CHƯƠNG 65: HÀ NỘI TRONG EM LÀ ANH

Tiếng loa thông báo vang lên giữa không gian sôi động của sân bay: “Chuyến bay đến Hà Nội sắp cất cánh. Quý khách vui lòng tiến hành thủ tục lên máy bay.”

Hải Đăng đứng lặng giữa dòng người vội vã, ánh mắt hướng về phía Hoàng Hùng. Dù khoảng cách không xa, nhưng cậu vẫn cảm thấy giữa họ như có một bức tường vô hình ngăn cách, dựng lên bởi áp lực từ dư luận và ánh mắt dòm ngó của thế giới bên ngoài.

Họ đã thống nhất từ trước: trên chuyến bay này, cả hai sẽ cố tình tách nhau ra, không ngồi cạnh, không trò chuyện nhiều để tránh gây chú ý. Hải Đăng hiểu rằng, trong thế giới hào nhoáng của những người nghệ sĩ, đôi khi chỉ một hành động nhỏ cũng có thể trở thành tiêu đề giật gân cho vô số bài báo, khiến mối quan hệ của họ bị mổ xẻ, thậm chí tổn thương.

Hoàng Hùng, với vẻ ngoài điển trai và nụ cười khiến bao trái tim tan chảy, bước đi trong vòng vây của các đồng nghiệp. Anh giữ vẻ tự nhiên, nở nụ cười với mọi người nhưng không quên liếc nhìn Hải Đăng, ánh mắt chứa đầy sự an ủi lẫn áy náy. Hải Đăng đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ, như muốn nói: “Không sao đâu, em cứ làm đúng như kế hoạch.”

Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, Hoàng Hùng chọn ghế gần cuối máy bay, cạnh Pháp Kiều - vốn nổi tiếng với tính cách thẳng thắn và sự quan tâm đôi. Nhìn thấy chỗ ngồi trống bên cạnh, cô tỏ ra ngạc nhiên:

“Ủa, lạ ghê! Bình thường thấy anh với Doo như hình với bóng, mà nay lại tách ra thế này? Có chuyện gì à?”

Hoàng Hùng cười nhẹ, cố giữ vẻ tự nhiên nhất:

“Chỉ là đổi không khí thôi. Đi đâu cũng kè kè với nhau, sợ người ta bảo bọn tui dính như keo.”

Pháp Kiều nheo mắt, không hoàn toàn tin lời giải thích ấy. Cô cười cười, lắc đầu:

“Cũng đúng. Nhưng mà hơi lạ nha. Mà thôi, anh em ngồi gần nhau cũng vui. Hôm nay để Kiều tâm sự cho Gem nghe vài chuyện hot.”

Dù đã khéo léo lái câu chuyện sang hướng khác, nhưng Pháp Kiều vẫn không ngừng quan sát. Cảm giác có điều gì đó không ổn khiến cô quyết định tìm gặp Thái Ngân – người vốn được coi là "người giữ bí mật" trong nhóm.

Ở một hàng ghế khác, Thái Ngân đang đeo tai nghe, thả mình vào bản nhạc du dương. Bị kéo lại giữa chừng,  tháo tai nghe ra, nhìn Pháp Kiều:

“Gì vậy? Tự dưng lôi người ta ra.”

Pháp Kiều thì thầm, giọng đầy tò mò:

“Này, cậu có thấy lạ không? Bình thường Hải Đăng với Hoàng Hùng lúc nào cũng đi cùng nhau, mà nay tự dưng tách riêng. Có chuyện gì không?”

Thái Ngân nhìn quanh, sau đó cúi xuống, hạ giọng nói nhỏ:

“Không có gì đâu. Hai người đó vẫn ổn. Chỉ là để tránh xuất hiện cùng nhau trước truyền thông thôi. Quan hệ của họ vẫn tốt đẹp như cũ, đừng suy nghĩ lung tung.”

Pháp Kiều tròn mắt, như vừa hiểu ra điều gì, nhưng cũng không dám hỏi thêm. Cô khẽ nhún vai, lẩm bẩm:

“Vậy là may quá rồi, em cứ sợ họ có chuyện gì.”

Dù cố tình tách nhau ra, nhưng Hải Đăng không khỏi lo lắng khi để Hoàng Hùng ở một mình. Chỗ cậu ngồi ở gần đầu máy bay, nhưng ánh mắt thì luôn hướng về phía cuối khoang, nơi người yêu đang ngồi. Lần này, cậu không chỉ lo lắng vì dư luận, mà còn vì sự hiện diện của hai người phụ nữ trung niên đến từ Hong Kong.

Cả hai là fan cuồng của Hoàng Hùng, nổi tiếng trong cộng đồng hâm mộ vì những hành vi vượt quá giới hạn. Họ đã bám đuôi Hoàng Hùng suốt cả chuyến lưu diễn trước, và lần này, bằng cách nào đó, hai người cũng đặt vé cùng chuyến bay, thậm chí là cùng khoang với anh.

Hải Đăng nhìn theo bóng dáng hai người phụ nữ ấy, ánh mắt lạnh lùng. Cậu nhận ra họ đang cố tình di chuyển về phía Hoàng Hùng, giả vờ hỏi thăm tiếp viên hàng không hoặc mượn cớ đi vệ sinh. Mặc dù các tiếp viên đã khéo léo ngăn cản, nhưng sự kiên trì của họ khiến mọi người không khỏi khó chịu.

Không thể ngồi yên, Hải Đăng đứng dậy, giả vờ kiểm tra hành lý trên giá để đồ. Cậu đi qua khu vực của Hoàng Hùng, cố tình dừng lại một lúc, ánh mắt như vô tình lia qua. Hoàng Hùng bắt gặp ánh mắt ấy, nhẹ nhàng lắc đầu như muốn nói:

“Anh đừng lo, em ổn mà.”

Nhưng Hải Đăng vẫn không yên tâm. Trở về chỗ ngồi, cậu liên tục để mắt đến hai người phụ nữ kia. Mỗi khi họ có dấu hiệu tiếp cận Hoàng Hùng, Hải Đăng lại báo với tiếp viên hàng không, âm thầm phối hợp để giữ cho người yêu mình an toàn.

Suốt chuyến bay dài, Hải Đăng không ngơi nghỉ dù chỉ một phút. Sự mệt mỏi hằn lên đôi mắt cậu, nhưng điều đó không quan trọng bằng việc giữ cho Hoàng Hùng không bị làm phiền. Dù cách nhau cả một khoang máy bay, nhưng ánh mắt của Hải Đăng chưa bao giờ rời khỏi người anh.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Nội Bài trong cái lạnh dịu nhẹ của Hà Nội. Hải Đăng bước xuống sau cùng, chờ Hoàng Hùng cùng các đồng nghiệp ra trước. Trong đám đông vội vã, họ chỉ lướt qua nhau một cái gật đầu thật nhanh, như một lời nhắn ngầm: “Cẩn thận nhé, anh vẫn luôn ở đây.”

Chiếc xe bus hai tầng màu đỏ rực, rực rỡ trong ánh chiều tà Hà Nội, dừng bánh trước khách sạn, nơi các nghệ sĩ đang tập trung. Dòng người hâm mộ đã đợi sẵn từ trước, hò reo cuồng nhiệt. Tấm bảng tên, băng rôn, bóng bay với những khẩu hiệu sáng tạo liên tục được giơ lên, tạo nên một khung cảnh sống động và tràn ngập tình yêu thương.

Hải Đăng đứng cùng nhóm đồng nghiệp, ánh mắt vô tình tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong đám đông. Hoàng Hùng xuất hiện, bước ra khỏi sảnh khách sạn với vẻ điềm tĩnh và nụ cười rạng rỡ, nhưng Hải Đăng biết rõ anh đang hồi hộp. Đây là lần đầu tiên Hoàng Hùng trải nghiệm sự đón tiếp cuồng nhiệt đến thế từ người hâm mộ miền Bắc.

Khi cả nhóm bước lên xe, các fan đứng chật kín hai bên đường, tiếng hò hét vang lên như một cơn sóng dồn dập. Những chiếc xe máy, ô tô cá nhân chậm rãi bám theo xe bus, không ngừng vẫy tay và gọi tên thần tượng. Người hâm mộ miền Bắc, nổi tiếng bởi sự nồng nhiệt và tận tâm, đã dành mọi sự chú ý cho các nghệ sĩ mà họ yêu mến.

Chiếc xe bắt đầu di chuyển, lướt qua các con phố cổ của Hà Nội.

Hoàng Hùng ngồi ở gần lan can để dễ dàng vẫy tay chào fan. Ánh mắt anh sáng bừng như một đứa trẻ lần đầu khám phá điều kỳ diệu. Không khí náo nhiệt bên ngoài khiến anh không giấu nổi vẻ thích thú. Hải Đăng ngồi phía xa, cố tình giữ khoảng cách, nhưng ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Hoàng Hùng.

Từ vị trí của mình, Hải Đăng có thể thấy rõ từng cử chỉ của Hoàng Hùng: cái cách anh nghiêng đầu khi nhìn thấy một fan nhỏ tuổi cầm theo tấm bảng "Yêu anh Hoàng Hùng nhất", hay nụ cười dịu dàng khi nhận những bó hoa được người hâm mộ ném lên xe. Sự chân thành trong ánh mắt Hoàng Hùng khiến Hải Đăng không khỏi mềm lòng.

Tiếng reo hò bên ngoài mỗi lúc một lớn hơn.

Hải Đăng khẽ nhíu mày khi nhìn thấy một nhóm xe máy bám sát phía sau xe bus. Trong đó, hai người phụ nữ quen thuộc – những fan cuồng đến từ Hong Kong – cũng len lỏi giữa dòng xe cộ, ánh mắt không rời khỏi Hoàng Hùng. Họ thậm chí còn dừng xe ở các ngã tư, cố gắng bắt góc chụp ảnh và quay phim Hoàng Hùng.

Hải Đăng không thể ngồi yên. Cậu đứng dậy, giả vờ trò chuyện với một đồng nghiệp gần đó nhưng thực chất là để di chuyển gần hơn đến vị trí của Hoàng Hùng. Dù biết việc xuất hiện cạnh nhau quá nhiều có thể gây ra nghi vấn, nhưng Hải Đăng không thể ngăn mình muốn bảo vệ anh.

Trong lúc đó, Hoàng Hùng hoàn toàn đắm chìm vào không khí náo nhiệt. Anh quay sang Pháp Kiều, ngồi gần bên, giọng nói không giấu được sự phấn khích:

"Hà Nội đông vui thật! Anh chưa từng thấy cảnh tượng nào thế này."

Pháp Kiều bật cười:

"Anh nổi tiếng lắm mà còn ngạc nhiên sao? Fan miền Bắc nhiệt tình thế đấy. Anh quen đi là vừa!"

Hoàng Hùng gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn những con phố Hà Nội hiện lên dưới ánh đèn. Từ Hồ Hoàn Kiếm đến Nhà Hát Lớn, tất cả đều mang một vẻ đẹp cổ kính, trầm mặc nhưng lại sôi động khi hòa vào bầu không khí cuồng nhiệt.

Đứng gần đó, Hải Đăng vẫn âm thầm quan sát. Cậu nhìn cách Hoàng Hùng cười với mọi người, ánh mắt anh sáng lên mỗi khi nghe thấy một câu cổ vũ bằng giọng Bắc ngọt ngào:

“Gem đẹp trai quá!”

“Hùng Huỳnh ơi, nhìn xuống đây đi!”

Những câu nói ấy, dù đơn giản nhưng lại chứa đựng sự ủng hộ nhiệt thành. Hải Đăng không khỏi tự hào khi nhìn thấy người mình yêu được yêu mến đến vậy. Nhưng xen lẫn trong niềm tự hào là một cảm giác nhói lòng. Cậu nhận ra, tình yêu của họ luôn phải ẩn giấu, lặng lẽ như cách cậu đứng từ xa bảo vệ Hoàng Hùng mà không ai hay biết.

Tiếng loa từ chương trình vang lên, thông báo đã đến giờ kết thúc giao lưu. Xe bus bắt đầu lăn bánh trở về khách sạn, để lại phía sau là những làn sóng người hâm mộ vẫn chưa muốn rời đi.

Dọc đường về, Hải Đăng dựa vào ghế, nhắm mắt để che giấu sự mệt mỏi. Nhưng khi tiếng cười của Hoàng Hùng vang lên bên trên, cậu lại bất giác mở mắt, ngước nhìn lên phía trên.

Giữa những tiếng reo hò và ánh đèn phố thị, hình bóng Hoàng Hùng như hòa vào Hà Nội, trở thành một phần của thành phố này. Và trong khoảnh khắc ấy, Hải Đăng chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

“Anh đã yêu em nhiều như yêu Hà Nội mất rồi.”

Trở về phòng sau một ngày dài, Hải Đăng nhẹ nhàng đóng cửa lại, giữ cho không khí bên trong căn phòng tràn ngập sự tĩnh lặng. Ánh đèn vàng dịu nhẹ từ trần nhà soi sáng không gian nhỏ, tạo cảm giác ấm cúng. Hoàng Hùng vừa tắm xong, ngồi trên ghế sofa lau mái tóc ướt, gương mặt phảng phất nét mệt mỏi nhưng không giấu được sự hào hứng từ những trải nghiệm mới mẻ trong ngày.

Hải Đăng bước đến, đặt một chiếc khăn khô lên vai Hoàng Hùng, khẽ cười:

"Đừng để tóc ướt lâu, dễ cảm lắm. Em thấy Hà Nội thế nào? Thỏa lòng mong đợi chưa?"

Hoàng Hùng ngước lên, ánh mắt ánh lên niềm vui pha chút ngại ngùng:

"Hơn cả mong đợi nữa. Anh nói đúng, Hà Nội về đêm thực sự rất đẹp, nhưng có lẽ em vẫn chưa hiểu hết được sự đặc biệt của nó."

Hải Đăng ngồi xuống đối diện, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt trầm tư nhưng ánh mắt lại đầy dịu dàng. Cậu nhấc điện thoại lên, bấm vài dòng nhắn gửi cho trợ lý. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu quay sang Hoàng Hùng:

"Nếu em muốn khám phá thêm, em có muốn thử cà phê đêm của Hà Nội không? Chỉ cần một ly cà phê từ quán Cộng, cùng chút gió se lạnh trên tầng thượng, là đủ cảm nhận trọn vẹn không khí nơi này."

Hoàng Hùng hơi ngạc nhiên, lắc đầu:

"Giờ này mà ra ngoài thì có ổn không? Nếu lỡ bị người ta bắt gặp thì phiền phức lắm."

Hải Đăng cười nhẹ, ánh mắt đầy tự tin:

"Không cần lo. Doo đã nhắn trợ lý rồi, ảnh sẽ mang cà phê đến tận phòng. Chúng ta chỉ cần lên tầng thượng thôi, không ai biết đâu."

Hoàng Hùng do dự một chút, nhưng rồi cũng đồng ý. Anh biết, Hải Đăng luôn tỉ mỉ trong mọi chuyện và sẽ không để xảy ra bất kỳ sự cố nào.

Khoảng nửa tiếng sau, ly cà phê thơm nồng đã được giao đến. Hải Đăng cầm hai ly cà phê trên tay, ra hiệu cho Hoàng Hùng theo mình. Họ lặng lẽ bước qua hành lang khách sạn, dùng thẻ mở cửa lối đi riêng dẫn lên tầng thượng. Không gian trên cao mở ra trước mắt họ, rộng lớn và đầy gió.

Hà Nội từ tầng thượng như một bức tranh sống động, với những con đường ánh đèn trải dài, dòng xe cộ như những dòng sông ánh sáng không ngừng chảy. Tiếng còi xe, tiếng người gọi nhau từ xa vọng lại hòa quyện cùng không khí se lạnh, tất cả như một bản nhạc không lời vang vọng trong đêm.

Hoàng Hùng tựa vào lan can, mắt chăm chú ngắm nhìn dòng người bên dưới. Anh khẽ mỉm cười, cảm giác vừa xa lạ vừa thân thuộc len lỏi trong lòng. Hải Đăng lặng lẽ đứng bên cạnh, đưa ly cà phê sữa ấm nóng cho anh:

"Uống đi, cà phê ở đây hơi đắng nhưng rất đặc biệt. Em thử xem."

Hoàng Hùng đón lấy ly cà phê, khẽ nhấp một ngụm. Vị đắng hòa quyện cùng chút ngọt dịu lan tỏa nơi đầu lưỡi, gợi lên cảm giác thư thái đến lạ.

Đêm Hà Nội dịu dàng như tấm lụa mềm phủ lên thành phố, những con đường nhộn nhịp bên dưới đắm mình trong ánh đèn vàng ấm áp. Trên tầng thượng của khách sạn, nơi không gian như tách biệt hẳn khỏi sự ồn ào phía dưới, Hải Đăng và Hoàng Hùng ngồi cạnh nhau, cầm trên tay hai ly cà phê từ quán Cộng vừa được mang đến.

Gió từ sông Hồng thổi qua, se lạnh nhưng không buốt giá, đủ để khiến Hoàng Hùng kéo nhẹ cổ áo khoác. Anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận cái mùi đặc trưng của Hà Nội: hương hoa sữa lẫn trong không khí, chút ngai ngái của đường phố và mùi thơm từ ly cà phê. Đôi mắt anh ánh lên sự tò mò, như một đứa trẻ lần đầu đặt chân đến một thế giới mới lạ.

"Đẹp thật đấy..." – Hoàng Hùng khẽ thì thầm, ánh mắt chăm chú nhìn xuống dòng xe cộ bên dưới, nơi những ánh đèn pha lập lòe như những dòng ánh sáng không bao giờ ngừng nghỉ. – "Em không ngờ Hà Nội lại sống động đến thế vào ban đêm."

Hải Đăng mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói ấm áp như muốn xua tan cái lạnh của đêm đông:

"Hà Nội là thế mà. Ban ngày thì trầm mặc, cổ kính, nhưng ban đêm lại rất khác, rất sống động. Thành phố này giống như đang khoác lên mình hai bộ áo riêng biệt. Nhưng anh thích cả hai."

Hoàng Hùng quay sang nhìn Hải Đăng, đôi mắt lấp lánh sự tò mò:

"Thế à? Thời sinh viên của anh ở đây chắc thú vị lắm nhỉ? Kể em nghe đi, anh đã trải qua những gì ở Hà Nội?"

Hải Đăng nhìn xa xăm, như thể từng kỷ niệm cũ đang quay trở về trong tâm trí. Cậu nhấp một ngụm cà phê, vị đắng ngọt lan tỏa, gợi nhớ những buổi tối ôn bài muộn trong căn phòng trọ, những ngày rong ruổi trên chiếc xe đạp cũ qua từng con phố để kịp giờ học.

"Hồi đó..." – Hải Đăng bắt đầu, giọng nói trầm ấm – "Dù gia đình có điều kiện nhưng anh vẫn muốn tự lập thế nên đã chọn sống trong một căn phòng trọ nhỏ ở gần khu Bách Khoa. Bọn anh vui lắm. Có hôm tan học muộn, mấy đứa rủ nhau ra hồ Tây ăn kem. Trời lạnh cắt da cắt thịt nhưng cứ đứng run rẩy mà cười như những đứa trẻ."

Hoàng Hùng bật cười, tưởng tượng ra cảnh tượng ấy:

"Kem giữa trời lạnh? Lạ nhỉ, nhưng chắc vui lắm."

Hải Đăng gật đầu, ánh mắt sáng lên khi tiếp tục kể:

"Ừ, vui lắm. Rồi còn có lần đi lạc vào phố cổ, tìm mãi mới thấy đường về. Hồi đó, xe bus là phương tiện chính của bọn anh. Đứng đợi xe giữa trời mưa, ướt như chuột lột, vậy mà vẫn thấy thích."

Hoàng Hùng ngồi lặng yên lắng nghe, như bị cuốn vào những câu chuyện giản dị nhưng đầy ấm áp ấy. Anh khẽ hỏi:

"Còn gì nữa không? Hà Nội chắc còn nhiều điều để kể lắm."

Hải Đăng mỉm cười, chỉ tay về phía xa:

"Thấy cây cầu kia không? Đó là cầu Long Biên, biểu tượng của Hà Nội. Ngày trước, anh thường đến đó ngồi mỗi khi cảm thấy áp lực. Nhìn dòng sông Hồng chảy xiết, anh thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Hà Nội không chỉ là nơi để sống, mà còn là nơi để tìm lại chính mình."

Hoàng Hùng ngước nhìn cây cầu trong ánh đèn mờ ảo, cảm nhận được sự vững chãi của nó giữa những đổi thay của thời gian. Anh khẽ thở ra, như thể vừa khám phá được một điều gì đó ý nghĩa:

"Hà Nội trong anh thật đặc biệt. Anh yêu nơi này lắm nhỉ?"

Hải Đăng quay sang nhìn Hoàng Hùng, ánh mắt dịu dàng:

"Không chỉ yêu, mà còn là nơi lưu giữ một phần con người anh. Nhưng giờ, anh yêu Hà Nội theo một cách khác. Vì giờ đây, Hà Nội là nơi em đến."

Phía dưới, Hà Nội vẫn tiếp tục nhịp sống không ngừng nghỉ.

Tiếng còi xe, tiếng cười nói, tiếng gió xào xạc qua những tán cây như một bản hòa âm của thành phố. Hoàng Hùng quay sang, tựa nhẹ vào vai Hải Đăng, khẽ nói:

"Cảm ơn anh. Đã để em được cảm nhận Hà Nội qua ánh mắt của anh."

Hải Đăng không đáp, chỉ nhẹ nhàng kéo chiếc khăn trên cổ Hoàng Hùng lên cao hơn, động tác nhỏ nhưng đầy ân cần. Họ ngồi đó, trong không gian tĩnh lặng của tầng thượng, bên dưới là một Hà Nội rực rỡ và sống động.

Khoảnh khắc này, cả hai đều hiểu rằng, dù phải giấu đi tình yêu trước ánh mắt của thế giới, nhưng giữa những ngọn đèn lấp lánh của Hà Nội, tình cảm của họ vẫn sáng rõ như ánh sao trời.

Sáng sớm hôm sau. Tiếng chuông báo thức nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng yên tĩnh, kéo Hoàng Hùng ra khỏi giấc ngủ sâu. Ánh nắng đầu ngày lách qua rèm cửa, chiếu sáng không gian, khiến căn phòng trở nên ấm áp hơn. Hoàng Hùng trở mình, đôi mắt khẽ mở, cảm giác mơ màng vẫn còn lẩn khuất trong đầu.

Bên cạnh anh, Hải Đăng đã dậy từ lúc nào, đang ngồi trên ghế gần cửa sổ, chăm chú lướt qua lịch trình ngày mới trên điện thoại. Cậu mặc một chiếc áo len mỏng, tóc vẫn hơi rối, nhưng dáng vẻ trầm lặng ấy khiến Hoàng Hùng không thể rời mắt.

"Dậy rồi à?" – Hải Đăng cất giọng nhẹ nhàng, quay lại nhìn Hoàng Hùng với nụ cười thoáng qua trên môi. – "Sắp trễ giờ rồi đấy. Em ngủ quên lúc nào mà anh gọi mãi không tỉnh."

Hoàng Hùng ngáp một cái, ngồi dậy với vẻ mặt ngái ngủ, khẽ lẩm bầm:

"Tại hôm qua lên tầng thượng muộn quá. Nhưng mà gục lên vai anh êm quá làm em ngủ quên mất"

Hải Đăng cười khẽ, bước đến gần giường và đưa cho Hoàng Hùng ly nước lọc đã chuẩn bị sẵn:

"Ừm. Nhưng giờ phải nhanh lên. Các anh em khác chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn em là chưa đâu vào đâu thôi."

Hoàng Hùng bật cười, cầm lấy ly nước, vừa uống vừa liếc nhìn chiếc vali của mình ở góc phòng. Anh biết Hải Đăng đã giúp anh xếp đồ gọn gàng từ tối qua, để sáng nay không phải loay hoay.

Ngay khi hôn lên trán Hoàng Hùng, Hải Đăng bỗng cảm nhận thấy thân nhiệt anh có chút cao hơn bình thường.

“Sao đây, người nóng quá, em bệnh rồi?” - Hải Đăng lo lắng áp tay mình lên trán anh.

“Em không biết nữa, nhưng biết sao được, em phải cháy hết mình đêm nay.” - Vừa nói Hoàng Hùng vừa nhìn Hải Đăng với ánh mắt lấp lánh khiến cậu không nỡ cản mà chỉ lẳng lặng tìm thuốc đến cho anh uống.

Phòng khách sạn dần trở nên nhộn nhịp.

Trong khi Hoàng Hùng ngồi vào bàn trang điểm, bắt đầu quá trình makeup, Hải Đăng ngồi ở sofa phía sau, lướt điện thoại nhưng thỉnh thoảng lại ngước lên, ánh mắt đầy vẻ lo lắng. Cậu nhìn Hoàng Hùng qua gương, thấy anh chăm chú với từng đường nét trên khuôn mặt mình, không khỏi buông một câu đùa:

"Cũng chỉ là gặp fan thôi, đâu cần phải đẹp trai đến thế? Hay là em cố tình làm thế để khiến các fan miền Bắc mê mệt hơn?"

Hoàng Hùng ngừng tay, quay lại lườm Hải Đăng một cái:

"Phải chỉn chu thì mới không phụ lòng người hâm mộ. Mà anh cũng thế thôi, hôm nay trông nghiêm túc lạ thường nhỉ?"

Hải Đăng cười phá lên, giọng đầy trêu chọc:

"Ừ, anh nghiêm túc là để kìm lòng không ngắm em trước mặt mọi người đó.”

Dù lịch trình bận rộn đang chờ phía trước, họ vẫn có cách để tận hưởng từng khoảnh khắc nhỏ bên nhau.

Tại đại sảnh khách sạn, các anh em đồng nghiệp đã tập trung đông đủ.

Tiếng nói cười râm ran lấp đầy không gian, tạo nên bầu không khí phấn khởi. Mọi người đứng quây quần kiểm tra lại trang phục, trò chuyện về những kế hoạch sắp tới. Hải Đăng đứng ở một góc, tay cầm một ly cà phê nóng, ánh mắt kín đáo dõi theo Hoàng Hùng đang bắt chuyện với vài người khác.

Hoàng Hùng, như mọi khi, tỏa ra sức hút đặc biệt. Anh không chỉ là người thu hút ánh nhìn của công chúng mà còn khiến những người làm việc cùng anh cảm nhận được sự thân thiện, gần gũi. Nhưng dù ở giữa đám đông, ánh mắt anh thỉnh thoảng vẫn lướt qua Hải Đăng, như một sự tìm kiếm vô thức.

Hải Đăng nhấp một ngụm cà phê, khẽ mỉm cười. Cậu biết, dù họ phải giữ khoảng cách để tránh ánh mắt tò mò của người khác, nhưng giữa họ vẫn luôn tồn tại một sợi dây liên kết vô hình, mạnh mẽ hơn bất kỳ lời nói nào.

Chiếc xe đã sẵn sàng chờ ở ngoài.

Những cánh cửa kính phản chiếu ánh sáng mặt trời buổi sáng, tạo nên một khung cảnh rực rỡ. Hải Đăng và Hoàng Hùng lặng lẽ tách nhau ra, mỗi người lên xe từ một hướng, hòa vào dòng người hâm mộ đang đứng chờ ở hai bên đường.

Hà Nội sáng nay rộn ràng tiếng reo hò và những cái vẫy tay của các fan. Tiếng động cơ xe khởi động, hòa cùng không khí náo nhiệt, mở đầu cho một ngày làm việc mới của họ, nhưng trong lòng cả hai, sự yên bình và hạnh phúc vẫn đang len lỏi từng chút một, như ánh nắng đầu ngày chạm khẽ lên làn da.


_________________________________________
Au: 'Thật ra lý do t viết chương này trước khi kết thúc concert 4 là vì linh cảm ngày hôm nay của t xấu lắm. Tưởng tượng ly nước đã đầy r, h chỉ cần nhỏ thêm 1 giọt nữa thôi t sẽ sụp đổ đó.
Dân viết văn như t hầu như rất nhạy cảm và dễ suy nghĩ tùm lum, tưởng tượng nguồn năng lượng khi xưa đang chữa lành cho mình bỗng dưng chập chờn r mất kết nối với mình khiến t burn out suốt một khoảng thời gian dài.

Hôm nay t chữa lành cho mọi người nè nhưng mà không biết khi nào sẽ đủ sức để cố vẽ nên một bức tranh đẹp nữa.

T tin 2 người họ chớ, nhưng mà t ko tin là t sẽ chịu nổi. Khi thấy ổn hơn t sẽ trở lại với mọi người. T yêu mọi người như yêu DooGem v á. Không bao giờ t drop fic đâu, họ vẫn bên nhau thì truyện sẽ vẫn được tiếp tục, nhma t phải tự giải quyết cảm xúc của t đã.

Ai an ủi t một chút đi?'

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip