Chương 18: Vui vẻ

Mối quan hệ của Yu Jimin và Kim Minjeong đã có sự thay đổi rõ rệt kể từ đêm hôm ấy. Một tuần trôi qua, và dường như cả hai đều mang vẻ mặt sáng sủa hơn, không còn u ám hay lặng lẽ như trước. Thay vào đó, có một sự gần gũi nhẹ nhàng giữa họ, giống như một cánh hoa vừa hé nở sau cơn mưa.

Mỗi sáng, Minjeong vẫn đến công ty như thường lệ, nhưng giờ đây, cô không còn cảm giác trống vắng trong lòng khi bước vào văn phòng nữa. Đôi khi, khi ánh mắt tình cờ gặp nhau trong hành lang hay trong phòng làm việc, Jimin sẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng, khiến trái tim Minjeong như thổn thức nhẹ.

Và rồi, những tin nhắn. Những tin nhắn mà Minjeong giờ đây đã dần quen với sự xuất hiện đều đặn của chúng mỗi ngày. Jimin không ngần ngại nhắn cho nàng mỗi sáng, chỉ để hỏi một câu đơn giản, nhưng lại khiến lòng Minjeong ấm lên:

"Em có ăn sáng chưa? Đừng làm việc quá sức, nhớ chăm sóc bản thân nhé!"

Đôi khi là những tin nhắn đùa giỡn mà Minjeong lại chẳng thể không cảm thấy một chút vui vẻ:

"Nếu ai bắt nạt em trong công ty, em cứ nói với tôi, tôi sẽ đuổi việc tất cả những người đó!"

Minjeong không thể không mỉm cười mỗi khi đọc những tin nhắn này, mặc dù nàng vẫn thường mắng Jimin một câu: "Đừng có mà đùa quá, chị không được đuổi người vô lí đâu!"

Nhưng cái cách mà Jimin đáp lại, vẫn luôn là những câu hỏi quan tâm, những lời nói đầy ân cần khiến Minjeong không thể tránh khỏi cảm giác ấm áp trong lòng. Chỉ cần có một vài câu hỏi như vậy, dù là ngày bận rộn đến đâu, Minjeong cũng cảm thấy như mình không còn cô đơn trong công việc.

Jimin thỉnh thoảng cũng hẹn Minjeong đi ăn tối, nói rằng

"Công ty đã đủ căng thẳng rồi, tối nay đi ăn với tôi nhé, thư giãn một chút."

Dù Minjeong có cố tình từ chối vài lần, cuối cùng nàng cũng không thể từ chối mãi được, mà lại đồng ý một cách vui vẻ, vì nàng biết rằng, những bữa ăn cùng Jimin không chỉ là bữa tối đơn giản, mà là một cách để họ gắn kết với nhau hơn, tìm hiểu thêm về đối phương.

Một hôm, khi công ty đang có cuộc họp quan trọng, Minjeong lại nhận được một tin nhắn từ Jimin, nội dung như thường lệ nhưng lần này có gì đó khiến nàng cảm thấy đặc biệt hơn.

"Em làm việc cực quá rồi, nhớ nghỉ ngơi đi nhé. Tôi sẽ đợi em ngoài cửa, chúng ta đi ăn tối."

Minjeong nhìn tin nhắn, lòng không khỏi ấm áp. Cô đã quá quen với sự quan tâm của Jimin, nhưng lúc này, cảm giác như nó đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nàng. Nàng thở dài một hơi, rồi gõ lại tin nhắn.

"Chị biết lo cho em quá, nhưng hôm nay em còn một số việc phải làm. Không đi ăn tối được đâu."

Tin nhắn gửi đi, chưa đầy một phút sau, Jimin đã trả lời ngay lập tức, giọng điệu vẫn đầy sự quan tâm và không thiếu phần nghịch ngợm:

"Công việc quan trọng, nhưng em cũng phải chăm sóc bản thân chứ. Đừng làm việc quá sức. Nếu em không ra ngoài ăn tối với tôi, tôi sẽ kéo em ra ngoài đấy."

Minjeong đọc tin nhắn của cô, nhẹ nhàng lắc đầu cười thầm. Rõ ràng là Jimin vẫn không từ bỏ ý định muốn nàng cùng mình đi ăn tối. Mặc dù cảm thấy có chút mệt, nhưng nàng không thể nào từ chối mãi được, nhất là khi có những lời nói ngọt ngào và sự quan tâm chân thành từ Jimin như vậy.

"Thôi được rồi, chị đợi em nhé. Tối nay đi ăn cùng chị."

Vừa gửi tin nhắn xong, Minjeong đứng lên đi tới phòng họp, nhưng trong lòng lại không thể không nghĩ đến cuộc hẹn tối nay. Nàng không biết vì sao nhưng từ ngày Jimin bước vào cuộc sống của nàng, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn, vui vẻ hơn.

Đến giờ tan ca, Minjeong gấp gáp thu dọn đồ đạc và vội vàng bước ra ngoài. Khi nàng ra khỏi tòa nhà, Jimin đang đứng dựa vào chiếc xe của mình, tay chống hông, nhìn nàng với ánh mắt tươi cười.

"Em xong rồi à?" Jimin hỏi, giọng đầy sự chờ đợi.

Minjeong chỉ cười nhẹ, không đáp lại mà đi đến cạnh cô. "Chị đợi lâu chưa?" nàng hỏi.

"Không lâu, nhưng tôi rất vui vì em chịu đi với tôi."

Jimin nhẹ nhàng kéo cửa xe ra, mỉm cười. "Đi thôi, em đói chưa?"

Minjeong gật đầu, rồi lặng lẽ bước vào xe. Trong không gian ấm cúng của chiếc xe, Jimin tiếp tục trò chuyện với nàng, hỏi về công việc, về cuộc sống hàng ngày, và đôi khi lại đùa giỡn, khiến Minjeong cảm thấy dễ chịu, tự nhiên.

"Tôi thật sự không biết là em có thể gây được nhiều sự chú ý như vậy trong công ty,"

Jimin đột nhiên nói, nụ cười trên môi tràn đầy sự vui vẻ. "Em thật sự có sức hút đấy."

Minjeong nghe vậy thì chỉ biết đỏ mặt, lắc đầu. "Chị không nên nói những lời như vậy," nàng nói, giọng đầy vẻ ngại ngùng.

"Được rồi, tôi chỉ đùa thôi." Jimin cười rộ lên, nhưng trong mắt cô, có một sự ấm áp và chân thành khó tả.

Họ đã đi qua những con phố dài, bầu không khí trong xe nhẹ nhàng, thân mật. Đêm tối không còn mang đến cảm giác lạnh lẽo, mà ngược lại, nó dường như mang đến một sự gần gũi, ấm áp giữa hai người.

Khi chiếc xe lướt qua những con phố, ánh đèn đường phản chiếu qua cửa kính, Minjeong cảm thấy sự tĩnh lặng dễ chịu bao phủ cả không gian. Chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ radio, còn lại là tiếng thở đều đặn của hai người, nhưng không còn sự ngượng ngùng hay xa cách như trước đây. Dù cho có những câu chuyện chưa thể nói ra, nhưng ít nhất bây giờ, cả hai đều cảm nhận được sự hiện diện của nhau, như một sự giao thoa ấm áp giữa những con người đã từng mang nhiều nỗi buồn riêng.

Jimin không vội vàng, cô chỉ thỉnh thoảng nhìn Minjeong, đôi mắt cô dịu dàng, không giống như cái vẻ nghiêm nghị mà mọi người thường thấy ở công ty. Có một sự khác biệt rõ ràng giữa Yu Jimin trong công việc và ngoài đời, và Minjeong đã bắt đầu nhận thấy điều đó. Cô ấy không chỉ là người phụ nữ mạnh mẽ trong công ty, mà còn là người phụ nữ rất dễ mủi lòng và quan tâm đến người khác.

"Em có hay đi ăn ngoài không?" Jimin đột nhiên hỏi, phá vỡ sự im lặng trong xe.

Minjeong nhìn cô, hơi ngạc nhiên trước câu hỏi. "Thỉnh thoảng thôi. Em không phải là người hay ăn uống ngoài lắm" nàng trả lời thật thà.

"Vậy sao? Tôi nghĩ em có thể thích những món ăn khác nhau. Em có thích đồ ăn Thái không?"

Jimin tiếp tục hỏi, đôi mắt cô sáng lên, có chút háo hức.

Minjeong gật đầu, một nụ cười nhẹ mỉm trên môi. "Em thích, nhưng cũng không quá thường xuyên ăn đâu. Nhưng em nghĩ hôm nay sẽ là một ngoại lệ."

Jimin cười vui vẻ. "Vậy chúng ta sẽ đi ăn một chút đồ ăn Thái, tôi sẽ cho em thử những món em chưa bao giờ ăn."

Minjeong nhìn cô, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Một sự ấm áp không thể nói thành lời bỗng len lỏi trong lòng nàng. Cảm giác này thật lạ. Trước kia, nàng luôn giữ khoảng cách với mọi thứ, luôn cẩn trọng trong mỗi mối quan hệ, nhưng với Jimin, nàng cảm thấy sự gần gũi thật tự nhiên. Và điều đó khiến nàng cảm thấy an tâm, như thể có ai đó luôn đứng sau lưng nàng, bảo vệ nàng mà không cần phải nói ra.

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng đồ an Thái sang trọng nhưng cũng không quá xa hoa. Jimin mở cửa xe, nhường Minjeong ra trước, rồi theo sau bước vào trong.

Bên trong nhà hàng ấm cúng, không gian được bài trí tinh tế, nhẹ nhàng và đầy lãng mạn với ánh nến mềm mại. Jimin dẫn Minjeong đến một bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố lung linh ánh đèn. Chắc chắn là Jimin đã chọn nơi này đặc biệt cho tối nay.

Minjeong ngồi xuống, cảm nhận được sự thoải mái trong không khí, nhưng cũng không giấu được chút lo lắng trong lòng. Mặc dù cả hai đã nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều, nhưng nàng vẫn cảm thấy có một khoảng cách chưa thể nào thu hẹp hoàn toàn. Jimin là người của công ty, là sếp của nàng, và sự phân cách ấy chưa bao giờ dễ dàng xóa nhòa.

Và rồi, giữa đêm tối này, khi những món ăn cuối cùng được dọn lên, Minjeong cảm nhận được điều gì đó trong lòng mình thay đổi. Cô không còn cảm thấy sợ hãi hay ngần ngại nữa. Có thể, cuộc hành trình này giữa cô và Jimin mới chỉ bắt đầu, nhưng ít nhất, nàng đã sẵn sàng để bước tiếp, từng bước nhỏ, cùng với người mà nàng cảm thấy có thể tin tưởng

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip