Chương 25: Nợ nhau một lời hứa
Nội dung
Những bông tuyết rơi xuống, phủ lên mặt đất như tấm vải trắng tang tóc. Trần Bình Bình gục đầu xuống, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống thấm vào mảnh khăn của nàng, nhưng không thể làm tan chảy sự giá buốt trong lòng.
"Nhược Đồng... tại sao nàng lại bỏ ta đi như vậy!"
Y bật khóc, tiếng kêu vang dội trong không gian lạnh lẽo.
Tiểu thư và cả nàng... làm sao ta có thể tiếp tục sống mà không còn hai người..."
Y khóc nấc, những lời nói nghẹn lại trong cổ họng. Ký ức về những tháng ngày bên nhau như những mảnh gương vỡ, cứa vào trái tim y mỗi khi cố gắng nhớ lại. Từng nụ cười, từng ánh mắt, từng lời hứa đều trở nên vô nghĩa khi nàng không còn nữa.
Đêm đó, Trần Bình Bình gục xuống trong cơn mê man, thân xác lạnh cứng trên sàn nhà. Và rồi, trong cơn mơ hỗn loạn, y nhìn thấy nàng. Nhược Đồng hiện ra từ màn sương trắng, mờ ảo nhưng rạng ngời, như lần cuối cùng y gặp nàng.
Nàng đứng đó, đôi mắt sâu thẳm buồn bã. Nhưng như có một sự xa cách, như thể nàng đang ở nơi mà y không thể nào chạm tới được. Y vùng lên, chạy đến bên nàng, nhưng đôi tay chỉ chạm vào hư vô.
"Nhược Đồng!" Y gào lên trong tuyệt vọng, nhưng nàng chỉ đứng đó, im lặng nhìn y.
Trần Bình Bình cố bò đến gần hơn, nhưng mỗi bước chân y chỉ càng kéo nàng xa khỏi tầm với. Y thấy mình lạc lối giữa màn sương dày đặc, nàng từ từ quay lưng, biến mất vào hư không mà không ngoảnh đầu lại.
Trần Bình Bình đột nhiên tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm trên trán, tim đập liên hồi. Y bật dậy, bàn tay vô thức tìm kiếm chiếc khăn tay của Nhược Đồng. Nhưng tất cả đều không có. Khăn tay cháy dở, doanh trại bị thiêu rụi, nàng bị tập kích, tất cả... chỉ là một giấc mơ.
Y ngồi đó, trong ánh sáng nhạt nhòa của bình minh bắt đầu le lói qua khung cửa sổ, tay siết chặt lấy ngực như muốn khẳng định rằng mình vẫn còn sống, rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Nhược Đồng không chết, nàng vẫn đang ở nơi biên ải xa xôi, có lẽ đang viết cho y một bức thư như nàng vẫn thường làm.
Từng hơi thở dồn dập từ từ trở lại bình thường. Y thả người xuống giường, ánh mắt nhìn ra xa, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Nhưng nỗi lo lắng vẫn còn đọng lại, một thứ cảm giác bất an không thể xóa đi.
"Chỉ là mơ... chỉ là một cơn ác mộng."
Y tự nhủ, nhưng trái tim vẫn không thể ngừng lo lắng về Nhược Đồng.
Như bị thôi thúc bởi giấc mơ vừa rồi, Trần Bình Bình lập tức ra lệnh cho hắc kỵ chuẩn bị đi đến biên cương, kiểm tra xem nàng có thật sự bình an. Dù mọi thứ chỉ là ảo giác trong cơn mơ, nhưng y không thể chấp nhận bất cứ nguy cơ nào có thể xảy đến với Nhược Đồng.
Sau nhiều ngày đêm hành quân không ngừng nghỉ, cuối cùng, một tin tức lớn từ biên ải cũng truyền về: Nam Khánh đã đại thắng! Cuộc chiến tàn khốc đã kết thúc, và quân đội đã thành công đẩy lui kẻ thù ra khỏi biên giới. Tin chiến thắng lan khắp kinh đô, cả vương triều chìm trong niềm vui sướng, ăn mừng chiến thắng lẫy lừng.
Nhưng giữa sự hân hoan ấy, Trần Bình Bình không cảm nhận được niềm vui nào. Tim y như thắt lại khi nghe tin từ chiến trường đưa về Nhược Đồng đã ngã bệnh nặng, không phải vì những trận đánh, mà vì nàng đã lao lực quá độ khi chăm sóc các binh sĩ bị thương. Và điều tồi tệ hơn là nàng đã nhiễm phải cơn sốt thương hàn, căn bệnh nguy hiểm do thời tiết khắc nghiệt ở biên ải và thiếu thốn thuốc men.
Khi nghe tin này, mọi thứ trước mắt Trần Bình Bình như mờ đi. Y không quan tâm đến việc Nam Khánh đã chiến thắng, y chỉ nghĩ đến nàng, nghĩ đến tiểu cô nương mà y yêu thương hơn cả cuộc đời mình, đang phải chống chọi với căn bệnh nguy hiểm nơi phương xa. Không chờ thêm giây phút nào, y lập tức dẫn đoàn hắc kỵ tiếp tục hành trình về phía biên giới, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ, phải đưa Nhược Đồng trở về, phải cứu nàng bằng mọi giá.
Gió lạnh cắt da càng mạnh hơn, con đường đến biên ải dường như trở nên dài vô tận. Nhưng mỗi bước tiến của Trần Bình Bình đều mang trong mình sự quyết tâm và hy vọng, hy vọng rằng khi đến nơi, y vẫn kịp thời để nắm lấy tay nàng một lần nữa, để nói với nàng rằng nàng không bao giờ cô độc, rằng y sẽ luôn ở bên cạnh nàng, dù có phải đối mặt với bất kỳ thử thách nào.
Ddoàn hắc kỵ lướt qua những con đường mòn gập ghềnh của vùng biên ải, giữa những cơn gió lạnh buốt thổi từ phương Bắc. Ánh đèn mờ ảo từ những trại quân dần hiện lên giữa bóng tối, khiến tâm trạng Trần Bình Bình thêm nặng nề. Khi đến gần nơi đóng quân của đoàn cứu trợ, y cảm nhận được sự hồi hộp trong từng nhịp tim của mình. Y hỏi lòng mình rằng Nhược Đồng có còn đang chờ đợi y không?
Đến nơi, y nhanh chóng hỏi thăm và tìm hiểu tình hình với tướng quân ở đó. Trong quân mấy trăm vạn người, những tin tức về nàng thật ít ỏi. Người lính dẫn y đến một khu trại đơn sơ, nơi những người bệnh được chăm sóc. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc, hòa cùng âm thanh của tiếng rên rỉ, khiến Trần Bình Bình cảm thấy lòng mình thắt lại.
"Nhược Đồng ở đâu?" Trần Bình Bình hỏi, giọng y trở nên trầm và gấp gáp.
Người lính chỉ về một căn lều nhỏ, ánh đèn bên trong leo lét, nhuộm màu vàng nhạt giữa bóng tối. Y không còn thời gian để do dự. Ngay khi bước vào lều, cảnh tượng trước mắt khiến y như đứng lại. Nhược Đồng nằm trên giường, gương mặt nàng tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm nhưng vẫn kiên cường, như thể nàng đang chiến đấu với chính cơn sốt khủng khiếp.
"Nhược Đồng!"
Trần Bình Bình kêu lên, tiến nhanh đến bên giường, nắm lấy tay nàng.
Nhược Đồng mở mắt, ánh sáng trong đôi mắt nàng dần trở lại khi thấy y. Một nụ cười yếu ớt nở trên môi nàng, nhưng ngay lập tức, nó bị che lấp bởi cơn ho kéo đến.
"Thúc... sao lại đến đây..." Nàng thì thầm, giọng khàn đặc.
"Đừng nói gì cả, ta sẽ ở đây bên nàng."
Trần Bình Bình đáp, nắm chặt tay nàng, như thể không muốn buông ra thêm giây phút nào.
Thời gian như ngừng trôi khi y ngồi bên cạnh chăm sóc cho nàng. Mỗi cái chạm nhẹ nhàng vào trán, mỗi lần y đưa nước cho nàng uống, y đều cảm nhận nàng vẫn luôn là tiểu nữ yếu đuối cần y che chở. Những đêm dài trôi qua, Trần Bình Bình không rời mắt khỏi nàng, luôn bên cạnh nàng, thầm cầu nguyện cho sức khỏe của Nhược Đồng mau chóng hồi phục.
Cuối cùng, sau những ngày đêm mệt mỏi, sức khỏe của Nhược Đồng cũng dần hồi phục. Nàng mở mắt nhiều hơn, có thể nói chuyện, nhưng sức lực vẫn rất yếu. Trong những lúc tỉnh táo, Trần Bình Bình lại nghe thấy những câu chuyện về cuộc chiến từ nàng. Nàng kể về những binh sĩ dũng cảm, về lòng nhân ái giữa những cuộc chiến tranh tàn khốc.
"Thúc, mọi người đã làm rất nhiều điều tốt đẹp."
Nhược Đồng nói, giọng nàng vẫn còn yếu nhưng đầy nghị lực.
"Chúng ta cần phải giúp đỡ nhiều hơn nữa."
Trần Bình Bình nghe mà lòng đau xót. Nàng luôn nghĩ đến người khác ngay cả trong lúc khó khăn nhất. Y xoa đầu nàng, cảm nhận sự ấm áp của bàn tay, đôi mắt đầy quyết tâm:
"Nàng phải nghĩ đến bản thân mình trước tiên. Ta sẽ không cho phép nàng đau ốm thêm lần nào nữa đâu."
Nhược Đồng mỉm cười, ánh mắt nàng lấp lánh với niềm tin và hy vọng. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai như quên đi những nỗi đau và mệt mỏi đã trải qua. Họ chỉ cần có nhau, đó là sức mạnh lớn nhất giúp họ vượt qua mọi thử thách.
Dần dần, sức khỏe của Nhược Đồng được phục hồi. Trần Bình Bình nắm tay nàng trong những ngày điều trị tiếp theo, nhắc nhở nàng ăn uống đủ chất và nghỉ ngơi. Họ trò chuyện nhiều hơn, những tiếng cười lại vang lên giữa không khí ngột ngạt của vùng chiến sự.
Một sáng sớm khi ánh nắng ấm áp bắt đầu len lỏi qua khe cửa lều, Nhược Đồng đã hoàn toàn khỏe mạnh. Nàng đứng dậy, đôi chân tuy vẫn còn yếu nhưng không còn cảm giác run rẩy như trước.
"Nàng cùng ta trở về kinh đô nhé!" y nói, đôi mắt kiên quyết:
"Tại kinh đô, có rất nhiều điều chờ đợi chúng ta."
Nhược Đồng gật đầu, ánh mắt nàng sáng lên như bầu trời trong xanh sau cơn mưa.
"Ta còn nợ thúc một lời hứa."
./.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip