Chap 21: Bày Tỏ
Jimin ngập ngừng đứng một chút trước khi bước tới chiếc xe của mình. Cô mở cửa xe và lấy ra một chiếc túi nhỏ.
"Tặng em," Jimin nói, đưa tay về phía Minjeong, ánh mắt cô có chút bối rối nhưng không giấu được sự ấm áp.
Minjeong hơi bất ngờ, nhưng không từ chối. Cô nhận lấy chiếc túi từ Jimin, ánh mắt tò mò. Khi mở ra, bên trong là một chiếc khăn len màu be nhạt, được đan rất tỉ mỉ, mềm mại và ấm áp. Một làn hương nhẹ nhàng, dễ chịu thoảng qua, có lẽ đó là mùi hương của Jimin, khiến cho chiếc khăn càng thêm đặc biệt.
Minjeong nhìn Jimin, đôi mắt nàng ánh lên vẻ cảm động.
"Chị... sao lại tặng em cái này?" Nàng vẫn chưa hết bất ngờ, nhưng không thể giấu được nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
Jimin nở một nụ cười dịu dàng, trả lời: "Dạo này thời tiết lạnh lắm. Em cứ đeo chiếc khăn này đi, nó sẽ giữ ấm cho em. Tôi không muốn em bị cảm lạnh đâu."
Minjeong cảm nhận được sự quan tâm thật lòng trong lời nói của Jimin. Đó không phải là một món quà bình thường, mà là sự quan tâm mà cô ấy dành cho nàng. Điều đó khiến trái tim Minjeong đập rộn ràng, khiến nàng cảm thấy ấm áp hơn cả cái lạnh của buổi tối hôm đó.
"Em sẽ đeo nó," Minjeong nói, giọng nàng nhẹ nhàng.
"Cảm ơn chị."
Jimin mỉm cười, không nói gì thêm. Nhưng ánh mắt của cô sáng lên, như thể vừa nhận được một món quà lớn lao từ Minjeong. Cảm giác hạnh phúc lạ lùng tràn ngập trong lòng Jimin, khiến cô quên cả mệt mỏi sau một ngày dài. Cô biết, dù chưa thể thổ lộ hết mọi thứ, nhưng ít nhất, cô đã đi được một bước gần hơn để đến với trái tim Minjeong.
Minjeong vẫn giữ chiếc khăn trong tay, cảm giác ấm áp từ nó như thể đang lan tỏa khắp cơ thể nàng. Khi nhìn Jimin, nàng có thể thấy được sự chân thành trong ánh mắt cô. Một cảm giác yên bình lạ kỳ xâm chiếm trái tim Minjeong, nàng cảm thấy mình không còn đơn độc nữa. Nàng biết, Jimin là người mà nàng muốn gần gũi hơn, muốn cùng cô chia sẻ mọi khoảnh khắc của cuộc đời.
Những suy nghĩ đó cứ xoay quanh trong đầu Minjeong, một cách mạnh mẽ và rõ ràng đến mức nàng không thể phủ nhận được nữa. Nàng biết mình đã rung động, đã để trái tim mình hướng về Jimin. Và hôm nay, nàng quyết định hành động theo cảm xúc của mình, dù chỉ là một cử chỉ nhỏ.
Minjeong bỗng cảm thấy một sự dũng cảm trong lòng. Nàng tiến lại gần Jimin, rồi không hề do dự, vòng tay ôm lấy cô. Cử chỉ này hoàn toàn không giống với Minjeong ngày thường, khi nàng luôn kiềm chế cảm xúc của mình. Nhưng hôm nay, nàng không thể làm khác được.
Jimin đứng hình ngay lập tức, bất ngờ trước hành động này của Minjeong. Cô cao hơn Minjeong gần một cái đầu, vì vậy khi Minjeong ôm cô vào lòng, cảm giác ấy thật nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy ấm áp, em giống như một chú cún nhỏ đáng yêu nhỏ bé đang tựa vào lòng cô vậy.
Nhịp tim Jimin đập mạnh, không phải vì sợ hãi hay bất ngờ, mà vì sự dịu dàng trong cái ôm ấy khiến trái tim cô như muốn tan chảy. Cô cảm nhận được hơi ấm từ Minjeong, sự tin tưởng và sự mở lòng mà nàng đã dành cho mình.
Nhưng dù cảm giác lâng lâng ấy có mạnh mẽ đến đâu, Jimin cũng không thể giữ im lặng lâu. Cô muốn đáp lại cái ôm này, nhưng chưa kịp phản ứng thì Minjeong đã nhẹ nhàng tách ra, khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng. Ánh mắt nàng nhìn Jimin lúc này tràn đầy vẻ ngại ngùng, như thể chính mình cũng không hiểu vì sao lại làm như vậy.
Jimin vẫn đứng ngẩn ra, không biết nói gì, chỉ nhìn Minjeong trong sự ngạc nhiên pha lẫn hạnh phúc. Minjeong nhìn thấy cô vẫn ngơ ngác như vậy, không thể kiềm chế được một nụ cười. Nàng thầm trách Jimin là đồ ngốc, rồi khẽ nói:
"Jimin về đi. Em vào nhà đây."
Giọng nói của Minjeong nhẹ nhàng. Nàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Jimin nữa.
Nhưng Jimin không thể để nàng bỏ đi như vậy. Cô đứng đó, trái tim đập nhanh, nhận ra mình không thể để cơ hội này tuột mất. Dù mọi thứ còn chưa rõ ràng, nhưng cô không muốn để Minjeong rời đi mà không nói gì thêm. Cô tiến về phía nàng, nắm tay Minjeong lại, ngừng lại trước khi nhìn vào mắt nàng.
"Minjeong..."
Giọng Jimin nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy kiên định, khiến Minjeong hơi ngạc nhiên khi nghe cô gọi tên mình.
Minjeong ngẩng đầu, ánh mắt dường như lẩn tránh, nhưng không thể giấu được cảm xúc trong đó. Cô cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, sự căng thẳng nhưng cũng đầy hy vọng từ Jimin. Cả hai nhìn nhau trong im lặng, không gian xung quanh như ngừng lại, chỉ còn lại hai trái tim đập thổn thức.
Jimin nhìn sâu vào ánh mắt nàng, tim cô đập mạnh mẽ, hơi lo lắng một chút nhưng vẫn quyết tâm tỏ tình. Dù mọi thứ vẫn chưa hoàn hảo, nhưng Jimin biết rằng đây là lúc mình phải thổ lộ.
"Tôi yêu em!"
Cô nói, giọng trầm và mạnh mẽ, nhưng cũng đầy sự run rẩy, như thể một phần trong cô đang lo sợ, một phần thì lại chỉ muốn được đáp lại.
Minjeong mặc dù đã đoán được, nhưng vẫn không thể giấu được sự rung động. Trái tim nàng đập nhanh, cảm xúc trong lòng dâng lên một cách mãnh liệt. Nàng đứng im, không biết phải phản ứng thế nào, đôi môi nàng run run, và ánh mắt vẫn không thể rời khỏi đôi mắt Jimin.
Jimin thấy sự im lặng của Minjeong, nhưng không hề dao động. Cô tiếp tục, lời nói từ tận đáy lòng.
"Tuy là mối quan hệ của chúng ta bắt đầu không được tốt lắm, nhưng thời gian qua đã chứng minh người tôi muốn ở bên chỉ có em. Tôi biết em đã phải chịu tổn thương trong quá khứ, tôi cũng không hứa trước điều gì, nhưng tôi chắc chắn sẽ yêu thương và bù đắp lại cho em những gì em đã phải chịu."
Cả không gian bỗng trở nên yên ắng, chỉ còn lại âm thanh của gió nhẹ thoảng qua. Minjeong cảm nhận được sự chân thành trong từng lời Jimin nói, như thể đó không chỉ là những câu nói đơn giản, mà là lời thề nguyện từ sâu thẳm trong trái tim cô. Mọi thứ trong lòng Minjeong như vỡ ra, cảm xúc của nàng không thể kìm nén được nữa.
Jimin bước lại gần một bước, nhìn vào mắt Minjeong với ánh mắt dịu dàng và kiên định.
"Em làm bạn gái tôi nhé?"
Lời hỏi đó vừa vang lên, trái tim Minjeong như nghẹn lại. Nàng nhìn vào đôi mắt của Jimin, cảm thấy tim mình như được nâng niu, như được bao bọc trong một cảm giác ấm áp mà nàng chưa từng có. Chỉ một câu nói ấy, nhưng lại khiến nàng cảm thấy như thế giới này chỉ còn lại hai người họ, không còn bất cứ điều gì có thể chen vào được.
Minjeong im lặng, nhưng không phải im lặng vì từ chối, mà vì sự ngập tràn trong lòng nàng. Nàng cảm nhận được sự chân thành trong mắt Jimin, sự kiên trì và quyết tâm. Từng lời nói, từng hành động của cô ấy đều khiến nàng cảm thấy tin tưởng và muốn tiến về phía trước.
Cuối cùng, Minjeong khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại chứa đầy sự ấm áp và mở lòng.
"Chị thật là... đồ ngốc." Giọng nàng có chút nghẹn ngào, nhưng lại mang theo sự dịu dàng mà nàng chưa bao giờ có trước đây.
"Nhưng em... em cũng thích chị, Jimin."
Và đó chính là lời đáp của Minjeong, một lời đáp không phải chỉ từ lý trí mà là từ trái tim nàng. Nàng biết rằng dù trước mắt còn nhiều điều chưa rõ ràng, nhưng ít nhất với Jimin, nàng có thể mở lòng, có thể yêu thương và được yêu thương.
Jimin nghe vậy, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc, nở một nụ cười hạnh phúc hiếm có. Cô bước tới gần Minjeong hơn, rồi nhẹ nhàng ôm lấy nàng một lần nữa, lần này không phải là sự bối rối hay ngạc nhiên, mà là sự ấm áp, là sự hứa hẹn về một tương lai bên nhau.
Minjeong để cho mình dựa vào vòng tay Jimin, cảm thấy như tất cả những lo lắng, sợ hãi trước đây đều tan biến trong không khí này. Cả hai đứng im trong vòng tay nhau, không cần lời nói, chỉ cần cảm nhận nhau, và cùng thầm hứa rằng sẽ không bao giờ buông tay.
Trong không gian yên tĩnh ấy, Minjeong không còn cảm thấy đơn độc, không còn cảm thấy sợ hãi. Nàng biết rằng mình đã tìm được một người mà nàng có thể trao gửi cả trái tim mình. Cảm giác ấy, thật tuyệt vời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip