Chap.13


Phải nói, miền Đông Minilias chính là lãnh địa xinh đẹp vô cùng. Với những cánh đồng hoa Anh Túc* đỏ rực, trải dài xuống tận cuối chân trời. Đối với tôi, màu Đỏ là một màu gì đó rất xa vời... tôi đã từng..đúng vậy đã từng rất thích màu đỏ...

(*Hoa Anh Túc ở nước Anh thường được trồng theo cánh đồng, nó là một loại hoa khá phổ biến với người dân Anh Quốc, mang ý nghĩa khoái lạc và quyến rũ. Ngoài ra, Hoa Anh Túc từ lâu đã gắn liền với ngày kết thúc Thế chiến thứ I (11/11). Biểu tượng này nhằm ghi nhớ công ơn các binh sỹ Anh đã ngã xuống để mang lại nền hòa bình cho thế giới hồi Thế chiến thứ nhất. Tất nhiên nó là một loại á phiện =)))). Hoa Anh Túc có nhiều màu nhưng phổ biến nhất là Đỏ ) 

Jimin đã thức dậy và rất nhanh chóng trở lại xe ngựa của mình. 

Đoàn xe đi ngang qua những cánh đồng hoa chói lọi, tiến dần vào thị trấn lớn. 

Người dân hai bên đường hô vang chào đón vị Quân Chủ đáng mến của họ. Những cánh hoa đỏ được phủ đầy cả con đường như một chiếc thảm nhung mềm mại. Những đứa trẻ tò mò cùng đôi cánh nho nhỏ trên lưng chạy theo đoàn tùy tùng. Một đứa nhỏ cố vẫy đôi cánh yếu ớt trên lưng nhưng chỉ được một lát lại biến thành một chú chim, miệng ngậm một cành hoa, đậu vào bậu cửa xe của tôi. Chú ta thả vào lòng bàn tay tôi rồi chắp cánh bay đi mất. Tôi thẫn thờ cầm cành hoa, thế giới này thật kì diệu. 

Đoàn xe hộ tống dừng lại khi đã ở trong khuôn viên của cung điện. Tất cả mọi người được đưa và chính điện để họp mặt và thông báo những điều quan trọng. Jimin trong trang phục chỉnh tề, ngồi ở ghế ngọc trên cao, lạnh lùng và chẳng còn chút gì giống với người an yên ngủ gục trên vai tôi cả. Vị quản gia già cầm một tập giấy da có đóng dấu niêm yết, cẩn trọng mở ra, hắng giọng và đọc thật lớn:

"Đại tiệc đêm nay sẽ là tiệc giao thiệp giữa tộc chúng ta với tộc thú, ta hi vọng mọi người tỏ ra lịch thiệp hết sức mình. Có thể chúng ta không ưa gì loài thú nhưng cứ tiếp tục gây chiến với nhau sẽ chỉ tổ mang lại nhiều thiệt hại. Ngoài đại tiệc ở sảnh lớn còn có tiệc khiêu vũ ở vườn hoa của cung điện. Mọi người chuẩn bị đầy đủ tư trang và mang theo giấy mời của hoàng gia...."

Một bảng thông báo dài thật dài nhưng tôi không hề muốn nghe chút nào. Jimin đã đoán trước được đêm nay sẽ là một cơ hội rất lớn cho lũ gian thần tạo phản, ấy vậy mà hắn ta còn vẽ thêm đường cho hươu chạy. Tôi không hiểu nổi tư duy của kẻ làm vua này nữa. Dù sao thì tôi cũng đã bày cho hắn một cách hữu hiệu. Chỉ là hắn sẽ sử dụng chúng như thế nào thôi. Nhưng cái quan trọng bây giờ là việc của tôi. Tôi cần phải đưa Snowball lên đỉnh núi cao nhất của Minilias. Và nếu muốn tới đó thì phải mất đến 2 ngày đường nữa mới đến. Tôi biết việc trốn ra khỏi đây thật sự bất khả thi...nhưng lợi dụng đêm nay là một ý kiến không tồi. 

Đêm nay có Thú và Chim...nếu tôi biến mất trong lúc loạn lạc thì cả hai bên sẽ nghi ngờ lẫn nhau. Chính khoảnh khắc đó sẽ đủ để cho tôi đi tới nơi tôi cần. Không chần chữ nữa, nhất định tôi phải làm. Tôi cần sự tự do chứ không cần thứ tình yêu ở nơi xô bồ giữa quyền lực này... Mặc dù xa hoa đấy, tráng lệ đấy...nhưng biết ở đâu là trân thành, là thật lòng. Yêu đế vương từ xưa đến nay là chuyện không thể mang lại hạnh phúc gì cho cam. Dù có đau đớn thì như vậy vẫn sẽ tốt hơn là cứ ở đây để tính toán từng bước đi. 

Trong lúc suy nghĩ, tôi chợt nhận thấy ánh mắt Jimin đang nhìn chằm chằm vào mình. Tôi nhoẻn miệng cười một cách bí mật, đủ để cho Jimin nhìn thấy và khiến hắn yên tâm. Jimin có vẻ hài lòng thu ánh mắt về. 

Rất lâu sau chúng tôi mới được trở về phòng để chuẩn bị phục trang cũng như nghỉ ngơi trước khi buổi lễ hội diễn ra. Tôi lén lút chuồn ra ngoài cung điện cùng Hana ngay khi Jimin vẫn còn ở trong phòng họp "nghị sự". 

Thị trấn được trang hoàng vô cùng đẹp đẽ với sắc đỏ rực rỡ. Những đứa trẻ tung tăng khắp nơi trong bộ quần áo là lượt được bố mẹ chúng chuẩn bị rất tử tế. Những bài hát cùng điệu vũ đẹp mắt được trình diễn ngay tại đường phố. Không khí lễ hội thật sự náo nhiệt. Tôi và Hana đi xung quanh thị trấn, ghé vào một tiệm kim khí ở góc phố. Tại đây bày bán rất nhiều trang sức cũng như một vài loại dao nhỏ (nhỏ nhưng không vô hại). Tôi chọn mua một con dao bạc có đính đá ở chuôi, khá đẹp mắt. Trong lúc Hana trả tiền, tôi quét mắt qua gian bày trâm cài áo. 

Rất nhiều chiếc trâm lóng lánh và hào nhóng, nhưng tôi dừng lại ở một chiếc hình bông anh túc. Chiếc trâm đính đá đỏ, màu đá khá giống với viên đá ở vòng tay của tôi. Không hẳn là màu đá y hệt nhưng ai tinh mắt mới để ý ra. Bỗng lồng ngực tôi nhói lên...Alice? Cô hẳn muốn tặng nó cho ai đó đúng không? Tôi cũng muốn tặng cho hắn, coi như không thể dáp trả tình cảm thì cũng như thể món quà biệt ly. 

"Chiếc trâm cài áo này bao nhiêu đồng?" Tôi hỏi chủ tiệm

"10 Đồng Vàng! Tiểu thư tinh mắt đấy! Chiếc trâm cài đó được đính đá đỏ...không phải loại đá thần thoại nhưng cũng là thứ quý hiếm."

"Được rồi, tôi lấy nó! Gói lại đi!"

Chúng tôi trở về cung điện lúc mặt trời chuẩn bị xuống núi. Cổng thành rộng mở để người dân có thể tham gia tiệc ở sân hoàng cung. Còn phía trong là dành cho hầu tước quý tộc tham gia dạ tiệc cũng như khiêu vũ ở vườn hoa. Không khó để nhanh chóng trở về phòng thay đồ. Jimin sai người mang đến những bộ váy dạ hội kiều diễm. Chắc hắn cũng để ý rằng gần đây tôi không còn mặc nhiều màu nóng và sáng nữa nên chỉ mang đến những gam màu lạnh. Tôi nhẹ nhàng lướt qua chúng, nói với họ mang hết đi rồi thì thầm với Moana rằng hãy mang đến cho tôi một chiếc khác. 

Tôi muốn mình thật lộng lẫy...cô ấy cũng muốn vậy...

Tôi búi một búi tóc thật cầu kỳ nhưng rồi lại tháo ra. Mái tóc này thật đẹp, không nên giấu nó đi...

Cuối cùng tất cả cũng hoàn thành. Tôi khoác lên mình một chiếc váy màu anh túc đỏ, tầng váy lồng vào nhau, không quá cầu kỳ, đơn giản nhưng tinh tế. Sử dụng mùi nước hoa ngày trước của Alice...tôi có thể tưởng tượng ra Alice ngày trước ra sao ngay khi nhìn vào gương. Làn da trắng hồng trên sắc đỏ cam , một cô gái vô lo vô nghĩ, luôn mỉm cười và hết lòng vì người mình yêu. Nhưng tôi thì không... Số lần tôi cười khi tới đây chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vì vậy đêm nay, chỉ một đêm thôi, tôi sẽ để Alice được sống một lần nữa...

Tôi bàn bạc kế hoạch bỏ đi với Hana và Moana một ngày trước dạ tiệc. Rằng ngay khi trong cung điện trở nên náo loạn, Hana và Moana mang một ít tư trang cùng Snowball tới chuồng ngựa. Dắt theo hai chú ngựa lặng lẽ ra khỏi thị trấn chờ tôi ở  đó, tôi sẽ nhanh chóng ra sau. Nếu tôi không ra thì ngay khi náo loạn ngừng lại phải lập tức rời khỏi Minilias trở về Koris. Ban đầu Hana và Moana phản đối rất kịch liệt. Nhưng rồi dưới sự ép buộc của tôi cũng phải đồng ý. Tôi biết kế hoạch này đầy lỗ hổng nhưng biết làm sao bây giờ...

Jimin đến khi tôi đang trầm ngâm trước gương. Bàn tay luồn qua eo tôi và ôm lấy tôi từ phía sau.

"Ta cứ nghĩ rằng nàng không còn yêu sắc đỏ nữa.."

"Dù sao thì hôm nay cũng là một ngày hội lớn, phải cho ngài một chút thể diện chứ!"

"Còn dùng cả nước hoa ta tặng nữa...hẳn là nàng đang muốn..." Jimin ghé sát tai tôi. Luồng hơi lành lạnh phả vào cổ gáy khiến tôi rùng mình.

"Ngài thôi suy nghĩ lung tung và thả ta ra được không? Ta có cái này muốn tặng ngài."

"Được rồi...cái gì vậy?"

Tôi lấy chiếc hộ đựng trâm từ trong ngăn tủ, mang nó tới trước mặt Jimin. Jimin nhìn thấy nó thì hơi bất ngờ...nhưng rồi vẻ bình tĩnh lại trở lại ngay lập tức trên guơng mặt vị quân chủ. 

"Không phải đồ gì đắt giá, cũng chẳng quý hiếm gì, mong rằng ngài không chê."

"Tại sao lại là một chiếc trâm"

"Vì ta thích nó...chỉ vậy thôi... ngài sẽ nhận chứ?" Tôi nói và kèm theo một nụ cười thật tươi...toi thề rằng nó chẳng khác Alice lúc trước là bao.

"Tất nhiên rồi.." Jimin cầm cái trâm như một vật trân quý. "Nàng có thể cài nó cho ta chứ?"

Tôi nhận lấy và cài vào trước ngực áo của Jimin. Chiếc trâm đỏ trên nền y phục trắng thật sự bắt mắt... 

"Nàng cứ như vậy, làm sao ta kiềm chế được chứ?"

Jimin ôm lấy tôi và đặt lên môi tôi một nụ hôn thật sâu. Điều này làm tôi hốt hoảng vô cùng nhưng không thể chống cự lại hắn. Cứ như vậy tôi tưởng cả thế kỷ đã trôi qua.

"Sắp tới giờ dạ tiệc bắt đầu rồi, ngài mau trở về đi..."

Tôi vừa nói vừa đẩy Jimin ra khỏi phòng. Đóng sầm cửa, mặt đỏ bừng. Hẳn sau cánh cửa kia hắn ta đang cười rất đắc ý...tên biến thái gàn dở. 

---------------------------------------------------------------------------------

Tôi mang theo một con dao được mài khá bén, dắt bên cạnh đùi, chỉ đơn giản là phòng trường hợp cần khi đang chạy trốn thôi.

Dạ tiệc sẽ bắt đầu sau khi quân chủ nâng ly rượu chúc mừng mùa màng bội thu và tuyên bố bắt đầu lễ hội mùa thu. Tôi hòa vào dòng người ở phía trước cung điện. Ngước nhìn lên ban công cao. Nơi đó Jimin và May đang ngồi. Jimin cao ngạo, nâng ly rượu chúc mừng toàn bộ thần dân, giọng nói dõng dạc và mạnh mẽ. Mấy cô gái ở dưới không khỏi hít sâu vì nhan sắc vị quân chủ của mình. Ắt hẳn ở đây, ai cũng một lần mong được ở bên cạnh người đàn ông quyền lực này...được ngôif vào vị trí của vương hậu May... 

Nói tới May, cô ta mặc một bộ lễ phục màu phớt hồng với từng tầng váy phồng rất công phu. Hẳn cô ta rất chú trọng cho lần này..đây là lần đầu tiên cô ta được đứng ở đó bên cạnh người mà cô ta nghĩ rằng thuộc về mình.

Tôi ngước nhìn Jimin cho tới khi buổi lễ bắt đầu. Tôi một mình đi vào trong sảnh chính và lặng lẽ nhìn mọi thứ diễn ra. Sảnh lớn trang trí rất đẹp, những chiếc đèn trùm được thắp sáng lung linh huyền ảo. Tháp rượu, những bàn đồ ăn ngon lành được bày tinh tế và sang trọng. 

Một hồi kèn vang lên, báo hiệu một vị khách quan trọng đã xuất hiện. Người đó hẳn là quân chủ của tộc Thú. Chắc hắn sẽ biết Taehyung là ai...

Cánh cửa chính bật mở, người hầu lần lượt bước vào, cho tới khi một cậu nhóc bước vào, tôi không thể tin vào mắt mình nữa..cậu bé đó là Billy...còn Taehyung? Taehyung hắn ta là ai? 

Câu hỏi của tôi được trả lời ngay lập tức khi người cuối cùng đi vào. 

Đó là Taehyung...

Hắn ta chính là quân chủ của tộc Thú hay sao?? 

Chuyện này là thế nào?

Đúng lúc này, một người hầu tiến tới chỗ tôi và nói:

"Thưa cô, quân chủ mời cô tới chỗ của ngài ạ!"

Chờ..chờ đã...rốt cục cái gì đang diễn ra.!? Tất cả những điều này là sao? Tại sao Jimin biết mà không nói? Tại sao Taehyung phải giấu đi thân phận của mình? Liệu rằng cứu mạng tôi có phải sự tình cờ? Hắn muốn gì ở tôi?

Mọi chuyện trở nên phức tạp rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip