Chương 4:Vết nứt trong quá khứ


Ngày hôm sau, ánh sáng buổi chiều chiếu qua cửa sổ, hắt lên những vệt vàng mỏng trên sàn gỗ bếp thử nghiệm. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng lách cách của dao thớt và mùi thức ăn dịu dàng. Nhưng trong lòng Lưu Hiên Thừa, cảm giác yên bình ấy vẫn xen lẫn chút lo âu.

Cậu ngồi trên ghế, nhìn xuống bát cơm chưa ăn hết. Tay cậu co ro trên đùi, mắt xa xăm. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cậu cảm thấy có thể tin tưởng một người khác – nhưng sự sợ hãi trong quá khứ vẫn còn hiện rõ trong từng nhịp tim.

Triển Hiên đứng gần, không vội vàng, chỉ quan sát. Anh biết, để mở lòng Hiên Thừa, cần nhiều thời gian, nhiều kiên nhẫn, và những hành động nhỏ nhất cũng có thể là liều thuốc chữa lành.

Hiên Thừa thở dài, giọng khẽ run rẩy:

"Anh... anh có muốn nghe chuyện... không vui của tôi không?"

Triển Hiên gật, mắt dịu:

"Tôi lắng nghe."

Cậu cúi đầu, đôi tay siết chặt:

"Ngày mới vào nghề... tôi bị quản lý cũ ép phải ăn kiêng. Họ mắng chửi tôi vì cân nặng, nói tôi không hoàn hảo, không xứng với ánh đèn. Tôi... đã ngất xỉu trong phòng tập... một mình. Không ai ở đó. Không ai quan tâm."

Giọng cậu lạc đi, nghẹn ngào. Những ký ức ấy hiện ra như một bức tường dày đặc, khiến lòng cậu bỗng nặng trĩu.

Triển Hiên không nói lời gì. Anh bước lại gần, đặt nhẹ một chiếc đĩa nhỏ trước mặt Hiên Thừa. Trên đó là một chiếc bánh kem nhỏ, đơn giản, không trang trí cầu kỳ, chỉ có một lớp kem mềm mại, bơ vừa đủ ngọt, mùi vani phảng phất.

"Ăn đi." – Giọng anh trầm, chắc nịch, nhưng dịu dàng. – "Không ai có quyền cướp mất sự sống của em cả."

Hiên Thừa ngẩng lên, mắt đọng nước. Cậu nhìn chiếc bánh, nhìn Triển Hiên – ánh mắt dịu dàng, bình tĩnh, không hề phán xét, chỉ hiện hữu bên cậu, như một bến bờ bình yên.

Cậu run run cầm lấy chiếc đĩa, đặt một ngón tay lên lớp kem mềm, rồi đưa lên môi. Vị ngọt nhẹ, hương vani dịu dàng lan khắp miệng, nhưng còn quan trọng hơn: cậu đang nuốt mà không run rẩy. Lần đầu tiên sau nhiều năm, ăn là một hành động tự nhiên, không phải áp lực, không phải sợ hãi.

Triển Hiên đứng sau, khẽ mỉm cười, ánh mắt vẫn tập trung nhưng không hề thúc giục. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, ấm áp, vững chắc. Một hành động nhỏ thôi, nhưng khiến Hiên Thừa cảm giác có người bảo vệ, có người "giữ" cậu khỏi bóng tối quá khứ.

"Cậu không cần sợ," – Triển Hiên nói, giọng dịu như gió chiều. – "Mỗi lần cậu sợ hãi, tôi sẽ ở đây. Không ai có quyền bắt ép cậu, không ai có quyền làm hại cậu nữa."

Hiên Thừa ngước mắt lên, nước mắt lăn dài, nhưng cậu mỉm cười. Cậu cảm nhận được sự dịu dàng không lời, cảm giác bình yên tràn ngập trong lồng ngực.

Một khoảng lặng nhẹ trôi qua. Hiên Thừa cúi đầu, lén nuốt miếng bánh, rồi nhìn Triển Hiên:

"Anh... tôi... chưa bao giờ... được ai nhìn tôi như thế này."

Triển Hiên không nói, chỉ gật nhẹ. Anh di chuyển chiếc ghế gần hơn, ngồi cạnh, khẽ nghiêng người về phía cậu. Hơi thở ấm áp, tay anh vẫn đặt yên trên vai, như một lá chắn vô hình, bảo vệ Hiên Thừa khỏi nỗi đau cũ.

Hiên Thừa hít sâu, lần đầu tiên cảm thấy an toàn để khóc. Không phải trong phòng tập lạnh lẽo, không phải trước ánh đèn sân khấu. Mà ngay trước mặt một người đàn ông bình tĩnh, không phán xét, không ồn ào, chỉ hiện diện và kiên nhẫn.

Cậu khẽ thở dài, giọng nhỏ:

"Anh... tôi... sợ lắm... nhưng... tôi muốn thử... lại..."

Triển Hiên đặt một tay lên tay cậu, siết nhẹ:

"Cứ từ từ. Không cần phải mạnh mẽ ngay lập tức. Mỗi miếng ăn, mỗi hơi thở, mỗi khoảnh khắc... là một bước đi."

Hiên Thừa khẽ gật, lần đầu cảm nhận được niềm tin nhỏ nhoi nảy mầm trong lòng. Ánh mắt cậu dịu lại, cơ thể bớt căng thẳng, và dần dần, cậu ăn hết chiếc bánh nhỏ – không còn sợ hãi, không còn run rẩy.

Triển Hiên đứng lên, nhẹ nhàng dọn chiếc đĩa. Anh nhìn cậu, ánh mắt vẫn giữ sự ấm áp và điềm tĩnh:

"Ngày hôm nay, em đã chiến thắng quá khứ của mình. Tôi tự hào vì điều đó."

Hiên Thừa mỉm cười, tim ấm áp. Cậu biết rằng, từ khoảnh khắc này, bóng tối của quá khứ không còn toàn quyền chi phối, và bên cạnh cậu, có một người sẵn sàng giữ lấy sự sống, sự bình yên của cậu – một người không chỉ là giám khảo, bếp trưởng, mà là người quan sát, người đồng hành, người chữa lành.

Ánh hoàng hôn cuối ngày rọi qua cửa sổ, nhuộm vàng mái tóc nâu, rọi lên đôi mắt ẩm ướt nhưng ánh lên niềm hy vọng mới. Không gian yên ắng, nhưng ấm áp vô cùng. Và Lưu Hiên Thừa biết, từ giờ trở đi, anh sẽ không còn một mình đối diện quá khứ nữa.

-------------------------vãn hạ-------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip