Chương 26: Những chiếc hôn vụng vặt



Nội dung

Xe ngựa lăn bánh trên con đường trở về kinh đô, không khí bên trong trở nên ấm áp hơn là vì khi Nhược Đồng được ngồi cạnh Trần Bình Bình, đôi mắt nàng sáng rực, tâm trạng vui vẻ như một đứa trẻ mang đến tia nắng ấm áp giữa tiết trời lạnh lẽo. Nàng đưa hạt dẻ đến bên miệng, miệng nhai rôm rốp, tạo nên âm thanh vui tươi giữa không gian im lặng.

"Trần thúc thúc."

Nhược Đồng chớp chớp mắt, khuôn mặt nàng đầy hứng khởi, hỏi:

"Sao thúc lại chạy đến biên cương tìm ta? Phải chăng vì Khánh Quốc đại thắng hay vì lý do nào khác?"

Trần Bình Bình cảm thấy má mình hơi nong nóng, một phần vì không thể nào ngờ được rằng mình lại bị nàng hỏi như vậy. Hơi thở y trở nên dồn dập, y cúi đầu, lặng lẽ quan sát những hạt dẻ rơi vương vãi trên nền xe. Đồng thời y cũng cảm nhận được ánh mắt chờ mong của Nhược Đồng đang đổ dồn về phía mình.

"Ta... ta lo lắng cho tân nương..."

Y lắp bắp, đôi tay bỗng chốc trở nên vụng về:

"Không kịp trở về thành hôn với ta..."

Lời nói vừa dứt, cả hai cùng lặng đi trong giây lát. Nhược Đồng ngẩn người, sau đó bật cười, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp không gian nhỏ bé của xe ngựa.

"Thúc mà cũng lo lắng cho ta sao?"

Nàng hỏi, giọng điệu vừa tinh nghịch vừa tựa như đang nhấm nháp một bí mật ngọt ngào.

Trần Bình Bình ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Y cảm thấy mặt mình nóng hơn, và trong lòng có chút chột dạ.

"Nàng cũng biết biên cương rất nguy hiểm. Ta sợ nàng không có ai chăm sóc, sẽ phải chịu đựng nhiều điều không đáng."

Nhược Đồng vừa ăn hạt dẻ, vừa nhìn y với ánh mắt tràn đầy tìmh yêu.

"Cảm ơn thúc vì đã bất chấp mọi hiểm nguy để tìm ta. Nếu không có thúc, ta cũng không biết mình sẽ ra sao."

Trần Bình Bình nghe nàng nói vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa ngọt ngào vừa ấm áp. Y cảm thấy như mọi lo lắng, đau khổ bấy lâu đã tan biến, chỉ còn lại niềm hạnh phúc khi được ở bên cạnh nàng.

"Chỉ cần nàng khỏe mạnh, ta làm gì cũng không bao giờ hối hận."

Y nói, giọng điệu chắc nịch hơn trước.

Nhược Đồng nhoẻn cười, đôi mắt sáng lên như ánh sao trong đêm.

"Chúng ta sẽ cùng nhau trở về và tổ chức hôn lễ thật long trọng. Ta sẽ chuẩn bị mọi thứ, thúc chỉ cần chăm sóc cho ta thật tốt thôi."

"Được rồi, ta sẽ làm mọi thứ để nàng vui vẻ."

Y đáp lại, lòng đầy quyết tâm: "Ta dùng cả đời này của mình chăm sóc cho nàng."

Nàng không kìm được nụ cười, đôi má hồng lên như cánh hoa, nàng thẹn thùng hỏi nhỏ y:

"Đã rất lâu chúng ta không ở bên nhau, ta rất nhớ thúc... không biết lần này ta có thể hôn thúc không?"

Trần Bình Bình như bị chạm phải trái tim, y hơi giật mình trước câu hỏi táo bạo ấy. Nỗi ngượng ngùng len lỏi qua từng mạch máu, nhưng không thể phủ nhận rằng mong muốn trong lòng y đang dâng trào. Y tiến gần lại, ánh mắt y không rời khỏi đôi môi hồng hào của Nhược Đồng.

"Ta... ta cũng muốn," y khẽ nói, giọng nói trầm thấp như tiếng thì thầm của gió đêm.

Nhược Đồng nuốt nước bọt, hồi hộp nhưng lại không thể rời mắt khỏi y. Mọi lo lắng, căng thẳng bỗng chốc tan biến khi khoảng cách giữa hai người dần rút ngắn. Khi đôi môi họ gần nhau, thời gian như ngừng lại.

Y hạ thấp người, chạm nhẹ môi mình vào môi nàng, như thể đang sợ hãi rằng nếu làm quá mạnh, mọi thứ sẽ vỡ vụn. Nhưng ngay khi đôi môi họ chạm vào nhau, mọi cảm giác e ngại biến mất. Nụ hôn như một dòng điện chạy qua cơ thể họ, xóa nhòa mọi rào cản.

Nhược Đồng nhắm mắt lại, để mặc mình chìm đắm trong khoảnh khắc ngọt ngào ấy. Y hôn nàng thật nhẹ nhàng, nhưng đủ nồng nàn, như thể đang truyền tải tất cả những tình cảm sâu sắc mà y đã dành cho nàng bấy lâu. Nàng đáp lại bằng cách đặt tay lên má y, cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim y qua lớp vải mỏng manh.

Cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, nơi mà trước đó chỉ còn lại sự cô đơn và những lo âu. Họ như những đứa trẻ say mê khám phá tình yêu lần đầu tiên, không còn để ý đến thế giới bên ngoài, chỉ còn lại nhau trong không gian nhỏ bé của chiếc xe ngựa.

Khi họ buông nhau ra, cả hai cùng thở hổn hển, ánh mắt vẫn đắm đuối nhìn nhau.

"Nụ hôn này rất ngọt..." Nhược Đồng nói, giọng nàng đầy ắp niềm vui.

"Ta... ta nghĩ vậy cũng không đủ."

Trần Bình Bình đáp, trong lòng đầy tự tin hơn, y nói thêm:

"Nó chỉ là khởi đầu thôi."

Nàng cười tươi như ánh mặt trời, lòng tràn đầy hạnh phúc. Giây phút này sẽ mãi mãi in sâu trong tâm trí cả hai, như một dấu ấn không thể phai nhòa của tình yêu vừa chớm nở. Họ cùng nhau nắm chặt tay, tự vào nhau đi đến điều tốt đẹp hơn.

***

Đêm vừa vào xuân, không khí se se khiến người ta muốn tìm kiếm hơi ấm bên cạnh nhau hơn rất nhiều lần. Trong chiếc xe ngựa nhỏ, Trần Bình Bình cùng Nhược Đồng chen chút nằm bên nhau cùng đắp chung một chiếc chăn ấm áp. Chăn lụa mỏng manh ôm lấy cả hai, tạo thành một thế giới riêng tư giữa đêm tối.

Nhược Đồng nằm bên cạnh y, đôi mắt nàng nhắm lại, hàng mi dài khẽ rung rinh theo từng nhịp thở nhẹ nhàng của nàng. Trong ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn ngoài đường, khuôn mặt nàng hiện lên thật mềm mại, tựa như một bức tranh sống động. Trần Bình Bình không sao ngủ được vì ánh mắt y cứ mãi mê ngắm nhìn Nhược Đồng, như thể sợ rằng nếu nhắm mắt lại, nàng sẽ biến mất.

Thỉnh thoảng, y lại len lén đưa tay chạm vào má nàng, như muốn ghi nhớ từng chi tiết của gương mặt thanh tú ấy. Không thể kiềm chế được xúc động, Trần Bình Bình khẽ hôn lên má nàng, một nụ hôn nhẹ nhàng như làn gió thoảng. Mỗi lần chạm vào làn da mềm mại của nàng, tim y lại như đập nhanh hơn, như thể đang chìm vào một giấc mơ ngọt ngào.

Nhược Đồng không hay biết về những nụ hôn vụng trộm ấy vì nàng say giấc với những giấc mơ đẹp đẽ. Còn Trần Bình Bình thì thầm, lẩm bẩm những điều yêu thương, đôi khi lại mỉm cười khi nhìn thấy nụ cười mơ màng của nàng trong giấc ngủ.

Mỗi lần hôn lên má nàng, y lại cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể nàng, làm tan biến đi cái lạnh của màn đêm. Y cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh từ những khoảnh khắc như lúc này, như thể mọi khó khăn và lo lắng đều bị xua tan chỉ bằng một nụ hôn.

Thời gian trôi qua, chiếc xe ngựa lắc lư theo nhịp đi của ngựa, còn bên trong, Trần Bình Bình và Nhược Đồng hòa vào nhau, tạo thành một bức tranh tình yêu ngọt ngào, ấm áp giữa màn đêm lạnh giá.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip