41

ngọn tháp biểu tượng của Paris vẫn luôn là một điều mỹ miều trong mắt em, đất nước mang vẻ đẹp đầy lãng mạn này tồn tại trong em một ý nghĩa vô cùng đặc biệt, khoảnh khắc lần đầu quay trở lại nơi này cùng người con gái mình yêu, ánh mắt rưng rưng biểu lộ cảm xúc động lòng khó tả, ngày em phải lòng nàng từ cái nhìn đầu tiên hay tận bây giờ, sự loạn nhịp của trái tim vẫn không hề thay đổi, mỗi lúc nhìn nàng lại càng thêm yêu

bữa ăn tối dưới chân tháp Effiel, ánh nến lung linh hắt vào đôi mắt trong vắt của hai con người thổi bùng lên tình yêu chất chứa họ dành cho nhau, Lisa luôn đặt tay mình lên tay Jennie, dù chỉ là một giây ngắn ngủi cũng không muốn rời xa

trên ngón tay Jennie đang ánh lên một tia sáng, chiếc nhẫn cầu hôn không thành ngày đó vẫn luôn được em đeo trên cổ mình nhưng vào một đêm trăng sáng, nó đã được em trân trọng đeo lên tay nàng

chính là cái đêm nàng dũng cảm thừa nhận lòng mình từ 6 tháng trước, cuộc gọi đang diễn ra bỗng dưng bị tắt ngang, nàng luôn lặng thinh ghi nhớ từng lời em nói cho đến khi âm thanh đã không còn nghe thấy, một lần nữa cho rằng em ngủ say, nàng đặt điện thoại xuống cạnh và đầy suy tư ngồi trên giường, ngón tay cứ bấu víu vào nhau vì còn nhiều thứ khiến nàng chần chừ nhưng nàng vẫn luôn chuẩn bị đón nhận hạnh phúc từ em, dù cho loại cảm xúc tình yêu này đáng tiếc chỉ là một giấc mơ hão huyền, sẽ bất ngờ làm tổn thương nàng lúc nào chẳng hay

tiếng gõ cửa phòng vào cái giờ chẳng mấy ai thức, nàng cho rằng là Jisoo nên không đắn đo mà đi lại mở cửa và không biết phải dụi mắt bao nhiêu lần vì thấy rằng đối phương là em, nhưng hình dáng này lại chân thật đến nỗi khiến nàng bất giác mỉm cười

hơi thở em gấp gáp vì phải vội chạy đến đây, mồ hôi nhễ nhại chảy dài trên gò má nhưng sự mỏi mệt không thể khiến em ngừng cười, nhịp tim em đang đập nhanh, vì vừa rồi đã hoạt động mạnh hay là do đang đứng ngay trước mặt nàng để thực hiện một việc quan trọng

- sao cô vào đây được?

- điều đó không quan trọng Jennie, chiếc nhẫn này chị nhớ không? em đã từng nói chỉ cần chị gật đầu sẽ không có trở ngại nào có thể cản được em đến đeo nó lên tay chị

- ngay lúc này, chị đồng ý nhận nó chứ?

sự im lặng thật lâu của nàng khiến lòng em thấp thỏm, đôi mắt em mờ căm trong đêm tối nhưng vẫn tràn đầy hy vọng và dù chẳng nhìn rõ thì sự chờ đợi kiên trì đó đang mở ra cánh cửa cuối cùng trong lòng nàng chỉ bằng sự cảm nhận vô hình, em chưa từng lo mình lại phải đợi, em chỉ sợ sau mỗi lần từ chối nàng sẽ càng xa cách em

lời đồng ý của nàng đơn giản là một chữ ừ nhưng lúc này nghe sao cũng thật nghe êm tai, em vui mừng đeo nhẫn lên tay nàng một cách mò mẫm, cả khi không thấy rõ vẫn tấm tắc khen ngợi vì thứ thuộc về nàng sẽ luôn xinh đẹp và không có bất kỳ ngoại lệ nào

em đã luôn chờ đợi, ngày chủ nhân của chiếc nhẫn đến lấy lại nó

thật vừa vặn

những đoá hoa sắc màu bất ngờ nổ tung trên nền trời đêm Paris, tiếng pháo thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ai nấy đều thích thú hướng mắt về phía khoảng trời đang được thắp sáng và mỉm cười với nhau

tại sân thượng của toà nhà, những ánh đèn được bày trí trên lối đi dần được thắp sáng, tấm rèm che phía sân khấu nhỏ được kéo ra cùng âm thanh của đàn vĩ cầm vang lên tức khắc chạm đến xúc cảm lâng lâng trong lòng người, khung cảnh lãng mạn xuất hiện trước mắt ngỡ như một kịch bản trong tiểu thuyết, tiếng pháo hoa vẫn nổ vang một khoảng trời, khi những cánh hoa này tan đi và biến mất lập tức sẽ có những bông hoa khác xuất hiện, cuối cùng, dòng chữ cầu hôn nàng nổi bần bật trên tấm thảm tối phía trời cao, giây phút em lặp lại màn quỳ gối cầu hôn nàng dường như cảm xúc vốn dâng trào không thể kìm nén nữa mà vỡ oà, từ đôi mắt lần đầu nhìn em đầy lạnh nhạt đến hiện tại đang đỏ hoe ngấn lệ và nhẹ nhàng đi rất nhiều

ánh mắt em cũng long lanh nước mắt, nàng nhìn thấy tất cả sự hy vọng và tình yêu ở đó, vào giây phút mở hộp nhẫn, món quà tự tay em đã làm khiến nàng thấy hạnh phúc, thứ cảm giác như cả đời chỉ có duy nhất một lần được trải qua

sự ngọt ngào không đến từ món tráng miệng nàng vừa ăn, nó đến bởi vì em

- dù em không thể quyết định được thời điểm gặp được chị nhưng vẫn thấy tiếc vì mọi thứ không đến sớm hơn, ngay lúc này em mong mình có thể trở thành người may mắn được đón nhận tình yêu của chị, có cơ hội bù đắp khoảng thời gian chúng ta vất vả tìm nhau, được không?

- Jennie, đoạn đường sau này cho phép em che chở chị nhé

những tràng vỗ tay cổ vũ từ mọi người xung quanh nổ ra khiến nàng bối rối, mọi thứ xảy ra khá đột ngột khiến nàng ngượng ngùng không biết nên làm thế nào là đúng, chợt nàng quay lưng về phía em, vội đưa tay lau giọt nước ở khóe mắt và hít vào một hơi sâu rồi thở nhẹ ra, nàng đã cố gắng đặt xuống tất cả nhưng nỗi lo vẫn chưa thể tan đi, nàng luôn đắn đo khi phải đưa ra những quyết định về em vì sợ rằng sự vô ý của bản thân sẽ khiến cô gái nàng quan tâm phải buồn phiền, sợ rằng thời gian và tình yêu đáng trân quý của em sẽ bị nàng làm hoang phí, nàng không mong em sẽ vì mình mà đau lòng

nhưng điều nàng không muốn nhất ở hiện tại, nếu bây giờ nàng tàn nhẫn rũ bỏ lời cầu hôn này sẽ khiến em thất vọng và buồn lòng biết bao, nếu người sẽ trải qua những ngọt ngào của câu chuyện tình yêu cùng em lại không phải nàng, nghĩ về điều này đã khiến nàng có can đảm quay lại gật đầu với sự chờ đợi của em, hạnh phúc đưa tay để em đeo lên chiếc nhẫn chỉ có một trên đời

có người nói tình yêu là ích kỷ, cho đến lúc trái tim em vẫn chưa đổi thay nàng chấp nhận làm người xấu

cách em dang tay ôm lấy nàng luôn là điều dịu dàng nhất nàng có được trong đời, không vồ vập, không ép buộc, trong cái ôm của em nàng luôn cảm thấy sự an ủi và chở che, trong mọi chuyện em luôn là người chủ động nên khi bên cạnh em mọi thứ như trở nên nhẹ nhàng hơn, thay vì luôn chịu đựng mọi thứ một mình em khiến nàng hiểu có một số chuyện bản thân có thể dựa dẫm vào người khác

một người ưu tú như Lisa không phải chỉ cầu mong là sẽ gặp được, thế giới này rộng lớn như thế, phải mất bao nhiêu thời gian để đi tìm, để chờ đợi, nhưng duyên số đến khiến con người không ngờ được, chỉ bằng một ánh mắt nàng đã vinh hạnh được là người duy nhất xuất hiện trong đôi mắt của một kẻ si tình

ước rằng ngày hôm nay là một cuốn phim, mỗi ngày nàng sẽ xem đi xem lại đoạn phim làm nàng hạnh phúc nhất

kiểu chờ đợi mà thường được nhiều người gọi là hạnh phúc dường như em cũng đã cảm nhận được, hẳn là khi em vẫn đứng dưới bầu trời ngày thu đợi nàng, nàng sẽ không nỡ bước sang đông, hay khi tất cả những chuyến xe buýt của một ngày vội vã đi qua em vẫn ngồi ở trạm, mong nàng

sự xuất hiện của em có rất nhiều ý nghĩa, nàng từng vẽ ra rất nhiều cảnh tượng trong cuộc đời mình nhưng lại không có nỗi một sự hạnh phúc, vậy mà trong bức tranh nhuốm hai màu trắng đen u tối chỉ có hình dáng của nàng và vạn vật lại có em bước qua và để dấu ấn ở lại

tình yêu, là món quà

không chỉ hai năm, đã mười năm rồi, cuối cùng nàng cũng đến được trạm xe có em đang chờ

- đoạn đường sau này chị nhờ em nhé, Lisa.





end.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip