Chương 22: Dạo bên hồ


Nội dung

Sau khi rời khỏi nhà Ngôn Nhược Hải, Trần Bình Bình đã nghĩ rất nhiều về việc y vừa làm. Lời cầu hôn tuy có vẻ hoang đường, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Nhược Đồng ngày hôm đó y không thể phủ nhận rằng trái tim y đã hoàn toàn thuộc về nàng. Y đã luôn cố gắng che giấu cảm xúc của mình, tự nhủ rằng bản thân không xứng đáng với nàng, nhưng khi đứng trước sự chân thành của Nhược Đồng, tất cả những rào cản y dựng lên bấy lâu đều đổ vỡ. Có lẽ, chỉ cái chết mới lui được đường, còn khi ta sống, phải cố hết mình đi về phía trước, dẫu nơi đó có mù mịt.

Một buổi tối nọ, Nhược Đồng hẹn Trần Bình Bình đến hồ Lưu Tinh đi dạo. Nàng không nói rõ lý do, nhưng y cũng hiểu đây là một cuộc gặp mặt quan trọng. Khi nàng đến, Trần Bình Bình đã ngồi đó từ trước, ánh nến từ chiếc đèn lồng treo lơ lửng phản chiếu lên gương mặt y, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Nhược Đồng đến gần, tim khẽ đập. Nàng nhớ lại những lời của cha mình, những gì Trần Bình Bình đã làm. Nàng muốn chất vấn y, nhưng khi nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị mang đầy sâu lắng của y, những lời trách móc tự nhiên nghẹn lại ở cổ họng.

"Thúc... không phải muốn ta gả cho người khác sao lại mang sính lễ đến Ngôn phủ?"

Nàng nhẹ nhàng hỏi, giọng nói khẽ run.

Trần Bình Bình im lặng một lúc lâu. Y không ngước nhìn nàng mà chỉ lặng lẽ quan sát mặt hồ, nơi ánh trăng chiếu xuống tạo thành những gợn sóng lăn tăn. Sau một lúc, y thở dài.

"Lúc đó... ta sợ nàng chịu thiệt. Ta chỉ nghĩ... có lẽ ta không phải là người mà nàng nên chọn."

"Vậy sao thúc lại cầu hôn ta trước mặt cha ta? Thúc cảm thấy có lỗi hay cũng có cảm giác..."

Nàng tiến thêm một bước, đôi mắt sáng lên mang nổi mong ngóng.

Trần Bình Bình nhìn nàng, ánh mắt của y dần mềm lại. Y khẽ mỉm cười, một nụ cười thoáng buồn.

"Nhược Đồng, ta yêu thương nàng đều là thật. Ta không muốn nhìn thấy nàng bên người khác... nhưng cũng không dám nghĩ đến việc giữ nàng lại bên mình."

Nhược Đồng tiến thêm một bước, nước mắt lấp lánh trên mi nàng như đang cười thầm vì những điều chân thật y nói làm nàng hạnh phúc. Song, những khuất mắt mà nàng luôn muốn biết. Nên nàng muốn hỏi cho rõ:

"Thúc nói yêu thương ta, vậy thúc có bao giờ hỏi ta muốn gì chưa? Tại sao thúc luôn tự quyết định thay cho ta?"

Trần Bình Bình lặng thinh. Những lời của nàng như lưỡi dao cắt vào tim y. Y luôn nghĩ rằng những điều mình làm là đang bảo vệ nàng, nhưng y chưa bao giờ hỏi xem nàng thực sự cần gì. Lần đầu tiên trong đời, Trần Bình Bình cảm thấy thật sự sợ hãi, sợ mất đi Nhược Đồng là vào ngày hôm đó nàng đã khóc. Giờ đây, đứng trước chất vấn của nàng thêm một lần nữa, y hoàn toàn không dám thừa nhận mình quá yếu đuối để nhiều lần cho nàng chịu tổn thương.

Nhược Đồng tiến sát hơn, gần đến nỗi nàng có thể cảm nhận được hơi thở của y. Nàng khẽ run lên, nắm lấy tay vịn xe lăn ngồi lên đùi y, rồi đột ngột đặt một nụ hôn lên môi y. Khoảnh khắc đó, mọi thứ như dừng lại. Cả hai đều không nói gì, chỉ có sự im lặng ngự trị, nhưng trong nụ hôn ấy, có một sự bùng nổ cảm xúc mà cả hai đã kìm nén bấy lâu.

Trần Bình Bình không phản ứng ngay lập tức, nhưng khi nhận ra điều gì đang diễn ra, y dịu dàng đáp lại. Đôi môi y chạm nhẹ lên môi nàng, như thể sợ rằng nếu quá đường đột, nàng sẽ sợ. Nụ hôn ấy không kéo dài lâu, nhưng nó đủ để khẳng định rằng giữa họ không còn khoảng cách nào nữa.

Khi Nhược Đồng buông y ra, nàng khẽ nói, giọng thì thầm như hơi thở:

"Thúc đã gieo hy vọng cho ta, thúc không được rút lại. Khi ta trở về bên thúc... ta sẽ thành thân với thúc."

Trần Bình Bình nhìn sâu vào mắt nàng, một nổi bất an loé lên trong mắt y: "nàng định đi đâu?"

Nhược Đồng khựng lại, không quay đầu, chỉ nhìn về phía trước, giọng nghẹn ngào:

"Thúc đã quyết định gả ta cho người khác, vậy chẳng phải mọi chuyện đã rõ ràng rồi sao?"

Trần Bình Bình nhìn sâu vào đôi vai đang run của nàng. Y biết rằng nàng đang cố che giấu nỗi đau trong lòng, và chính y cũng cảm thấy tim mình thắt lại. Không buông tay nàng, y kéo nhẹ khiến nàng xoay người lại đối diện với mình.

Y có chút lúng túng:

"Ta biết mình đã sai. Nhưng... nhưng ta đã cầu hôn nàng..."

Trần Bình Bình nói, đôi mắt y hiện lên sự uất ức.

"Nàng nói vậy là muốn bỏ ta sao?"

Nhược Đồng rưng rưng nước mắt, nàng mỉm cười buồn bã.

"Biết phải làm sao đây, trái tim ta ngày hôm đó đã chết rồi."

Sự kiên định trong lời nói của nàng khiến Trần Bình Bình không thể kìm nén nữa. Y buông tay nàng, nhưng ngay lập tức đặt tay lên má nàng, nhẹ nhàng như nâng niu một báu vật quý giá.

"Ta xin lỗi, ta biết sai rồi, ta không nên đẩy nàng cho khác, ta hối hận rồi nàng đừng nói như vậy để trừng phạt ta... tim ta đau lắm."

Nhược Đồng không trả lời, nàmg chỉ lăc đầu, ánh mắt chứa đựng nổi khốn khổ tuyệt vọng nhìn vào đôi mắt buồn tênh của y.

Trần Bình Bình cúi đầu đôi mắt đọng lại một tầng nước, y khẽ hôn lên trán nàng.

Giọng y khẽ lên tiếng van xin:

"Nàng và ta thành thân, đừng rời xa ta mà.."

Nhược Đồng nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt long lanh như chứa cả trời sao, khẽ trêu:

"Ta đùa đấy. Thúc đã mang sính lễ tới, đương nhiên ta phải gả cho thúc rồi."

Nhưng ngay sau đó, nàng ngừng lại, nét mặt trở nên nghiêm túc hơn.

"Nhưng bây giờ, biên cương đang loạn. Nhiều binh sĩ bị thương và chịu dịch bệnh, họ cần y sư. Ta muốn đến đó giúp sức."

Nghe nàng nói, nụ cười trên môi Trần Bình Bình tắt đi. Ánh mắt y tối sầm lại, tay y siết nhẹ lấy bàn tay nàng, giọng dứt khoát:

"Nơi đó nguy hiểm. Ta không thể để nàng liều mình như thế."

Nhược Đồng nhìn sâu vào mắt y, sự kiên định trong ánh mắt nàng không đổi.

"Thúc biết rõ ta không thể làm ngơ khi có người cần ta. Là một y sư, đó là trách nhiệm của ta. Và... ta hứa, khi trở về, ta sẽ thành thân với thúc."

Câu nói của nàng khiến Trần Bình Bình lặng người. Y hít một hơi dài, khóe mắt thoáng qua vẻ bất an nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh:

"Nếu nàng nhất quyết như vậy, ta chỉ có một điều kiện."

Nhược Đồng ngập ngừng, khẽ hỏi: "Là gì?"

Y nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy lo lắng và chân thành.

"Nàng phải trở về bình an. Ta sẽ đợi... nhưng đừng để ta đợi quá lâu."

Bình Bình như một đứa trẻ, đôi mắt trào một đoạn tình cảm thấm vào từng giọt nước mắt nhỏ trên khoé mắt. Nhược Đồng gật đầu cười, ôm gương mặt phẳng phẳng mềm mại của y, hôn lên.

- ưm, ta sẽ không để Bình Bình chờ lâu đâu!

Nhược Đồng nằm gọn trong tay Trần Bình Bình mắt nàng rơi xuống mắt nước trong hồ có điều gì đó buồn không tên:

Nàng nhỏ giọng hỏi y:

"Thúc thúc, ta có thể hỏi thúc chuyện này được không?".

Trần Bình Bình hơi nhướng mày, y vuốt ve tóc nàng trầm ấm đáp:

"Nàng có chuyện gì khuất mắt trong lòng sao?"

Nhược Đồng ngẩn nhìn sườn mặt người đàn ông đang ôm ấp mình, nàng thở dài:

"Lúc nhỏ Nhược Đồng nghe Diệp tỷ tỷ hay trêu thúc có ý trung nhân, vậy người trong lòng đó của thúc là... là ai? Có phải Diệp tỷ tỷ không?".

Trần Bình Bình nghe xong, y run vai cười đứa trẻ ngốc.

"Tiểu thư với ta như một ngôi sao sáng để ta ngẫn nhìn chạy theo học hỏi. Còn về ý trung nhân... người đó là..."

"Là ai?"

"Là cô nương đang nằm trong tay ta đây!"

Nhược Đồng đỏ bừng mặt, nàng thẹn thùng cúi mặt hỏi nhỏ:

"Trần thúc đang trêu Nhược Đồng có đúng hong?"

Trần Bình Bình yêu chiều choàng tay ôm lấy vai Nhược Đồng thêm chặt, y lẫn quẩn có gì đó núi tiếc nhìn vào chân mình.

"Cứ nghĩ có thể thuận lợi chờ Nhược Đồng lớn lên... nhưng ta lại trở thành thế này, hai chân tàn phế không dám đối mặt với nàng."

Nhược Đồng choàng tay ôm cổ Trần Bình Bình cho phép y ở trên vai nàng dựa dẫm.

"Thúc thúc đối với Nhược Đồng rất quý giá."


./.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip