Chap 23: Gợn Sóng
Minjeong đứng trước gương, tỉ mỉ sửa lại mái tóc dài của mình trước khi ra khỏi phòng làm việc. Cô đã làm quen với việc bước ra ngoài với vẻ ngoài chỉn chu, nhưng hôm nay lại có một cảm giác lạ lẫm. Hình như có gì đó đang thay đổi trong không khí. Nàng không biết phải giải thích thế nào, nhưng dường như giữa nàng và Jimin đang có một khoảng cách vô hình mà cả hai đều không muốn đối diện.
Họ đã yêu nhau, đó là điều không thể chối cãi, nhưng gần đây, sự bình yên trong mối quan hệ của họ bị đe dọa bởi những hiểu lầm và sự ghen tuông. Mối quan hệ của họ vốn dĩ đã rất ngọt ngào, êm đềm, nhưng chính những thứ tưởng chừng nhỏ nhặt lại khiến trái tim Minjeong không khỏi lo lắng.
Chỉ vài ngày trước, nàng đã nói với Jimin rằng tạm thời họ không nên công khai tình cảm của mình trong công ty. Nàng không muốn sự chú ý đổ dồn vào cả hai, không muốn những câu chuyện tán tỉnh hoặc những lời xì xào của đồng nghiệp làm rối loạn thế giới của nàng và Jimin. Ban đầu, cô đã phản đối. Cô không thể hiểu nổi tại sao lại phải giấu giếm, trong khi tình yêu giữa hai người rất đẹp và rõ ràng. Nhưng cuối cùng, vì sự mềm mỏng của Minjeong, cô đã chiều lòng nàng, dù trong lòng vẫn không nguôi sự khó chịu.
Tuy nhiên, không lâu sau đó, mối quan hệ của họ lại rơi vào thử thách khi Jimin không thể kiểm soát được sự ghen tuông. Đặc biệt là khi cô thấy Minjeong và Jiwon – người đồng nghiệp trong công ty – bắt đầu trò chuyện nhiều hơn. Dù Minjeong luôn khẳng định rằng cả hai chỉ là bạn bè, rằng nàng đã nói rõ với Jiwon về chuyện có người yêu, nhưng trái tim Jimin lại không thể yên.
Một buổi chiều, khi Minjeong đang chuẩn bị rời văn phòng, Jiwon lại tiếp cận nàng, lần này là về một công việc chung. Cô thấy họ trò chuyện lâu hơn bình thường, đôi khi còn cười đùa với nhau, khiến trái tim Jimin cảm thấy thắt lại. Mặc dù nàng luôn bảo rằng không có gì đặc biệt, Jimin vẫn không thể kiềm chế được cảm giác bực bội trong lòng.
Cuối cùng, khi Minjeong trở về nhà, những cảm xúc không thể dồn nén nữa đã bộc phát. Cô vừa bước vào phòng thì đã nghe giọng nói của Jimin, nhẹ nhưng đầy sự bực bội.
"Em... Jimin không thể hiểu nổi"
Jimin cất tiếng, đôi mắt sáng nhưng lại lộ rõ sự tức giận.
"Chị đã nói rồi, Jiwon có ý với em, tại sao em không nghe lời?"
Minjeong hơi bất ngờ, đôi mắt nàng mở lớn, như thể không tin vào những gì mình vừa nghe. Nàng đứng im một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp:
"Em đã nói với anh ta về chúng ta rồi mà, em nói em có người yêu rồi. Anh ấy hiểu chuyện và không làm gì vượt quá giới hạn."
"Nhưng chị không thể tin được,"
Jimin giận dữ, bước lại gần nàng, đôi mắt vẫn không thể giấu đi sự khó chịu.
"Em nghĩ anh ta chỉ coi em như bạn sao? Chị không muốn em tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa, em có hiểu không?"
Minjeong im lặng, trái tim nàng đập mạnh, nhưng lần này không phải vì sự lo lắng, mà là vì cảm giác không thể thuyết phục được Jimin. Nàng luôn coi Jiwon như một người bạn tốt, nhưng giờ đây, tất cả những điều đó lại bị nghi ngờ trong mắt cô. Mỗi câu nói, mỗi hành động của Jimin đều khiến nàng cảm thấy rằng mình đang bị giam cầm trong một tình yêu đầy ghen tuông, mặc dù nàng không làm gì sai.
"Em.. chỉ muốn yên bình thôi"
Minjeong cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nàng có phần mệt mỏi.
"Em đã nói với anh ấy rõ ràng rồi, tại sao chị không tin em?"
Jimin cảm thấy nghẹn ngào trong lòng. Cô không biết phải giải thích như thế nào. Cảm giác yêu thương ấy, đôi khi lại làm người ta trở nên mù quáng.
"Chị yêu em quá, Minjeong. Chị chỉ sợ mất em thôi."
Giọng cô trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể sợ làm tổn thương nàng.
Minjeong đứng im, lòng như có một cơn sóng lớn cuộn lên. Nàng hiểu cảm giác của Jimin, nhưng chính sự ghen tuông vô lý ấy lại khiến nàng cảm thấy khó chịu. Cô có thể yêu nàng nhiều, nhưng có lẽ đôi khi yêu quá nhiều lại khiến Jimin không thể nhìn thấy sự thật.
Nàng nhìn Jimin, thở dài.
"Chị đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Chúng ta có thể tin tưởng nhau mà, phải không?"
Jimin im lặng một lúc, rồi gật đầu. Cô bước lại gần Minjeong, nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Cảm giác ấm áp trong vòng tay Jimin như xoa dịu trái tim Minjeong, nhưng vẫn còn một chút vương vấn không thể giải thích. Mối quan hệ của họ vẫn còn đó, đầy yêu thương nhưng cũng đầy thử thách.
"Chúng ta sẽ vượt qua được, phải không?" Minjeong khẽ nói, đặt tay lên vai cô.
Jimin không trả lời, nhưng trong lòng cô biết, mặc dù có những gợn sóng, tình yêu của họ vẫn sẽ vững vàng, vì cả hai đều hiểu rằng, chỉ có niềm tin và sự chân thành mới có thể duy trì được tình cảm này.
Jimin và Minjeong đứng trong vòng tay nhau một lúc lâu, nhưng sự im lặng giữa hai người không phải là sự bình yên. Thật khó để nói rõ ràng, nhưng cảm giác lo lắng, dằn vặt vẫn còn đó, như một lớp màn vô hình bao phủ lấy mối quan hệ của họ.
Minjeong nhẹ nhàng đẩy chị ra một chút, nhìn vào mắt cô, đôi mắt sâu thẳm đầy sự quan tâm và lo lắng.
"Jimin... em không muốn chúng ta cứ mãi như thế này. Tình yêu không phải là thứ có thể kiểm soát từng chút một. Nếu chúng ta không thể tin nhau, thì làm sao có thể bước tiếp?"
Cô im lặng, tay vẫn đặt trên vai Minjeong, nhưng khuôn mặt của Jimin không còn căng thẳng như trước. Cô nhìn nàng, đôi mắt ẩn chứa sự mâu thuẫn.
"Chị biết, em nói đúng. Nhưng... chị yêu em quá, Minjeong à. Chị không thể tưởng tượng được có ai khác ở gần em, kể cả chỉ là bạn bè. Chị chỉ sợ em sẽ..."
Minjeong thở dài, tay nắm chặt lấy tay người yêu.
"Jimin, em yêu Jimin. Em không cần bất cứ ai khác ngoài Jimin. Nhưng em không muốn mỗi lần như vậy lại khiến Jimin cảm thấy em là người mà Jimin phải kiểm soát. Em muốn chúng ta có thể tự do, tin tưởng vào nhau."
Jimin nhìn vào đôi mắt đầy kiên quyết của Minjeong, một phần trong cô cảm thấy như đang bị đẩy ra khỏi vỏ bọc của mình. Cô luôn là người mạnh mẽ, luôn muốn bảo vệ nàng, nhưng khi tình yêu đổ dồn vào cô quá mạnh mẽ, thì lại vô tình trở thành gánh nặng cho mối quan hệ này. Cảm giác này làm Jimin đau đớn.
"Chị hiểu rồi." Jimin nhẹ nhàng kéo Minjeong lại gần hơn, hôn lên tóc nàng.
"Chị sẽ cố gắng,Minjeong . Chị sẽ không để bất cứ điều gì làm tổn thương chúng ta nữa."
Minjeong ngước lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Nhưng trong lòng Minjeong, một nỗi lo lắng vẫn không thể xóa nhòa. Nàng có thể hiểu được lý do chị ghen, nhưng nếu nó không được kiểm soát, thì mối quan hệ này sẽ không thể bền vững. Mọi thứ cần thời gian, và cả hai cần phải học cách tin tưởng nhau hơn.
Ngày hôm sau, khi Minjeong đến công ty, tâm trạng nàng vẫn chưa hoàn toàn thoải mái. Khi nàng vào văn phòng, Jiwon đã đứng đợi nàng. Anh mỉm cười khi thấy Minjeong bước vào.
"Minjeong, hôm qua em có trao đổi về tài liệu ấy chưa?" Jiwon hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng.
Minjeong gật đầu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. "Ừ, em đã trao đổi rồi. Cảm ơn anh đã hỗ trợ."
Jiwon nhìn nàng một lúc, ánh mắt anh không giấu được sự tò mò.
"Gần đây em có vẻ hơi... mệt mỏi. Không sao chứ?"
Minjeong khẽ mỉm cười, dù tâm trạng vẫn chưa thể thoải mái.
"Em ổn. Chỉ là công việc hơi căng thẳng thôi."
Vừa lúc đó, Minjeong nhận được một tin nhắn từ Jimin. Chị gửi một tin nhắn đơn giản nhưng lại đầy yêu thương:
"Em nhớ ăn trưa nhé, đừng làm việc quá sức. Chị yêu em."
Minjeong đọc tin nhắn, lòng ấm lại. Đôi khi, những lời đơn giản lại có thể làm dịu đi mọi lo lắng. Nàng nhấn tin trả lời, rồi nhìn lên, thấy Jiwon vẫn đứng đợi. Anh không nói gì thêm, nhưng Minjeong cảm nhận được sự khó xử trong không khí.
"Em phải đi họp rồi, Jiwon. Cảm ơn anh." Minjeong nhẹ nhàng nói, rồi quay người bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip