ba.
Khi cả hai đến quán, bạn của Bae Junsik đã đến gần như đầy đủ, chỉ còn thiếu một người vướng lịch học nên sẽ tới sau và Lee Sanghyeok. Sau khi chào hỏi xong xuôi, dù không cố ý nhưng Han Wangho cứ chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa quán, nhất là khi có tiếng chuông báo có khách bước vào. Vậy nên cậu là người đầu tiên phát hiện ra Lee Sanghyeok, cũng là người đầu tiên nhìn thấy người con trai đi cùng anh. Vừa vào cửa, người kia đã ghé vào tai anh nói gì đó, cả hai cùng bật cười rồi bước về phía bàn.
Bae Junsik nhìn sự thân thiết của hai người rồi lại nhìn vẻ mặt ngơ ngác của em mình, bỗng dưng thấy hơi lo lắng. Chưa kịp để Lee Sanghyeok cất lời, anh đã vội hỏi.
"Lee Sanghyeok, đây là..."
"À, đây là hàng xóm nhà tao, nay dẫn đến giới thiệu với tụi mày luôn."
"Xin chào, tôi là Kim Hyukkyu."
Tất cả rôm rả chào hỏi người bạn mới, có người còn hỏi đùa liệu đây có phải bạn trai mày không thế để rồi bị Lee Sanghyeok đấm vào khuỷu tay cảnh cáo còn người kia vội xua tay phản bác. Sự ăn ý của cả hai còn được thể hiện qua cách họ chọn đồ uống và chuẩn bị bát đũa. Han Wangho có thể chắc chắn, mối quan hệ giữa hai người này không đơn giản chỉ là hàng xóm.
Đàn anh Kim rất hiền, khi cười lên hai mắt cong cong. Chỉ qua mấy câu nói cũng đủ để cậu biết anh là người rất dịu dàng và điềm đạm, giống như... Lee Sanghyeok. Suy nghĩ này khiến cả người Han Wangho như bị dìm xuống nước, không chỉ phổi đau mà tim cũng đau.
"Wangho cũng tới à? Chân em đã đỡ hơn chưa?"
"Dạ em đỡ nhiều rồi ạ, có thể đi lại bình thường rồi, cảm ơn anh."
"Thế thì tốt quá, em cứ tự nhiên nhé."
"Vâng."
Cả bàn chỉ có mình cậu là sinh viên năm hai, mọi người nếu không phải đang viết khóa luận hay đi thực tập thì cũng là đã đi làm. Dần dần, chủ đề câu chuyện rẽ sang hướng nào đó mà Han Wangho nghe không hiểu, cảm giác lạc lõng khiến cậu chỉ biết vùi đầu vào đống thịt nướng được Bae Junsik đặt trước mắt. Bae Junsik cảm nhận được tâm trạng tụt dốc không phanh của em mình, trong lòng vừa hối hận sao mình lại rủ đám này đi ăn, vừa thầm mắng Lee Sanghyeok vì tội dẫn bạn hàng xóm đến mà không báo trước, hoàn toàn quên mất khi Lee Sanghyeok nhắn trong nhóm lúc trưa, chính anh đã đáp lại bằng nhãn dán oke oke hình vịt con.
Con trai tụ tập thì không tránh khỏi được cần chút cồn, chưa kể tất cả đều đã đủ tuổi uống rượu. Thế nên Bae Junsik chỉ không để ý có chút xíu, Han Wangho tửu lượng thấp đã xử lý xong xuôi ba chai soju, mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm Lee Sanghyeok ngồi đối diện. Cồn khiến thần kinh cậu tê liệt, ôm bình hoa khô dùng để trang trí ở góc bàn, bước về phía đối diện trong sự ngỡ ngàng ngàng của cả bàn.
"Anh ơi, anh có thể nhường em ngồi chỗ này không ạ?"
Bình thường Han Wangho vốn đã ngoan, khi say lại càng ngoan hơn. Giọng cậu nhỏ nhẹ hỏi ý người đang ngồi cạnh Lee Sanghyuk, hai mắt to tròn còn phủ hơi nước khiến người kia cảm thấy từ chối cậu là một tội ác, vội vã đứng dậy chạy về chỗ cạnh Bae Junsik. Han Wangho đạt được ý nguyện thì cười tít mắt, ngồi xuống nhìn Lee Sanghyeok, dúi bình hoa vào tay anh.
"Tặng anh này."
"Sao lại tặng cho anh?"
"Tại em thích anh á, thích ơi là thích."
Cả bàn chẳng ai bảo ai, đồng loạt im lặng kể từ lúc Han Wangho đứng dậy. Bae Junsik ôm đầu, thôi xong luôn, anh ngàn tính vạn tính nhưng chưa tính được trường hợp này. Anh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lee Sanghyeok lúc ôm bình hoa, thở dài một hơi tiếc thay cho mối tình đầu vừa mới chớm nở đã héo úa của đứa em cưng rồi vội vã chạy tới bịt miệng Han Wangho không để cậu nói tiếp.
"Ha ha, Wangho nhà tao say rồi, ha ha, để tao đưa em nó về."
Nào ngờ đứa em anh lúc say lại bướng bỉnh đến lạ. Cậu gạt tay Bae Junsik, cả người nghiêng ngả ôm lấy cánh tay Lee Sanghyeok rồi nhìn anh họ đầy giận dữ.
"Em không có say, em rất tỉnh táo."
"Không phải..."
"Thế Wangho có biết anh là ai không?"
Bae Junsik chưa kịp nói hết câu thì một giọng nói đã vang lên ngắt lời anh. Lee Sanghyeok dang một tay đỡ hờ phía sau Han Wangho để cậu khỏi ngã, khóe miệng cong cong, nghiêng đầu nhìn người đang ôm chặt lấy cánh tay mình. Không chỉ Bae Junsik mà tất cả mọi người trên bàn đều ngạc nhiên, vì giọng của Lee Sanghyeok rất dịu dàng, khác hoàn toàn với giọng điệu không nóng không lạnh lúc bình thường. Kim Hyukkyu nâng chén rượu uống một hớp để giấu đi nụ cười trên môi.
"Em biết chứ, anh là Lee Sanghyeok nè."
"Thế sao Wangho lại thích anh?"
"Tại anh tốt lắm, anh Sanghyeok tốt nhất trên đời."
"Vậy nên Wangho thích anh là do thấy anh tốt à?"
Han Wangho vẫn ôm chặt tay Lee Sanghyeok, ngẩng đầu nhìn anh cười.
"Không phải đâu, không phải vì anh tốt nên mới thích, mà là vì thích anh cho nên mới thấy anh chỗ nào cũng tốt."
Giống như mắt em tự động gắn cho anh một chục lớp filter xịn sò của Instagram hay mấy cái ứng dụng chụp ảnh làm đẹp ấy, 360 độ không góc chết.
"Thế nếu anh không tốt thì Wangho có thích anh không?"
"Thích chứ, nhưng anh tốt mà, anh Sanghyeok thực sự tốt lắm."
Tốt nhất trên thế gian này.
Lee Sanghyeok bật cười, cuối cùng vẫn không nhịn được, vươn tay xoa đầu Han Wangho khi thấy em sắp mơ màng ngủ mất.
"Mong rằng sáng mai khi thức dậy, Wangho vẫn nhớ rõ những lời em vừa nói nhé."
Bae Junsik cảm thấy bản thân đã làm một chuyện vô cùng thừa thãi. Nhìn Lee Sanghyeok để Han Wangho dựa vào mình ngủ ngon lành, chuyện tình này có chỗ nào cần anh giúp chứ? Thế có nghĩa là Han Wangho thích Lee Sanghyeok và Lee Sanghyeok có tình cảm trên mức đàn anh đàn em với Han Wangho phải không? Có vẻ Bae Junsik cũng say rồi, anh bắt đầu thấy hơi choáng, anh quyết định trở về chỗ ngồi ăn nốt miếng thịt khi nãy đang ăn dở trước khi đưa em trai "không còn một cọng giá nào" về lại ký túc.
Han Wangho chẳng biết việc mình vẫn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra trong lúc say là chuyện tốt hay chuyện xấu, cậu chỉ biết mặt mũi của cậu mất sạch rồi. Mấy ngày sau đó, nếu không có lịch học thì Han Wangho nhất quyết không bước chân ra khỏi phòng, tránh mọi trường hợp có thể gặp Lee Sanghyeok. Không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại, nếu không phải do không nỡ thì cậu còn định block luôn mọi tài khoản của anh, nhất quyết làm con rùa trốn trong mai đến cùng. Việc này khiến Bae Junsik tức đến mức chạy tới tận phòng ký túc kéo Han Wangho đang cuộn mình trong chăn ra ngoài.
"Sao mắt lại đỏ hết lên thế này?"
Son Siwoo ngồi trên giường đáp lại.
"Tối nào nó chả khóc anh ơi, em dỗ không nổi luôn."
Han Wangho lấy gối ném Son Siwoo, đi được nửa đường thì bị Bae Junsik bắt lấy.
"Em khóc cái gì? Chỉ là tỏ tình với người ta thôi mà?"
Nếu có thể, Han Wangho rất muốn nhào tới cắn Bae Junsik. Chỉ là tỏ tình với người ta thôi mà? Là tỏ tình đó, cậu đã lỡ bày tỏ với Lee Sanghyeok trong quán thịt nướng, dưới anh mắt của hơn chục người trong quán. Người ta tỏ tình thì có hoa có nến lãng mạn, đến cậu thì lấy hoa của chủ quán, xung quanh lại toàn mùi khói và mùi thịt nướng.
Đến chính cậu còn không thể chấp nhận nổi thì Lee Sanghyeok sẽ nghĩ như thế nào chứ?
"Nó thấy bình thường, nếu không thì đã chẳng tìm em."
"Anh ấy tìm em làm gì?"
"Ai biết, nó gọi em không nghe, nhắn tin em không trả lời nên nhờ anh hẹn em tối nay gặp ở 3257."
3257 là quán cà phê mà Han Wangho đã gặp Lee Sanghyeok lần đầu tiên. Hình như đó là quán yêu thích của anh, sau ngày hôm đó cậu có cố ý đến đó mấy lần, đa số đều có thể nhìn thấy anh ôm sách ngồi trong góc quán. Han Wangho thở hắt một hơi, có lẽ anh hẹn gặp để nói rõ ràng về chuyện ngày hôm đó, dù sao thì khi ấy có rất nhiều người, chắc vì nghĩ tới mặt mũi của cậu và vì cậu đang say cho nên mới không trực tiếp từ chối. Một phần trong Han Wangho nói rằng cậu không cần phải tới, sẽ chỉ khiến bản thân càng thêm đau lòng mà thôi. Nhưng phần còn lại cùng Son Siwoo lại không nghĩ như vậy, nó nhất quyết lôi cậu khỏi giường.
Đằng nào cũng đau, đau ngắn còn hơn đau dài.
Han Wangho ôm theo tâm trạng chuẩn bị thất tình chính thức lần đầu tiên trong đời, bước vào trong quán. Mùa hè thường có những cơn mưa bất chợt, ngay khi cửa vừa khép lại, trời bắt đầu đổ mưa. Quán vẫn giống như những lần trước cậu ngang qua, vẫn ít người và trong góc vẫn là dáng hình quen thuộc, có khác chăng là có thêm hai bé mèo quấn quýt dưới chân anh.
Như có ai mách bảo, Lee Sanghyeok đang chú tâm vào những con chữ bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu, khóe môi anh lập tức giương cao khiến cho mong muốn quay người bỏ chạy của Han Wangho bị dập tắt. Cậu cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, lúng túng chỉ tay qua chỗ quầy nước, tỏ ý em sẽ gọi đồ trước. Lee Sanghyeok lại cười, môi mèo cong cong khiến tim cậu đập loạn xạ.
"Em chào anh."
"Chào Wangho, anh cứ nghĩ em sẽ không đến."
Lee Sanghyeok đã gập sách để qua một bên, chăm chú dõi theo bước chân Han Wangho cho đến khi cậu yên vị trước mặt anh.
"À... Vâng..."
Cậu ngại ngùng xoa gáy, lúc đầu cậu thật sự không định đến. Bầu không khí rơi vào im lặng, Han Wangho không dám nhìn Lee Sanghyeok, anh lại chỉ nghiêng đầu, cười hiền.
"Wangho có nhớ tối hôm đó đã nói gì với anh không?"
Đến rồi. Han Wangho nuốt nước bọt, cõi lòng bỗng dưng nặng trĩu. Ngoài trời vẫn đổ mưa, mùi đất ẩm len qua cửa sổ đang mở hé, bắt đầu thay thế không khí bên trong. Trước khi đến đây, Han Wangho đã chuẩn bị sẵn rất nhiều câu chữ để đối đáp với anh. Cậu có thể nói rằng hôm đó em say quá, nói rằng em không nhớ gì cả, giả vờ như chuyện đó không hề tồn tại trong ký ức của cậu. Nhưng Han Wangho không muốn như vậy, đó là lần đầu tiên trong đời cậu gom đủ can đảm ngỏ lời bày tỏ tình cảm với một người. Khoảng cách giữa cả hai như biến mất vào giây phút đó, gần đến mức giữa mùi thịt nướng và mùi khói mà cậu vẫn có thể bắt được hương bạc hà thanh mát như khi được anh cõng trên lưng, gần đến mức cậu có thể cảm nhận được lồng ngực anh rung lên khe khẽ mỗi khi anh cất lời.
Cuối cùng Han Wangho cũng đủ dũng cảm, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Lee Sanghyeok. Cậu vẫn luôn biết anh có một đôi mắt đẹp, to tròn, sáng rực rỡ như những vì tinh tú trên trời cao.
"Em nhớ, em đã nói rằng em rất thích anh."
Vô cùng, vô cùng thích anh.
Thích những lúc nhìn thấy anh chăm chú lướt trên trang sách, thích những lúc chúng mình vô tình lướt qua nhau, thích những lúc anh dịu dàng ôm mèo...
Em thích anh trong mọi khoảnh khắc anh xuất hiện trong mắt em.
Hình như nói ra lời yêu cũng chẳng khó đến vậy, thứ đè nặng lên lồng ngực Han Wangho khi nãy bỗng biến mất, cậu thấy nhẹ nhõm đến lạ. Thậm chí, cậu còn khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười.
"May quá."
"Dạ?"
Một trong hai bé mèo nằm dài dưới chân Lee Sanghyeok khi nãy đã bước sang chỗ cậu từ bao giờ, bộ lông mềm mại lướt qua cổ chân Han Wangho khiến cậu giật mình, chẳng đủ tâm trí để nghe rõ lời anh vừa nói. Lee Sanghyeok cúi người ôm bé mèo dưới chân đặt lên đùi, nhẹ nhàng vuốt ve. Mèo con được cưng chiều nên thoải mái gác cằm lên tay anh, miệng phát ra tiếng kêu nho nhỏ ra chiều hài lòng.
"Anh từng gặp em ở đây."
Lee Sanghyeok gặp Han Wangho lần đầu tiên ở đằng sau sân khấu của chương trình chào tân sinh viên hai năm trước. Em là thủ khoa đầu vào, đại diện bước lên phát biểu. Mái tóc xám đầy nổi loạn, gương mặt xinh đẹp với nụ cười tràn đầy sức sống của thiếu niên tuổi mười tám. Anh cũng như bao người khác, vô thức bị ánh sáng toát ra từ em thu hút, nhưng sự chú ý đó không lưu lại quá lâu trong anh.
Lần thứ hai gặp lại là vào một ngày xuân có mưa ở 3257. Thỉnh thoảng khi có thời gian, anh sẽ ghé tới nơi này để đọc sách và chơi với mấy bé mèo. Lee Sanghyeok không hay chú ý đến ánh mắt của người khác, một phần bởi anh đã quá quen, một phần khác do tính cách nên dù biết có người đang nhìn mình, anh vẫn coi như không hay biết. Mãi đến lúc anh ngẩng đầu lên, dõi theo bé mèo đang cuộn tròn trong lòng bỗng nhiên nhảy xuống đất, bước về phía người kia.
Mưa xuân đến nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc nắng vàng lại lần nữa xuyên qua mây trời đáp xuống đất, xuyên qua cửa kính đậu lên vai người chăm chú nhìn anh khi nãy, là đàn em đã khiến anh chú ý năm đó. Cả người em như được hoàng hôn nhuộm một màu vàng cam rực rỡ, chẳng gì có thể sánh được với em vào giây phút đó.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi khi tim lỡ đập nhanh hơn một nhịp, Lee Sanghyeok liền biết mình xong đời rồi.
나 오늘부터 너랑 썸을 한번 타볼 거야
(Bắt đầu từ hôm nay chúng mình sẽ có "gì đó" với nhau nhé)
나 매일매일 네게 전화도 할 거야
(Em sẽ gọi điện cho anh cả ngày luôn)
밀가루 못 먹는 나를 달래서라도 너랑
(Dù cho em chẳng thể ăn được bột mì)
맛있는 걸 먹으러 다닐 거야
(Thì chúng mình cứ cùng nhau ăn gì đó thật ngon nhé)
" Vậy nên anh muốn hỏi Wangho..."
"Em có muốn có bạn trai không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip