18
Jungkook đảo mắt nhìn xung quanh phòng em một lượt, hắn nhận ra Jimin đặc biệt thích màu trắng, tone màu chủ đạo trong căn phòng xinh xắn này cũng toàn là màu trắng thôi. Ánh mắt Jungkook lập tức va vào chiếc tủ giày kì lạ. Jimin vẫn mải mê ăn cháo chẳng hay biết gì. Jungkook chậm rãi bước đến, nhận ra tủ giày này mỗi đôi chỉ còn một chiếc, mà chỉ còn mỗi chiếc bên trái. Thì ra đây là số giày mà em đã quăng vào người hắn đây này, còn có một chiếc sao lại không bỏ luôn đi chứ.
-Sao em không bỏ chúng đi, còn một chiếc lại cùng một bên thì làm sao mà đi.
-Em luôn nghĩ sẽ có người bán lẻ một chiếc bên phải nên giữ lại chờ mua nè. Đôi giày ấy đắt lắm, bỏ đi thì tiếc, mà em cũng không đủ tiền mua lại. Anh cứ kệ chúng đi.
Jungkook bật cười vì lí luận ngộ nghĩnh của Jimin. Hắn lại tiếp tục thăm thú xung quanh và mò mẫm tiến đến tủ quần áo. Jungkook nhăn mặt nhìn vào trong chiếc tủ trắng thật lớn, toàn là quần bó sát và áo mỏng tang. Hắn xoay sang nhìn Jimin mà gằn giọng.
-Ngày mai tôi đưa em đi mua ít quần áo.
-Quần áo của em nhiều lắm rồi, không mua đâu, Jungkook để dành tiền đi.
-Không cãi lời, tôi nói muốn mua quần áo cho em, ngày mai phải lập tức đi cùng tôi, không được từ chối.
-Sao anh lại giận dữ nữa rồi?
Jimin nhận ra Jungkook thật sự rất dễ nổi nóng và ghen tuông. Lúc trước em thấy hắn thật ít nói và trầm tĩnh, nhưng từ lúc quen nhau rồi em nhận ra hắn nói cũng không ít, lại rất dễ ghen. Không biết trong bộ não thiên tài ấy lại vẽ vời đến cái gì rồi.
-Ngày mai em đi mua quần áo với tôi, tôi sẽ mua cho em giày khác bù lại, không cần giữ chúng làm gì nữa.
-Thật chứ, anh sẽ mua giày mới cho em sao?
-Nhưng em phải đi mua quần áo với tôi.
-Dạ.
Hắn mỉm cười đầy ranh mãnh, quần áo như thế này thì mặc để quyến rũ người khác hay sao. Hắn không cho phép, càng không để Jimin có thể mặc những trang phục ôm sát thế này. Ngày mai nhất định phải mua quần áo khác cho em.
-Ăn xong rồi.
-Để tôi đem vào bếp, em ngủ đi, tôi cũng phải về, ngày mai khỏe thì gọi cho tôi, tôi sẽ lái xe đón em đi học. Còn nghỉ thì cũng phải gọi, tôi sẽ đem bữa sáng sang cho em.
-Em biết rồi. Anh về cẩn thận nhé. Về đến nhà phải gọi cho em ngay đấy.
-Tôi biết rồi, tạm biệt, em mau ngủ đi.
Jungkook cầm lấy tô cháo đã hết mà rời đi, nhưng rồi lại đột ngột suy nghĩ ra gì đấy mà xoay người trở lại. Hắn nhìn em thật lâu rồi lại đặt tay lên tóc em mà xoa nhẹ, hắn mỉm cười thật dịu dàng rồi nói khẽ với em.
-Nếu lại gặp ác mộng thì gọi cho tôi, tôi sẽ trò chuyện với em để em không còn sợ. Đừng khóc nữa nhé, tôi sẽ không bỏ mặc em, sẽ không để em một mình.
-Hay anh đừng về có được không, em sợ lắm.
-Tôi không thể ở cạnh em quá lâu, mẹ em sẽ đánh tôi đấy. Ngoan ngủ đi, tôi về nhé.
Vừa dứt lời hắn liền cúi người đặt lên má em một nụ hôn đầy mật ngọt, Jimin đơ người chẳng kịp phản ứng. Jungkook dừng lại xoa nhẹ lên tóc em một lần nữa rồi mới xoay người mà ra về. Lúc nãy khi mẹ em về và bưng cháo vào đã dặn dò hắn rất kĩ, trước bảy giờ tối phải rời khỏi đây mà về nhà, Jimin đang bệnh, lỡ hắn nổi lên thú tính thì con trai bà biết phải làm sao?
-Jungkook xuống rồi sao, cô cũng vừa định lên phòng tìm con một chút.
-Có chuyện gì sao ạ?
Cả hai cùng nhau ngồi ở phòng khách, bà nghiêm mặt nhìn cậu trai ngồi đối diện mà khẽ thở dài.
-Jimin nó đang có dấu hiệu phản thuốc ức chế. Thằng bé sợ việc bản thân sẽ bị alpha đánh dấu nên đã nhờ bác sĩ kê đơn trì hoãn kì phát tình đầu tiên của mình, chắc con cũng biết, nó có khả năng thay đổi mùi của bản thân, chỉ sợ khi mất ý thức, nó sẽ tiết ra mùi dẫn dụ alpha đến thì rất nguy hiểm, buộc lòng phải uống thuốc để trì hoãn. Nhưng bây giờ xem ra nó không còn có tác dụng nữa. Nếu con không thật sự thích Jimin, hãy rời xa thằng bé, nó cần tìm một alpha của đời mình, nếu hai đứa thật sự yêu nhau, cô sẵn sàng ủng hộ. Nhưng nếu con chỉ định bông đùa cùng nó thì nên dừng lại đi, cô nhất định không để con sống yên nếu con dám làm con trai cô đau khổ. Cô nói như thế con đã hiểu được chứ?
-Vậy nếu Jimin đến kì phát tình đầu tiên thì sẽ ra sao ạ?
-Chắc là cô sẽ phải xin cho nó được nghỉ học và nhốt nó ở trong phòng. Nó còn nhỏ, không thể bị đánh dấu được, thằng bé nhìn thế thôi chứ có hoài bão lớn lắm đấy. Nhưng chắc là cô phải hỏi bác sĩ thật kĩ để có thể bảo vệ Jimin. Tự dưng lại như thế này cũng thật khổ.
-Con sẽ bảo vệ em ấy.
-Con cũng là alpha.
-Nhưng con là người yêu của Jimin, con sẽ không bắt ép em ấy phải làm gì cả. Con sẽ giúp Jimin vượt qua kì phát tình đầu tiên, nhất định không thể để Jimin tiếp tục dùng thuốc, em ấy đã có dấu hiệu kháng thuốc rồi, con sợ…
-Thế con sẽ đánh dấu Jimin sao?
-Sẽ không đâu ạ, con sẽ có cách của mình để em ấy được an toàn.
-Làm sao cô có thể tin con đây, con là alpha, con mới là mối nguy hiểm cho thằng bé trong kì phát tình. Đến lúc ấy bản năng sẽ đánh bại lí trí của con, con không thể bảo vệ Jimin được.
-Jungkook, cô là người lớn, cô hiểu rõ những điều này hơn cả con. Con không đủ sức để bảo vệ Jimin đâu.
-Con nhất định sẽ chứng minh cho cô thấy, con hoàn toàn có đủ khả năng, con nhất định sẽ giữ cho Jimin được an toàn nhất có thể.
Nhưng có thật sự Jimin chỉ kháng thuốc không, liệu bao giờ Jimin sẽ đến kì phát tình của mình, mọi thứ vẫn chưa rõ ràng, hắn làm sao có thể bảo vệ Jimin được đây? Và liệu lí trí của hắn có thể đánh bại bản năng không, khi kì phát tình đến, hắn làm sao có thể chống lại mà không đánh dấu Jimin được? Bà không tin hắn cũng là chuyện thường tình, vì nhìn theo hướng nào, Jungkook cũng không phải là người đáng để tin tưởng.
----
-Jungkook ơi, em lại gặp ác mộng rồi, em sợ lắm, anh đến đây có được không?
"Em đang bất an về điều gì đó phải không Jimin, em cảm thấy trong người thế nào rồi?"
-Em không biết nữa. Nhưng kì lạ lắm, em cứ thấy anh rời xa em, em cảm giác bản thân không phải kháng thuốc, nó kì lạ lắm Jungkook à, em đã uống đều đặn suốt một năm qua nhưng đâu có như thế. Nó cũng chỉ là liều nhẹ cơ mà. Em sợ bản thân bị cái gì đó khác ấy.
"Không có đâu, chỉ là cảm vặt bình thường, đừng nghĩ về nó nữa nhé, chúng ta nói chuyện khác nào. Ngày mai tôi sẽ đưa em đi mua giày trước, sau đó thì mua một ít áo và quần jean, em không được mặc quần bó nữa, tôi không thích"
-Sao lại không thích, nó đẹp lắm đấy.
"Đẹp thì có đẹp, nhưng tôi không muốn em mặc"
-Tại sao chứ, sao anh lại cấm em mặc chúng.
"Tôi không muốn người khác nhìn chăm chú vào người yêu của tôi, đã được chưa?"
Chúa ơi, Jimin sốc thính mà ngất mất, em quên hẳn cơn ác mộng mà nằm tỉ tê cùng hắn đủ mọi chuyện trên đời. Jimin vẫn còn khá nóng, em sẽ không đi học vào ngày mai, mong là vào buổi chiều em sẽ ổn hơn đôi chút, em cũng muốn biết hắn sẽ mua cho em những thứ gì.
Jungkook không thể tự lừa dối bản thân mình, hắn dù không nói nhưng trong lòng thừa biết mình cũng đã bắt đầu thích Jimin, lửa gần rơm chẳng lẽ lại không cháy, hắn rồi cũng sẽ yêu em mà thôi.
---
Tự dưng mình bị tụt mood á mọi người, động viên mình đi. Không thôi mình viết nhảm á. Ai đọc truyện của mình lâu sẽ biết là mình không bao giờ drop mà sẽ viết đến khi hoàn. Nhưng mà không có mood rồi thì nó trì trệ lâu lắm mọi người ơi 😭😭😭😭😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip