Chương 19: Lời bày tỏ nước mắt

Nội dung

Gói xong gói thuốc cuối cùng gửi cho bệnh nhân, môi Nhược Đồng dần tắt đi nụ cười, ánh mắt nàmg đăm chiêu nhìn ra cửa lớn, ngoài kia là những con người đang tấp nập. Và bên trong, tâm trí con người đang ngỗng ngang, nang biết mình đang né tránh một việc quan trọng, một việc mà cha nàng - Ngôn Nhược Hải - đã sắp đặt từ lâu. Dù trong lòng rối bời, nàng quyết định không đến, để mặc mọi thứ trôi qua như cơn gió thoảng.

Chẳng bao lâu sau, Ngôn Nhược Hải bước vào y quán, khuôn mặt ông đỏ bừng vì giận dữ. Ông không đợi nàng lên tiếng, mà giọng vang lên cắt ngang không gian yên tĩnh:

"Con có biết mình đã làm gì không, Nhược Đồng? Người ta đã đợi con cả buổi, con có biết đó là người mà Trần viện trưởng đã chọn lựa cho con! Nếu không muốn thành thân, con ít nhất cũng nên đến! Con muốn bôi nhọ mặt mũi của cả ta lẫn Trần viện trưởng sao?"

Nhược Đồng nghe đến tên Trần Bình Bình, trái tim như bị bóp nghẹt. Y chính là người đã giới thiệu người kia? Nàng không thể tin vào tai mình. Nỗi tức giận dâng trào lên, nhưng nàng vẫn cố giữ bình tĩnh, giọng nói của nàng run rẩy:

"Vậy ra... là Trần thúc thúc giới thiệu?"

Nàng cười khẽ, nhưng trong đó chỉ toàn là cay đắng.

"Con thật ngốc, cứ tưởng rằng..."

Ngôn Nhược Hải không hiểu sự thay đổi trong sắc mặt của con gái, ông chỉ nhìn nàng với ánh mắt nghiêm khắc:

"Con đã lớn rồi, việc thành thân là điều đương nhiên. Nếu Trần viện trưởng đã dành công sức chọn người cho con, con ít nhất phải tôn trọng điều đó."

Nhược Đồng cảm thấy như mọi thứ sụp đổ trước mắt mình. Vậy là trước nay, tất cả những quan tâm, sự gần gũi mà Trần Bình Bình dành cho nàng, đều không mang ý nghĩa gì sâu sắc. Chỉ là nàng tự ảo tưởng, tự nghĩ rằng mình đặc biệt trong lòng y. Còn y, thì chỉ xem nàng như một đứa trẻ cần được lo lắng, đến mức giúp nàng tìm một mối lương duyên khác. Cảm giác tủi hờn lẫn tức giận bùng nổ trong lòng nàng.

Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt phủ một lớp băng rét lạnh:

"Con xin lỗi."

Ba chữ nặng tựa thái sơn thốt ra từ miệng nàng.

Nhược Đồng đứng lặng nhìn cha mình, lòng ngổn ngang. Những lời của Ngôn Nhược Hải cứ vang vọng trong đầu nàng, cho đến khi ông rời đi, nàng không thể chịu đựng được cảm giác thất vọng dâng trào.

Không thể chờ thêm được nữa, Nhược Đồng chạy thẳng đến giám sát viện, lòng nàng dậy lên những cảm xúc quyết liệt nhất. Khi đến nơi, nàng không cần lời giải thích hay một lời xin lỗi, nàng chỉ cần câu trả lời cho nỗi đau trong lòng.

Bước chân nàng vang lên trong hành lang tĩnh mịch. Khi cánh cửa mở ra, Trần Bình Bình ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt bình thản như mọi khi, nhưng Nhược Đồng không thể nào giữ được bình tĩnh.

"Trần thúc!" Nàng cất tiếng, giọng khàn đặc: "Tại sao... tại sao thúc lại làm như vậy?"

Y nhìn nàng, đôi mắt sâu lắng như đã hiểu ra nguyên căn Nhược Đồng chạy đến đây chất vấn, nhưng y không dấu hiệu của sự hối lỗi.

"Ta chỉ muốn tốt cho con."

Những lời đó như mũi dao đâm vào tim nàng. Nàng bật cười chua chát, nước mắt dâng lên không thể kìm nén.

"Tốt cho ta? Gả ta cho người khác là tốt sao? Vậy tình cảm của chúng ta tính là cái gì? Là trò đùa hả?"

Giọng nàng nghẹn lại, đôi mắt đẫm lệ: "Nếu thúc muốn gả ta như vậy, ta nghe theo thúc... gả quách đi cho xong."

Trần Bình Bình im lặng, ánh mắt y thoáng một tia bất ngờ trước sự xúc động của Nhược Đồng, nhưng y vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Đôi mắt Nhược Đồng như một ngọn lửa đang cháy, trong khi nước mắt lăn dài trên má.

"Nhược Đồng, ta không nghĩ--".

Y chưa kịp nói hết câu, Nhược Đồng đã quay lưng bỏ chạy, không muốn nghe thêm bất cứ lời nào từ y nữa.

"Đừng nói thêm gì nữa!" Nàng gào lên giữa tiếng nấc.

"Ta không muốn nhìn thấy thúc!"

Nàng chạy đi, bỏ lại Trần Bình Bình với một nỗi trống trải mênh mông. Nhược Đồng không muốn tin rằng y có thể làm tổn thương mình như thế, nhưng những gì vừa xảy ra đã khiến nàng nghi ngờ mọi thứ. Những kỷ niệm, những ánh mắt ấm áp, tất cả dường như chỉ là một ảo tưởng.

Cảm giác đau đớn và thất vọng khiến nàng ngã gục trước chính trái tim mình.

Nhược Đồng chạy qua những con phố vắng vẻ, nước mắt không ngừng tuôn rơi làm ướt đẫm gương mặt nhỏ của nàng. Tâm trạng nàng rối bời, đầy những câu hỏi không lời giải đáp. Khi đến gần y quán, nàng không còn giữ được bình tĩnh nữa, nàng dừng lại thở dốc, gục xuống đất, đôi vai run lên theo từng tiếng nức nở.

Ngôn Băng Vân bất ngờ xuất hiện, cậu vốn đã nhìn thấy tỷ tỷ của mình ôm mặt từ phòng Trần viện trưởng chạy ra. Thấy Nhược Đồng ngồi khóc, cậu hốt hoảng tiến lại gần, quỳ xuống bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi:

"Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy? Tại sao tỷ lại khóc?"

Nhược Đồng ngước nhìn đệ đệ, cố gắng lau những giọt nước mắt nhưng không thể che giấu được nổi khốn khổ trong mắt mình. Nàng lắc đầu, nhưng Ngôn Băng Vân kiên nhẫn ngồi lại bên cạnh, không nói thêm gì, chỉ im lặng chờ nàng nói.

Một lúc sau, Nhược Đồng mới nghẹn ngào kể lại mọi chuyện, từ áp lực của Ngôn Nhược Hải đến việc Trần Bình Bình đã giới thiệu nàng cho người khác.

"Trần viện trưởng làm như vậy với tỷ?"

Ngôn Băng Vân nhíu mày, đôi mắt cậu sáng lên một chút tức giận thay cho nàng.

"Tỷ tỷ, tỷ không cần phải chịu đựng điều này một mình. Nếu tỷ không muốn thành thân, không ai có thể ép tỷ cả."

Nhược Đồng mím môi, nước mắt lại trào ra.

"Nhưng tại sao... tại sao y lại làm thế? Tại sao y không hề hỏi cảm giác của ta? Y đã biết từ lâu... ta luôn... ta luôn thích y..."

Lời nói vỡ òa ra cùng những cảm xúc kìm nén bao lâu nay của Ngôn Nhược Đồng khiến Ngôn Băng Vân khựng lại, đôi mắt cậu hiện lên một tia bất ngờ nhưng nhanh chóng chuyển thành sự thấu hiểu. Cậu nhẹ nhàng đưa tay đặt lên vai nàng, giọng dịu dàng:

"Tỷ tỷ, đệ không biết thế nào vì đệ chưa yêu bao giờ, nhưng mà đại tỷ của đệ là cô nương tốt, và cũng tin Trần viện trưởng có nổi khổ gì đó nên mới làm vậy. Nếu tỷ đã thích ngài ấy như vậy, hãy thử một lần nghiêm túc thổ lộ trực diện xem sao?"

Nhược Đồng ngẩng lên, đôi mắt nàng vẫn đỏ hoe nhưng nàng biết lời của Ngôn Băng Vân là đúng. Nàng không thể tiếp tục để mọi chuyện rối ren như vậy, không thể để những cảm xúc của mình bị giày vò thêm nữa. Nàng biết mình phải đối diện với Trần Bình Bình, phải hỏi y tại sao y lại làm như vậy, và cũng phải cho y biết nàng thực sự cảm thấy thế nào.

Trời đã nhá nhem tối khi Nhược Đồng trở lại giám sát viện. Bóng tối bao phủ khắp nơi, nhưng lòng nàng còn tối tăm hơn. Lần này, nàng không vội vã chạy, mà bước vào trong tòa phủ với đôi mắt cương quyết. Trần Bình Bình đang ở trong phòng làm việc, ánh nến vàng nhạt vẫn sáng lên trong góc.

Y ngước nhìn khi nàng bước vào, có chút ngạc nhiên, nhưng không kịp nói gì khi Nhược Đồng tiến đến gần. Nàng dừng lại trước mặt y, đôi mắt sáng rực sự quyết tâm:

"Trần thúc, ta có điều cần nói với thúc."

Y ngồi im lặng, ánh mắt y lắng đọng một cảm xúc mà Nhược Đồng không thể đọc được, nhưng nàng không quan tâm. Nàng hít một hơi sâu, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.

"Ta không cần biết vì sao thúc giới thiệu ta cho người khác. Ta không quan tâm đến điều đó. Nhưng điều duy nhất ta muốn biết, là suốt những ngày qua... có phải tất cả chỉ là do ta ảo tưởng? Thúc có bao giờ coi ta là một người... quan trọng hơn một học trò hay không?"

Giọng nàng run rẩy nhưng vẫn mạnh mẽ. Nàng đã giữ kín tình cảm này quá lâu, và giờ đây, dù câu trả lời có là gì, nàng cũng không thể quay đầu lại.

"Vì nếu thúc thực sự không hề quan tâm, ta sẽ nghe theo thúc mà gả cho người khác."

./.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip