Chương 6 Hành Trình Mở Cửa

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng dịu dàng len qua tấm rèm màu kem, vẽ lên tường những khung sáng ấm áp. Anh và cậu đứng bên cửa sổ phòng ngủ penthouse, nhìn xuống đường phố Bangkok còn lặng im. Trên tay mỗi người là tấm vé máy bay nhỏ xinh chiếc chìa khóa mở cánh cửa tự do mà anh đã hứa.

“KhaoTung.” – Anh khẽ gọi, giọng dịu như cơn gió mai. “Hôm nay chúng ta sẽ khám phá thế giới của anh theo cách em muốn.”

Cậu mỉm cười, hơi run run trước cảm giác vừa mới lạ vừa thân thuộc: “Anh dẫn em đi đâu trước?”

Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên tóc cậu: “Em định chọn chỗ đầu tiên chứ?”

Cậu nép vào ngực anh nói: “Anh đã nói em là vua vậy hãy để em quyết định.”

Anh bật cười ấm áp, rồi cùng cậu xuống xe limousin. Tại sân bay Don Mueang, họ xếp hàng check-in lần đầu tiên cậu thấy anh không còn vẻ lạnh lùng chiếm hữu, mà là một người đồng hành ân cần, sẵn sàng san sẻ từng khoảnh khắc.

Khoảnh khắc bước chân lên máy bay, KhaoTung ngồi cạnh cửa sổ, tay dựa nhẹ lên đùi anh. Cậu nhìn ra ngoài những cánh đồng lúa xanh ngắt trải dài dưới thấp và cảm nhận tim mình tự do hơn bao giờ hết, dù chiếc vòng bạc và lồng linh hồn vẫn vẹn nguyên nơi cổ.

Máy bay hạ cánh trong tiếng nhạc dịu êm của phi trường Chiang Mai. Họ bước xuống giữa tiết trời se lạnh, mang theo hương hoa chi nhánh mùa xuân. First đón cậu bằng một cái ôm chặt, rồi thì thầm: “Nghe mùi hoa đào chưa? Đây là khởi đầu mới.”

Trưa hôm ấy, họ đến dạo quanh Old City. cậu chọn một quán cà phê nhỏ, mái ngói nâu sạm, nơi treo đầy đèn lồng đỏ. Cậu dùng tay chỉ vào một góc yên tĩnh: “Em muốn ngồi ở đây.”

Anh gật đầu, kéo ghế, nâng ly cà phê sữa lên: “Cho em thưởng thức hương vị tự do.”

Ánh mắt họ giao nhau trong khung cảnh cổ kính, từng hạt bụi vàng từ khung nắng rơi xuống mặt bàn tạo nên bức tranh tĩnh lặng. KhaoTung chạm nhẹ ngón tay vào ly, hít hà vị ngọt béo, rồi quay sang nhìn First: “Cảm ơn anh vì cho em cơ hội này.”

Anh nắm lấy tay cậu: “Em sinh ra để tỏa sáng, không chỉ để bị anh chiếm hữu.”

Chiều đến, họ leo lên xe song-thaew, về phía rừng hoa oải hương ở ngoại ô. Giữa đồng hoa tím trải dài, anh bất ngờ quỳ xuống trước cậu, rút ra từ túi nhỏ một chiếc nhẫn bạc khắc hoa sen biểu tượng hòa hợp của hai linh hồn.

“Em là đóa sen giữa trăng khuyết, là ánh sáng duy nhất xua tan bóng đêm trong tim anh. Anh xin em, hãy đồng ý đi tiếp cùng anh, không chỉ là tình nhân, mà là đối tác trọn đời.”

Cậu rưng rưng, nghẹn lời trong khoảnh khắc bồng bềnh mùi hoa. Cuối cùng, cậu chạm nhẹ ngón tay vào chiếc nhẫn: “Em đồng ý…Anh có thể chiếm hữu em, nhưng em cũng chiếm hữu cả trái tim anh.”

Anh khẽ nâng nhẫn, đeo vào ngón áp út của cậu, ánh mắt chan chứa yêu thương: “Từ nay, anh và em sẽ là đồng minh, cùng nhau dệt nên mê cung tình yêu rộng khắp chân trời.”

Giữa biển hoa tím bạt ngàn và bầu trời hoàng hôn nhuộm tím, họ ôm chặt lấy nhau hai con tim đã tìm ra lối ra từ chiếc lồng bạc, nhưng đồng thời, đã tự nguyện ở lại trong mê cung của nhau, để cùng bay cao hơn, xa hơn, trong tình yêu “Độc Chiếm” vừa cuồng si, vừa tự do.

___

Từ sau chuyến đi Chiang Mai trở về, cậu ngỡ mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn, cậu tưởng đã cùng anh bước ra khỏi “lồng bạc” ngày trước, tưởng cánh cửa tự do kia đã được mở. Nhưng hóa ra, đó chỉ là một nhánh khác trong mê cung tình yêu mà anh không ngừng bồi đắp sâu hơn, phức tạp hơn, và...chiếm hữu hơn bao giờ hết.

Mỗi sáng, trước khi cậu rời khỏi giường, anh đã ở đó, hôn cậu thức dậy bằng những nụ hôn kéo dài đến nghẹt thở. Những dấu hôn đỏ thẫm luôn hiện diện trên cổ, sau gáy hay ngực cậu như lời tuyên bố ngầm: "Em là của anh, và chỉ anh mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip