Chương 8: Vượt qua cô đơn


Nội dung

Cuối cùng, sau nhiều ngày chờ đợi đã có kết quả, khi Nhược Đồng đang đứng ngoài cửa như mọi khi, Ảnh Tử đã đến và chặt bỏ dây sắt. Trái tim nàng nhảy lên, mắt sáng rỡ chạy vào phòng Trần thúc thúc của nàng.

Trần Bình Bình ngồi dựa vào giường, nhưng không phải là người mạnh mẽ như trước kia. Trông y gầy gò, mệt mỏi, đôi chân teo nhỏ bất động nhưng trong đôi mắt y vẫn có chút gì đó ấm áp.

Y nhìn Nhược Đồng, giọng trầm buồn vừa bớt đi tủi khổ mấy ngày qua: "Nhược Đồng, thúc thúc đã làm cháu lo lắng rồi."

Nhược Đồng nghẹn ngào, không nói nên lời. Nàng chạy đến ôm chầm lấy y, đôi mắt ướt đẫm:

"Cháu không cần thúc phải mạnh mẽ như trước nữa. Chỉ cần thúc có ở đây, ở cạnh Nhược Đồng, bên cạnh cháu... là được rồi."

Trần Bình Bình không kìm được nước mắt, y ôm lại Nhược Đồng, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Trong khoảnh khắc đó, y nhận ra rằng tình cảm mà Nhược Đồng dành cho y không hề thay đổi, dù y có ra sao. So với mất mát, tình cảm của Nhược Đồng mới thật sự là món quà mà ông trời ban cho y.

Nhìn đôi chân mất tri giác của Trần Bình Bình, Nhược Đồng cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Những giọt nước mắt giận dữ trào dâng trong lòng nàng, không chỉ là nỗi đau cho thúc thúc mà còn là sự phẫn uất khi nghĩ về kẻ đã khiến y phải chịu đựng như vậy.

Tiêu Ân đã thua trận, bị bắt và giam cầm nơi tối tăm nhất của Giám sát viện, suốt đời không nhích nổi nữa bước chân, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Nhưng điều đó không đủ để xoa dịu nỗi hận trong lòng Nhược Đồng. Hắn đã bị bắt, nhưng để đổi lấy điều đó, Trần Bình Bình đã phải đánh đổi đôi chân của mình. Nàng không cam tâm, sự công bằng này đối với nàng quá tàn nhẫn.

Rất nhiều ngày không chịu đựng sự phẩn nộ trong lòng nữa, Nhược Đồng giấu theo một con dao sắc bén, quyết tâm tự mình tìm đến đại lao Giám sát viện. Nàng muốn kết thúc cuộc đời của Tiêu Ân ngay tại chỗ, trả thù cho Trần Bình Bình. Nhưng nàng chưa kịp hành động, cha của nàng Ngôn Nhược Hải đã phát hiện ra và nhanh chóng tóm lấy nàng, ngăn chặn hành vi thiếu suy nghĩ của con cái.

"Nhược Đồng! Con điên rồi sao! Con định tự hủy hoại cuộc đời mình chỉ vì hắn sao?"

Cha nàng nghiêm khắc trách mắng, gương mặt lạnh lùng vát lên đầy lo lắng.

Nhược Đồng không thể kiềm chế được, gống lên trong giận dữ: "Cha, người không hiểu đâu! Vì bắt được Tiêu Ân mà Trần thúc đã phải mất chân. Con không cam tâm!"

Ngôn Nhược Hải thở dài, ông kéo nàng về bên mình, ánh mắt trầm ngâm:

"Nếu con hành động liều lĩnh, con nghĩ rằng Trần viện trưởng sẽ vui vẻ à? Ngài ấy không cần con trả thù, mà cần con bình an. Con nên nhớ điều đó."

Ông đưa Nhược Đồng đến trước cửa phòng của Trần Bình Bình, rồi trầm giọng nói: "Nếu con thực sự muốn giúp viện trưởng, hãy hỏi ngài ấy cần gì thay vì tự mình hành động."

Những ngày sau đó, Nhược Đồng phụ giúp Diệp Khinh Mi bắt tay vào việc chế tạo một chiếc xe lăn gỗ theo thiết kế nhiều lần thất bại của cô ấy để giúp Trần Bình Bình có thể di chuyển dễ dàng hơn.

"Ta không thể đứng nhìn Bình Bình như vậy mãi."

Diệp Khinh Mi nói với Nhược Đồng trong khi tay vẫn cẩn thận làm điều gì đó bên trong chiếc xe lăn.

"Nếu chúng ta không tìm cách giúp Trần thúc của muội, hắn sẽ mãi giam mình trong bốn bức tường này."

Khi chiếc xe lăn hoàn thành, Diệp Khinh Mi và Nhược Đồng quyết định mang nó đến cho Trần Bình Bình. Cả hai cùng bước vào phòng của y, chiếc xe lăn được đẩy nhẹ nhàng về phía y.

"Thúc thúc, bọn cháu đã làm thứ này cho thúc," Nhược Đồng nói, giọng nàng có chút ngượng ngùng.

Trần Bình Bình nhìn chiếc xe lăn trước mặt, ánh mắt y thoáng chút ngạc nhiên, rồi nhìn Nhược Đồng và Diệp Khinh Mi. Cảm xúc trong lòng y đan xen giữa sự tự ti và lòng biết ơn.

Diệp Khinh Mi bước đến gần y, mỉm cười: "Bình Bình thử đi, ta muốn xem xem còn chỗ nào chỉnh sửa không?"

Trần Bình Bình im lặng hồi lâu, y chấp nhận sự giúp đỡ của Diệp Khinh Mi ngồi vào xe lăn, cảm giác ban đầu rất lạ. Nhưng dần sau đó, y cảm thấy điều này rất tốt.

Sau khi nhận chiếc xe lăn từ Nhược Đồng và Diệp Khinh Mi, Trần Bình Bình bắt đầu chấp nhận thực tại. Y cố gắng tập sử dụng xe lăn, và dần quay lại với công việc ở Giám sát viện, nhưng trong lòng y vẫn mang theo nỗi đau âm thầm. Đôi chân tàn phế nhắc nhở y rằng cuộc sống của mình giờ đã khác, và y không còn xứng đáng với bất kỳ ai, đặc biệt là với Nhược Đồng.

Những buổi chiều y ngồi một mình trong phòng làm việc nhìn qua cửa sổ, ánh mắt y nhìn xa xăm về phía kinh thành. Trong lòng y dấy lên những suy nghĩ, cảm xúc hỗn độn. Y yêu thương Nhược Đồng từ lâu, nhưng lúc này, y hiểu rằng mình không còn quyền giữ nàng bên cạnh nữa. Y không thể mang đến cho nàng hạnh phúc mà nàng xứng đáng có được.

Rất lâu, rất lâu. Những đêm dài đằng đẵng suy nghĩa, Trần Bình Bình quyết định nói chuyện thẳng thắn với Nhược Đồng. Khi nàng đến bên y như thường lệ, vui vẻ trò chuyện, Trần Bình Bình nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng nhưng chất chứa nỗi đau.

"Nhược Đồng!"

Y bắt đầu, giọng trầm và đầy cảm xúc: "Trần thúc có chuyện muốn nói với con."

Nhược Đồng nghiêng đầu nhìn y, đôi mắt ngây thơ không chút lo lắng, nàng không hề hay biết điều gì sắp đến: "Thúc khó chịu ở chỗ nào sao?"

Y khẽ thở dài, tay y nắm chặt tay vịn xe lăn, cố gắng giữ vững giọng bình thản nói:

"Nhược Đồng biết không, từ khi đôi chân ta không còn có thể đi lại, ta đã phải suy nghĩ rất nhiều. Ta... không còn như trước nữa. Ta không hoàn hảo, không thể chăm sóc hay bảo vệ con như ta đã từng mong muốn."

Nhược Đồng tròn mắt ngạc nhiên, bước lại gần y hơn: "Thúc đang nói cái gì vậy? Đối với Nhược Đồng, thúc vẫn là Trần thúc thúc, là người mà con yêu quý nhất."

Trần Bình Bình nở nụ cười chua xót, y kéo dài thêm với nàng một đoạn khoảng cách:

"Con đang dần lớn, đến ngày nào đó Nhược Đồng sẽ tìm thấy một người hoàn hảo để yêu thương. Ta không nên ích kỷ giữ con bên cạnh nữa."

Những lời nói của y như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Nhược Đồng.

Nàng không thể tin vào tai mình, nhìn y với đôi mắt đỏ hoe:

"Trần thúc thúc, ý thúc là muốn xa lánh con sao? Con không quan tâm đến chân của thúc, đối với con, Trần thúc luôn là..."

"Nhược Đồng," Trần Bình Bình ngắt lời nàng, giọng y trầm lắng nhưng kiên quyết.

"Con xứng đáng với một cuộc sống tốt hơn, một người có thể đi cùng con trên mọi chặng đường. Ta chỉ có thể ngồi đây, nhìn con từ xa mà thôi. Sau này nhớ chăm chỉ học tập, đừng suốt ngày chạy theo ta- một kẻ chỉ nữa trên."

Nhược Đồng cúi đầu, không nói nên lời. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, từng giọt một.

Rồi nàng thõ thẻ cất tiếng: "Được rồi, Nhược Đồng sẽ không đứng trước mặt Trần thúc thúc nữa..."

Trái tim nàng đau đớn cũng như đã hiểu rằng, Trần thúc thúc đang cố gắng bảo vệ nàng theo cách riêng của y. Nàng không thể thuyết phục y thay đổi suy nghĩ, và điều đó làm nàng càng đau lòng hơn.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip