-------ác mộng trở lại-------
🐈⬛🐈
Sau những chuỗi ngày thống khổ đó mọi người cùng nhau di dời tìm đến một nơi khác cách nơi đó khá xa và chắc chắn là không có người ở. Nhưng ít ra nơi này vẫn ấm áp và dễ chịu hơn căn hầm đó.
Bé First được mọi người chăm bẵm, cưng chiều không phải nói. Bé rất đáng yêu má phính môi mềm ai nhìn cũng chỉ muốn hôn hôn. Tuy mỗi lần biến dị là đau đớn vô cùng mọi người chỉ biết nhìn bé khóc ré lên chứ không thể làm gì hơn. Cảm giác bất lực chính là nhìn bé con như vậy nhưng không thể thay đổi gì.
Cứ kéo dài như vậy cho tới năm First mười tuổi mỗi lần cậu sốt cao sẽ biến thành mèo nhỏ. Từ đó trở đi số lần biến hình của cậu có ngày nhiều không đếm xuể có những ngày lại bình thường chẳng có gì xảy ra.
Thím Jan là người chăm sóc cũng như yêu thương First nhiều nhất vì vậy cậu cũng gọi thím là mẹ. Mẹ và mọi người thống nhất với nhau gọi em là "Fir" nghe rất dễ thương đúng không?
Nhóc lớn lên rất ngoan ngoãn cùng chút tinh nghịch. Nụ cười của Fir vô cùng rạng rỡ, cũng là thứ mọi người ngầm hiểu với nhau rằng phải sống chết bảo vệ được.
Cứ ngỡ mọi thứ đã trở lại quỹ đạo của nó cho đến khi First mười chín tuổi...
--------------------------
"FIR! FIR CHẠY ĐI CON ĐỪNG ĐỪNG QUAY ĐẦU LẠI FIRRRRR"
"NHÓC CON CHẠY ĐI KHÔNG ĐƯỢC TRỞ VỀ! CHẠY ĐI!"
"MẸ! MỌI NGƯỜI!"
Trong khu rừng chỉ nghe tiếng thím Jan thét lên theo đó là tiếng gào đau đớn của mọi người rồi im bặt. Fir ra ngoài muốn tìm chút thức ăn chưa kịp quay về liền bị một màn doạ sợ. Cậu đột nhiên biến về hình dáng mèo nhỏ con cá lớn từ miệng rơi xuống đất, không suy nghĩ được gì cậu lao vút về nơi phát ra tiếng của mẹ.
"Meow meowwwwww"
Tới nơi mọi thứ đã bị đốt sạch cậu nhìn thấy mọi người nằm liệt trên đất khắp nơi...khắp nơi chỉ toàn là máu, thím Jan đang nằm trên một vũng máu lớn bị một người đàn ông dẫn theo một đàn sói đạp dưới chân không chút thương tiếc. Bóng lưng đó cậu vĩnh viễn không thể quên được...
Hỏi vì sao cậu lại biết được chuyện này vì lúc ở phòng thí nghiệm cậu chỉ là một đứa nhóc mới sinh. Thật ra thuốc gã Boem tiêm cho Fir có một tác dụng phụ chính là mang một phần kí ức của cha mẹ chuyển sang cho con cái. Mỗi lần biến dị kí ức trong phòng thí nghiệm cứ từng chút hiện ra. Vô cùng vụn vặt.
Khi hỏi chuyện này với mọi người dường như ai cũng trốn tránh nó nhưng cậu biết rõ là do mọi người không muốn Fir biết được quá khứ kinh hoàng đó. Mấy lần cậu vô tình nghe người lớn nói chuyện xâu chuỗi theo kí ức trong đầu cậu đã hiểu ra phần nào. Nhưng có vẻ tác dụng phụ này tới tên kia cũng không biết.
Bóng lưng của gã từ từ khuất dần đi. Mèo con núp sau lùm cỏ hận thù hằn trong đáy mắt, không chút phòng bị phóng đến chỗ mẹ rên rỉ khóc than, đôi chân nhỏ đẩy đẩy cố gắng lay mẹ tỉnh lại nhưng lại chẳng có kết quả gì...
'xoạt xoạt'
Không xong rồi, bụi cỏ trước mặt bỗng dưng phát ra tiếng động mèo nhỏ sợ lũ người kia quay lại chỉ biết nhanh chân chạy đi tìm đường thoát ra khỏi nơi này. Bởi cậu biết rằng nếu để chúng phát hiện tới mạng cũng không còn nói gì đến trả thù cho mọi người.
Mèo nhỏ cứ đi cứ đi, đói thì ăn cỏ, côn trùng, khát thì uống mưa đọng lại trên đất phải nói mùi vị vô cùng khó ngửi. Đêm đến tiếng quạ bay trên đầu vô cùng đáng sợ cứ ngỡ có thể lôi cậu đi bất cứ lúc nào. Fir không biết làm sao mới có thể biến lại thành người cậu có hỏi mẹ nhưng mẹ chỉ nói:
"Mẹ hiện tại cũng không thể nói chính xác với con nhưng đến một thời điểm chắc chắn con sẽ tự nhận ra rồi điều khiển được khả năng này Fir"
--------------------------
Ra đến bìa rừng cậu choáng ngợp với khung cảnh trước mắt ánh đèn đường sáng chói âm thanh nhộn nhịp không giống như trong khu rừng ẩm ướt kia. Cậu trèo lên một chiếc xe bán tải gần đó nghỉ ngơi, mấy ngày nay cậu thật sự không chịu nổi nữa.
Đến khi tỉnh lại cậu giật mình, một gương mặt lớn hung dữ xuất hiện trước mắt đang dùng tay nắm lấy gáy cậu xách lên.
"Cái gì đây? Nó chui lên khi nào vậy?"
"Nè nhanh đi lề mề cái gì vậy hả"
"Ờ tao ra ngay"
Gã đàn ông nói xong liền không thương tiếc vứt cậu xuống đường một cách thô bạo. Toàn thân truyền đến một trận đau nhức. Cứ nghĩ mình sẽ không còn tỉnh lại nữa đôi mắt trở nên nặng trĩu từ từ nhắm lại...
Hình ảnh một con mèo đen nằm vật trong góc nhỏ không còn chút tia hi vọng nào. Nhưng có vẻ ông trời không thể nhìn nổi cảnh tượng này nữa. Đột nhiên:
"Ây Sand, Sanddddd coi nè là mèo đó"
"Đúng là mèo rồi nhưng mà nhóc này còn sống không vậy?"
"Nè nè vẫn còn, vẫn còn Sand chúng ta nhận nuôi nó được không?"
"Có thể chăm sóc đến khi nó hồi phục nhưng không được nuôi, mày mỗi lần gặp mèo đều không quan tâm tới tao..."
Sand vừa bĩu môi vừa nói quả thật có đợt ba mẹ Khaotung lên thăm sẵn dẫn theo Montow, lúc đó Ray cũng vừa sang nhìn thấy Montow liền mê tít thế là cả tuần đóng tổ ở nhà Khaotung để mặc Sand ủy khuất ngồi một chỗ nhìn Ray 'ngoại tình' với một con mèo.
"Au Sand, xin lỗi mà Sandddddd cho tao nuôi đi mà lần này tao sẽ không vậy nữa đâu mà Sanddddd"
"..."
"Sandddd, mày nhìn nó đáng thương chưa nè chẳng lẽ mày có thể nhìn nó nằm ở chỗ lạnh lẽo như này sao"
Ray vừa chu chu môi vừa làm nũng với Sand vì vốn dĩ trước giờ Sand không bao giờ thắng trước vẻ mặt làm nũng của Ray, ai bảo đó là người yêu mình chứ đành chịu thôi.
"Aiii được rồi nhưng mà không phải mày hứa sẽ đi xem lễ hội âm nhạc với tao rồi sao? Bây giờ mày tìm người nhận nuôi sau khi trở về sẽ đón nhóc được không?"
"Ya mày hứa rồi nha nhưng mà ai là người chăm nhóc bây giờ?"
Hai người suy nghĩ vài giây đột nhiên không hẹn mà cùng quay ngoắt sang nhìn nhau đồng thanh:
"KHAOTUNG"
--------------------------
Hắn im lặng ngồi nghe cậu kể lại mọi chuyện, không ngờ tới chuyện nghe có vẻ hoang đường này lại thật sự diễn ra. Ánh mắt hắn không dời khỏi cậu một giây phút nào cũng không thể tưởng tượng được quá khứ cậu đã trải qua những đau thương mất mát cỡ nào.
"Được rồi First, tôi hiểu rồi"
"Nên là, anh ơi nếu không được em có thể đi anh đừng nhốt em lại rồi đưa em về đó được không. Em không biết nhưng gã kia có thể vẫn đang tìm em em kh..."
"Nè cậu hoảng cái gì chứ tôi cũng không nói sẽ đuổi cậu đi" Khaotung không nghe được nữa liền vươn tay tới bóp mỏ cậu lại.
"Nhưng mà cậu đã biết lí do khiến bản thân đột nhiên biến hình là gì không?"
"Em không chắc lắm nhưng mà có thể là do cảm xúc sợ hãi tăng cao mất kiểm soát em sẽ thành ra như này"
"Lúc nãy nhìn thấy tôi như vậy nên mới biến thành người?"
"Vâng P' vì anh lúc đó nhìn rất giống mọi người lúc em quay về toàn thân đầy máu. Đúng rồi P'Khao anh bị sao vậy hả anh anh hôm nay về trễ lúc quay về còn như vậy anh làm sao vậy có phải anh gặp phải gã ta không P'Khao mau trả lời em"
First vừa hỏi vừa nhào tới lật tới lật lui cầm tay hắn giơ trái giơ phải kiểm tra miệng không ngừng lấy một giây.
"Ai da bình tĩnh đi cậu nhảy cẫng lên làm gì? tôi không sao hết"
"Em xin lỗi..."
'Người ta là lo anh bị gì thôi mà'
Khaotung thở dài một hơi nhìn thằng nhóc đang xụ mặt xuống đầy ủy khuất. Hắn tiến tới xoa đầu First vừa nghịch tai cậu vừa kệ lại chuyện hắn gặp trên đường lúc nãy.
"Tay anh có sao không?"
First dè dặt hỏi người trước mặt cậu sợ mình nói nhiều làm hắn tức giận lại không hay. Khaotung nhìn cái đầu đen thui trước mặt phì cười trấn an.
"Không sao vết thương có hơi sâu nhưng không nặng lắm trên đường về đã mua thuốc cũng như xử lí đàng hoàng rồi"
"Vâng P'Khao"
"Được rồi hôm nay tới đây thôi đừng nghĩ linh tinh tôi sẽ không làm gì cậu đâu. Nhưng cậu tốt nhất yên phận chút bộ dạng này nếu để người khác phát hiện sẽ không hay"
"Dạ"
Một câu "vâng" hai câu "dạ" nhóc này cũng đáng yêu quá rồi. À mà bây giờ không còn là mèo nữa chắc cũng phải có thay đổi gì đó chứ đúng không?
"Ăn gì chưa?"
"Em có ăn chút hạt anh để trong bát trước lúc anh về rồi P' "
"Muốn ăn nữa không?"
"Dạ muo...dạ không anh nghỉ ngơi trước đi ạ"
Cậu hết gật đầu rồi lại lắc đầu. Thật ra cậu có chút đói nhưng lại không dám làm phiền anh giờ này, tay anh hẳn vẫn còn đau. Khaotung nhìn First nói dối một cách lộ liễu cũng không lật tẩy chỉ bảo cậu chờ rồi bỏ vào bếp.
Nhà chỉ còn vài gói mì và chút trứng. Khaotung nhìn nhìn một lúc liền quyết định lấy hai quả trứng thêm một gói mì.
First ngồi ở sofa thấy hắn bước vào cũng tò tò đi theo sau không phát ra tiếng động nào khiến hắn mấy lần giật mình suýt chút nữa phang thẳng chảo vào đầu cậu. Hắn bảo cậu ra bàn ngồi đợi nhưng cậu vẫn cứ đi theo sợ anh vào bếp nhiều đồ nguy hiểm sẽ bị thương. Khaotung phát hiện hình như trong nhà mình xuất hiện thêm mộ cái đuôi.
Một tô mì nhanh chóng được đem ra bàn thêm hai quả trứng chiên một cái vẫn còn lòng đào và một cái đã chín hẳn vàng ươm. Khaotung không biết cậu thích cái nào nên đành làm hết để sau này dễ nấu hơn.
Mùi thơm lan toả khiến khiến cậu mở to mắt nhìn vào nhưng chưa dám động đũa. Khaotung đi ra với một ly sữa đã được hâm nóng nhìn cậu.
"Ăn đi nhìn gì? Hay cậu muốn ăn cả tôi?"
"Dạ khô...em không dám"
Nói rồi cậu vội chộp lấy đôi đũa bên cạnh cúi đầu chuyên tâm ăn mì. Tai mèo trên đầu không biết quyến rũ đến mức nào khiến Khaotung không nhịn được đi qua xoa xoa nắn nắn mấy cái mới chịu được. Nhưng mà tai mèo cũng là một bộ phận nhạy cảm lắm đó nha.
"Ya P'Khao anh...có chuyện gì không ạ?"
"Không có gì, cậu ăn tiếp đi tôi vào dọn phòng cho cậu ngủ, cũng không thể để cậu ngủ ngoài như cũ được"
Nói rồi hắn xoay lưng vào căn phòng đối diện phòng hắn dọn dẹp sơ lại cho cậu, không biết được môi hắn từ khi nào đã nhếch lên một độ cong hoàn mỹ.
Còn cậu bạn đang ngồi ở bàn ăn kia từ mặt đến tai đã đỏ lên hết cả rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip