01 - Giáng sinh an lành
01 - Giáng sinh an lành
Thị trấn nhỏ ngoại thành Oslo, đêm tháng mười hai.
Mưa tuyết trơn trượt đổ trắng xóa xuống mặt đường. Đường ướt nhẹp. Hơi nước ẩm trên mặt hồ thổi vào thị trấn, xuyên qua lớp áo phao dài qua đầu gối, lách qua từng kẽ hở không kín vải, ngấm xuống da.
Rét và ẩm.
Tiếng thánh ca réo rắt nơi góc phố, luồn mình qua những cửa hàng đang dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa, hòa cùng giọng đám trẻ con cầm thiếp gõ cửa xin quà trên các khu nhà san sát nhau.
Chuông nhà thờ ngân vang, Từ Tấn rùng mình vì rét.
Một mùa Giáng sinh nữa trên đất Bắc Âu.
Đèn đường công suất lớn rưới thứ ánh sáng lạnh lẽo lên những hạt tuyết ngày càng nặng hạt, phủ kín mũ trùm đầu những bước chân thưa thớt dần đang vội vã trở về nhà cho kịp bữa cơm tối. Bên kia đường, những đốm màu vàng ấm của tách trà gừng nóng hổi vọng theo tiếng cười đùa giòn tan bên khung cửa sổ bập bùng ánh lửa trong lò sưởi.
Năm thứ năm ở Bắc Âu, Từ Tấn đã sớm nhận ra sự khác biệt giữa Đêm Giáng sinh nơi đây và mảnh đất quê hương cách xa nửa bán cầu.
Ở Thành Đô, những ngày lễ ngoại lai du nhập được dùng làm cái cớ để người ta ùa ra đường vui vẻ ăn mừng với bạn bè. Nhưng ở Châu Âu, ở Na Uy, đêm thánh là khi người người trở về nhà quây quần bên gia đình, dựa trên sự ký thác của thứ gọi là tôn giáo.
Hai chữ gia đình, đối với Từ Tấn chính là một món hàng vừa xa xỉ lại xấu xí không cần thiết.
Dù sao phòng trọ trên gác mái cũng lạnh chẳng kém gì ngoài đường. Từ Tấn vừa đi vừa nghĩ, hai tay áp chặt lên cốc cacao vẫn còn ấm lấy từ quán cà phê trong góc đường hẹp mới đóng cửa. Quán sẽ nghỉ đến qua năm mới, nếu là lúc trước, trong vòng nửa tháng kế tiếp cậu nhất định phải có một công việc thời vụ khác để lấp vào khoản thu tạm trống từ công việc pha chế bán thời gian.
Thế nhưng lúc này việc kiếm tiền đã không còn là chuyện cấp bách như lúc mới sang Na Uy.
Từ Tấn hớp nốt ngụm cacao cuối cùng rồi vứt cốc giấy vào thùng rác. Chưa đến tám giờ, mặc dù các đài thiên văn học không làm việc trong dịp lễ, nhưng công viên sẽ không đóng cửa.
Trên đỉnh đồi trong góc công viên có kính thiên văn công cộng, trong đêm người người quây quần sum họp trong nhà như hôm nay, nơi đây cũng không phải trung tâm thành phố, có lẽ sẽ không có nhiều người lui tới công viên, có thể tranh thủ đến đó yên tĩnh quan sát bầu trời, hoàn thành nốt luận văn tốt nghiệp.
Nếu mọi chuyện đều suôn sẻ, chỉ hơn hai tháng nữa, Từ Tấn có thể thuận lợi tốt nghiệp cử nhân ngành vật lý thiên văn.
Cậu cần một lý do để đường đường chính chính quay trở về Thành Đô.
Xe buýt hai tầng lăn bánh êm ru trên mặt đường, mất hơn hai mươi phút để tới nơi, Từ Tấn tựa lưng vào ghế vừa định chợp mắt, điện thoại trong túi đã rung lên.
Thông báo biến động số dư.
Là chi phí sinh hoạt tháng này nhà họ Từ gửi đến.
Từ Tấn chăm chú nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, hơn một phút sau liền tắt máy, nhét lại vào túi áo.
Suốt quãng đường hơn mười phút còn lại, dòng suy nghĩ của cậu vẫn quanh quẩn trên đoạn thông báo đã bị tắt, chỉ để tìm câu trả lời cho một câu hỏi đã không có lời giải suốt hơn nửa năm nay.
Tại sao nhà họ Từ - sau một thời gian dài mất hút - lại đều đặn gửi lại phí sinh hoạt hàng tháng cho cậu?
Cho dù ngay bây giờ, màn đêm trước mắt chợt lóe sáng bởi một trận mưa thiên thạch chệch ngoài quỹ đạo đã dự đoán đâm thẳng vào trái đất, nghe chừng còn có độ chính xác cao hơn việc người nhà Từ gia đột nhiên quay đầu là bờ nhớ đến đứa cháu bị vứt bỏ đến tận bên kia bán cầu này.
"Điểm dừng tiếp theo: Công viên XXX"
Tiếng loa thông báo cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu. Từ Tấn lắc đầu rũ bỏ những chuyện không hay, dù sao cũng đã nghĩ suốt sáu tháng cũng không ra đáp án, nghĩ thêm cũng chẳng có tác dụng, cậu trùm mũ áo, đứng sẵn ra cửa chờ xe vào bến.
Từ trạm dừng mất thêm mười lăm phút đi bộ để leo đến kính thiên văn công cộng trong công viên. Công viên đêm nay cũng không quá vắng vẻ như Từ Tấn nghĩ, vẫn có những nhóm nhỏ tụ tập hát thánh ca, nghịch tuyết, tận hưởng bầu không khí giáng sinh an lành, dưới chân vòng đu quay được thắp sáng bằng những ánh đèn neon, nhìn từ xa không khác gì siêu trăng thấp thoáng trong biển tuyết.
Cũng may, không có người ở trên ngọn đồi đặt kính thiên văn công cộng. Hẳn là người bình thường sẽ không có nhu cầu ngắm trời ngắm trăng trong một ngày đoàn viên như Lễ Giáng sinh.
Từ Tấn nhắm mắt chống tay lên lan can hít lấy ngọn gió đang sượt qua gò má, những hạt tuyết bám dính trên tóc mai, ướt lạnh, nhưng hoàn toàn tự do.
Không giống những ngày tháng ở nhà họ Từ.
Cũng may trong túi mang theo tiền lẻ, Từ Tấn một bên nhét tiền vào kính thiên văn, một bên lấy sổ tay bỏ túi vừa quan sát vừa tốc ký, sau đó lại nhét thêm tiền, điều chỉnh tiêu cự, hướng thấu kính đến vị trí bầu trời cần quan sát, nhét thêm tiền vào máy để để chọn chế độ chụp lại hình ảnh rồi gửi ảnh đến điện thoại di động.
Tuyết rơi ngày càng thêm nặng hạt, dòng người bên dưới công viên dần tản ra rồi rời đi, Từ Tấn hoàn thiện nốt dữ liệu sử dụng cho luận án, đến khi nhìn lại đồng hồ, đã gần đến nửa đêm.
Đã muộn như vậy.
Con người Từ Tấn cậu có một khuyết điểm, một khi đã tập trung làm việc gì đó, cậu sẽ đắm chìm đến mức không còn quan tâm đến cảnh vật xung quanh. Huống hồ thiên văn học còn là niềm đam mê từ nhỏ.
Chú chim nhỏ bị nhốt trong chiếc lồng son, đương nhiên sẽ khao khát bầu trời tự do bên ngoài.
Thật may rằng, nhà họ Từ vẫn dành cho cậu sự dịu dàng cuối cùng đó, cho cậu được lựa chọn ngành học, để có thể theo học ngành vật lý thiên văn, để cậu có một cần lái duy nhất đánh hướng duy trì cuộc sống nơi đất khách quê người suốt năm năm trời.
Giờ này xe buýt đã ngừng hoạt động, đường vắng tanh, taxi cũng đã về bến, Từ Tấn thở dài một hơi kiểm tra điện thoại, trạm xe đạp công cộng trong công viên đang đóng cửa bảo trì, trạm kế tiếp gần nhất cách đó hơn hai cây số.
Đường trơn. Từ Tấn nép mình đi bộ dọc theo vỉa hè sát mái hiên để tránh trượt chân, ánh đèn vàng phủ kín khắp nơi cũng không khiến cơ thể gia tăng nhiệt độ.
Giữa đêm vắng, tiếng động cơ bất ngờ vi vu trong gió, ngày càng rõ rệt, cho đến tận khi vượt đến ngay trước mắt Từ Tấn mới ngừng lại.
Từ trên chiếc Bugatti La Voiture Noire đen trầm, người đàn ông mặc áo khoác măng tô màu dạ nâu, hai chân cao thẳng như tiên hạc, đôi giày da hiệu Louis Vuiton đạp trên tuyết trắng, bước thẳng về phía Từ Tấn đang đứng ngẩn người.
Xa cách hơn nửa vòng trái đất, người cậu không muốn gặp nhất, tựa như ảo ảnh từ những cây diêm bị quẹt cháy trong đêm tuyết trắng, bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt.
Chỉ có điều, diêm đã lạnh, lửa đã tắt, ảo ảnh vẫn không biến mất.
"Chú...chú Tư?", khóe miệng Từ Tấn run rẩy, không phải vì gió tuyết đang thổi tới.
Từ Tư dừng bước, rất lâu sau, dùng giọng nói trầm ấm khiến trái tim cậu xao động, giống như những nỗ lực cố gắng lãng quên đã vất vả suốt năm năm nay, bị đánh bại chỉ trong phút chốc.
Anh nói: "Giáng sinh an lành."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip