảy múa trên tường. Những lời của cha nàng vẫn văng vẳng bên tai, khiến nàng không thể nào bình tâm được. Nỗi lo âu tràn ngập tâm trí nàng như những cơn sóng ập đến không thể nào xua tan được. Nàng tự hỏi liệu có nên nói với Trần Bình Bình về chuyện này, nhưng lại sợ rằng y sẽ không có cùng cảm xúc với mình. Nàng lo lắng, không biết phải làm gì để thoát khỏi sự ép buộc này và bảo vệ tình cảm của mình.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Ngôn Băng Vân bước vào. Đứa trẻ này giờ đã trở thành thiếu niên khôi ngô chính chắn đáng ngạc nhiên. Mái tóc đen, đôi mắt trong trẻo nhìn nàng đầy quan tâm. Nghe tiếng bước chân, Nhược Đồng ngẩng đầu lên, thấy cậu đứng đó, ánh mắt cậu lộ rõ sự lo lắng.
"Tỷ, tỷ có ổn không?" Ngôn Băng Vân nhẹ nhàng hỏi, giọng nói ngập tràn sự ấm áp.
Nhược Đồng cố gắng nén cảm xúc, nhưng không thể nào giấu nổi sự u buồn trên gương mặt mình. Nàng khẽ lắc đầu, đôi mắt long lanh ướt nước:
"Khônv ổn chút nào. Cha rất muốn ta kết hôn, nhưng ta lại không biết phải làm sao."
Ngôn Băng Vân tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt đầy kiên định:
"Tỷ không cần phải lo lắng quá nhiều. Nếu tỷ không muốn, thì không có lý do gì phải làm theo. Tỷ là tỷ, và không ai có thể thay đổi bất kì điều gì."
Nhược Đồng cười nhẹ, cảm thấy ấm lòng khi nghe những lời của Ngôn Băng Vân nhưng nổi đau trong lòng nàng vẫn không có thể biến mất.
Nàng thở dài, nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng phủ một lớp sáng lên cảnh vật bên ngoài.
"Tỷ lại làm cha thất vọng thêm."
Ngôn Băng Vân lặng lẽ suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Hay tỷ cho cha biết cảm xúc của tỷ. Đệ tin cha sẽ hiểu. Vì tỷ thực sự không muốn, tỷ có quyền từ chối."
Nàng nhìn Ngôn Băng Vân, cảm thấy trong lời nói của cậu có một sức mạnh an ủi lạ thường. Đứa trẻ này lúc nào cũng tự đem kỷ luật lên bản thân mình, chính nó đôi khi làm những điều mình không muốn nhưng lại có thể ở đây động viên nàng, mong nàng hạnh phúc.
"Đệ... đệ nghĩ vậy thật sao?" Nhược Đồng hỏi, giọng nàng nhẹ đi đôi chút.
"Đương nhiên! Đệ luôn ủng hộ tỷ, bất kể chuyện gì xảy ra. Tỷ có thể làm bất cứ điều gì mà chị muốn, và tiểu Ngôn sẽ đứng bên cạnh tỷ."
Ngôn Băng Vân nói với sự tự tin, đôi mắt cậu sáng lên như ánh sao. Lúc này Nhược Đồng bỗng dưng thấy đứa đệ đệ này của mình sắp trở thành đại trượng phu đáng tin cậy.
Nhược Đồng không thể không mỉm cười trước sự chân thành của Băng Bân. Cảm giác bối rối trong lòng nàng dần lắng lại, như một cơn bão tạm ngưng giữa bầu trời.
"Vậy... nếu con thực sự thích ai đó, tiểu Ngôn nghĩ tỷ nên nói ra không?" nàng hỏi, trong lời có chút ngập ngừng.
Ngôn Băng Vân gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc:
"Chắc chắn! Nếu tỷ yêu một người nào đó, hãy nói cho họ biết. Đệ nghĩ tỷ sẽ không bao giờ hối hận nếu mình thành thật với trái tim."
Nhược Đồng cảm nhận được sức mạnh trong lời nói của Ngôn Băng Vân. Nàng biết rằng em trai mình còn nhỏ, nhưng cách cậu nói đầy chân thành, khiến nàng cảm thấy mình như được khích lệ.
"Tiểu Ngôn nói đúng mình phải mau bắt lấy Trần thúc," nàng thầm nghĩ, quyết tâm lại dâng trào.
Khi Ngôn Băng Vân đứng dậy để ra ngoài, Nhược Đồng nắm lấy tay cậu:
"Cảm ơn tiểu Ngôn. Đệ là tiểu đệ tuyệt vời nhất!"
"Tỷ không cần phải cảm ơn. Đệ sẽ luôn ở đây." cậu trả lời, ánh mắt rạng rỡ.
Trong những ngày tiếp theo, cảm giác an ủi từ Ngôn Băng Vân giúp Nhược Đồng thêm phần tự tin để đối mặt với tình huống khó khăn này. Nàng quyết định sẽ thẳng thắn nói chuyện với Trần Bình Bình về những gì đang xảy ra. Nếu y cũng có cùng tình cảm với nàng, thì cả hai có thể cùng nhau vượt qua mọi thử thách.
Nhưng trong lòng nàng vẫn nhen nhóm một nỗi lo lắng. Liệu Trần Bình Bình có thực sự cảm nhận được tình cảm của nàng? Và liệu cha nàng có chấp nhận tình cảm đó hay không? Những câu hỏi vẫn xoay quanh trong đầu nàng, khiến trái tim nàng không ngừng đập nhanh.
./.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip