Phần 18
Mùa thu.
Ging Po đang ở trong bếp bận bịu với món salát kiểu Nga thì chợt nghe những tiếng động chối tai đầy quái gở và chỉ một tích tắc sau tiếng êm dịu của máy điều hòa không khí lạch xạch rồi tắt ngấm.
Po giậm chân kêu lên bằng giọng Thái chưa sõi. "Khốn nạn! Lại vào đúng tối nay cơ chứ". Anh ta chạy ra cái buồng xép nơi để bảng điện và đóng mở từng cầu dao.
Chẳng có gì tốt hơn.
Ông Lee sẽ nổi giận. Chắc chắn là thế. Po biết rõ là ông chủ của mình ngóng đợi cuộc đấu mạt chược tối thứ sáu hàng tuần này như thế nào. Đó là một thói quen từ nhiều năm nay, với cùng một nhóm người chơi ổn định.
Không có điều hòa không khí, ngôi nhà trở nên không thể chịu nổi. Thực sự là không thể chịu nổi. Thái Lan vào tháng chín này chỉ hợp với đám người nhếch nhác mà thôi. Ngay cả khi mặt trời đã lặn thời tiết vẫn cứ nóng và ấm.
Po quay vào bếp và nhìn đồng hồ. Bốn giờ chiều rồi. Khách khứa sẽ đến vào lúc tám giờ đúng. Po đã nghĩ tới việc gọi điện cho ông chủ để báo về sự rắc rối này, nhưng rồi lại nhớ ông luật sư đã nói là sẽ bận rộn cả ngày ở tòa án.
Ông chủ đáng kính thật quá bận. Po nghĩ, ông ấy cần được nghỉ ngơi.
Po rút ngăn kéo, lấy ra chiếc điện thoại màu đen và quay số.
Sau ba hồi chuông, một giọng đều đều cất lên. "Bạn đang làm việc với hãng thch vụ điều hòa không khí. Lúc này chúng tôi không có sẵn các kỹ thuật viên. Nếu bạn để lại tên, địa chỉ và một lời chỉ dẫn ngắn, chúng tôi sẽ tìm tới bạn ngay khi có thể. Xin hãy đợi tín hiệu".
Đến chịu thật? Po rất bực bội khi phải nghe lời một cái máy. Anh ta lật đật tức tối.
Một tiếng "Bip" khó chịu réo vào tai. Po nói: "Đây là nhà riêng của ngài Terry Lee, 42 Phố Trung Tâm. Hệ thống điều hòa không khí của chúng tôi đã ngừng hoạt động. Đề nghị phái người tới đây càng sớm càng tốt".
Anh ta đặt sầm ống nghe xuống. Tất nhiên là không sẵn thợ rồi. Có thể là điều hòa không khí của cái thành phố này đều đang hỏng cả. Có ai đến ngay được thì tốt quá. Ông Lee hay cáu kỉnh lắm.
Đã ba năm nay, Po làm đầu bếp cho ông luật sư, và đã biết chủ của mình đầy thế lực ra sao. Thật ghê gớm. Cả bà già mà ông chủ anh hay phải nịnh bợ và dùng lời ngon ngọt. Chỉ cần búng ngón tay là khối kẻ phải nhảy dựng.
Po thấy ngôi nhà dường như bắt đầu bực bội. Nếu không làm được một cái gì đó để cứu vãn tình thế này thì mọi chuyện sẽ thật tệ hại.
Ba mươi phút sau đó, khi tiếng chuông cửa reo vang thì quần áo Po đã ướt đẫm mồ hôi, và căn bếp thì như một cái lò. Po vội chạy ra mở cánh cửa hậu. Tự thấy tay mình nhớp nháp khi chạm vào nắm tay vửa.
Hai cô thợ trong bộ đồng phục đứng ngay trước cửa, vai đeo những hòm đồ nghề. Ở lối đi ra phía sau có chiếc xe chuyên dùng của họ.
"Máy điều hòa trục trặc phải không?", cô gái tóc vàng hỏi. Dù hơi quan ngại khi thấy hai cô gái làm nhiệm vụ này, nhưng Po không còn lựa chọn nào khác khi mà tình thế quá cấp bách.
"Đúng. Hãy cho nó làm việc trở lại, và nhanh lên", Po đáp. Cô gái còn lại vào đến nhà, hít hít và nói,"Thơm đấy".
"Nào!", Po giục. "Làm gì đi chứ"."Hãy cho bọn này ngó cái nơi đặt máy đã", cô gái mảnh khảnh vừa khen mùi hương hỏi, "Nó ở đâu?".
Po vội đưa họ tới phòng kho, nơi đặt hệ thống điều hòa không khí.
"Cái máy này tốt lắm". Cô gái tóc vàng nói với bạn đồng nghiệp.
"Ừ. Họ đâu có làm những cái như thế này nữa", giọng người kia hơi run.
"Thế thì chuyện quỷ quái gì mà nó không chạy được?", Po kêu lên.
Họ quay lại nhìn anh ta.
"Thì đã có chúng tôi", cô gái nói vẻ chắc nịch. Cô ta quỳ xuống, mở một cái nắp nhỏ ở phía dưới chiếc máy, lấy ra cái đèn bấm, rồi nằm rạp xuống để ngó vào bên trong. Sau một lát, cô ta lồm cồm đứng lên. "Chỗ hỏng không phải ở đây".
"Vậy thì ở đâu?" Po hỏi.
"Có thể là có chỗ chập mạch ở mạng ngoài và làm chập cả hệ thống. Có bao nhiêu máy điều hòa lẻ trong nhà?", cô gái hỏi.
"Mỗi phòng có một chiếc. Để xem nào. Vậy ít nhất là chín", Po nhẩm tính. "Đó có thể là vấn đề đấy. Quá tải. Hãy cho chúng tôi kiểm tra xem", cô gái trả lời
Cả ba kéo nhau trở ra. Khi họ đi ngang phòng khách. Căn phòng khách được bày biện tinh tế, đầy những đồ cổ, đáng giá cả một gia tài lớn. Những tấm thảm Ba Tư màu sắc rực rỡ được trải kín sàn. Bên trái phòng khách là phòng ăn lớn, và phía bên phải là một phòng kín đáo, trong kê một cái bàn để chơi pi-a, phủ nỉ xanh ở góc trong là cái bàn tròn sẵn sàng cho bữa ăn tối. Hai cô thợ bước vào căn phòng này, rọi đèn bấm vào chiếc máy điều hòa không khí gắn cao trên tường.
"Hừ?", cô ta lẩm bẩm và nhìn lên khoảng trần phía trên cái bàn chơi bài. "Bên trên phòng này là cái gì?".
"Căn buồng áp mái đấy mà", Po hằn học. "Cho chúng tôi xem nào".
Hai anh thợ theo Po lên căn buồng áp mái, một cái buồng dài, trần thấp, bụi bặm và đầy mạng nhện.
Cô gái còn lại bước tới một cái bảng điện gắn trên tường. Cô ta kiểm tra cái búi dây điện. "Ha?".
"Anh thấy rồi à?", Po sốt sắng hỏi.
"Cái bình ngưng hỏng rồi. Do độ ẩm cao. Chúng tôi gặp hàng trăm trường hợp như thế này trong tuần. Nó bị chập. Ta sẽ phải thay bình mới", cô gái phàn nàn
"Ôi lạy Chúa! Có lâu không?", trông Po tươi tỉnh hơn hẳn.
"Không. Chúng tôi có bình mới ở ngoài xe", hai cô gái nhìn nhau.
"Xin nhanh lên cho", Po cẩn thận, "Ông Lee sắp về đến nơi rồi".
"Anh cứ để đấy cho bọn này", một cô đáp.
Po thú thật, "Tôi phải làm cho xong món trộn xa-lát. Các anh có thể tự tìm lối trở lại căn buồng mãi không?"
"Có gì đâu. Anh cứ làm việc của anh đi, bọn tôi sẽ làm việc của mình".
"Ồ, cám ơn. Xin cám ơn hai cô"
Po trông theo hai cô thợ đi ra ngoài xe và trở lại với hai túi đựng dụng cụ kềnh càng. "Nếu cần gì", anh ta bảo hai người "thì cứ gọi tôi nhé". Po nói rồi quay vào bếp. Thời buổi kinh tế khó khăn, Po nghĩ, đến cả con gái cũng phải làm cái nghề này.
Hai cô thợ đi lên trên gác, còn Po thì trở vào bếp.
Khi Lisa và Jisoo tới căn buồng áp mái, họ mở túi đồ nghề và lấy ra một ghế gấp nhỏ, một cái khoan với một mũi khoan thép, một khay bánh kẹp, hai lon bia và một cặp ống nhòm cỡ 12 - 40 dùng quan sát các mục tiêu ở xa trong ánh sáng yếu, và hai con chuột bạch đã được tiêm thuốc
Hai người bắt tay vào việc.
"Jennie yêu quý sẽ phải tự hào về chị", Lisa cười giòn tan.
Tới 18 giờ 30, hai cô thợ mới trở xuống bếp, khắp người đẫm mồ hôi và bụi.
"Lắp xong chưa?", Po sốt ruột hỏi.
"Thật khốn nạn", cô gái tóc vàng đáp lại, "Anh biết đấy, cái của anh là bình kiểu AOIDC".
"Đừng dài dòng", Po sốt ruột cắt ngang. "Cô đã lắp vào chưa?". "Rồi. Xong cả rồi. trong năm phút nữa chúng tôi sẽ làm cho nó hoạt động trở lại, tốt như môi tinh", Lisa phủi tay.
"Tuyệt diệu! Nếu các cô để lại hóa đơn ...", Po nói
Jisoo lắc đầu "Đừng bận tâm chuyện đó, Công ty sẽ thanh toán sau", giọng cô ta khản đặc khiến Po không hề nhận ra cô ta không phải người Thái.
"Chúc các cô may mắn. Tạm biệt", Po vẫy tay
Po trông theo hai người thợ đi ra qua cửa sau, mang theo các túi đồ nghề lỉnh kỉnh. Khi đã khuất tầm mắt anh ta, họ đi vòng ra sân trước và mở cái tủ đựng bình ngưng phía ngoài của hệ thống điều hòa không khí cả ngôi nhà.
Lisa soi đèn bấm cho Jisoo nối ô lại những nơi mà chính anh ta đã gỡ ra một vài giờ trước đó. Ngay lập tức, hệ thống hoạt động trở lại.
Jisoo ghi lại số điện thoại trên tấm phiếu dịch vụ gắn trên bình. Một lát sau khi gọi đến số máy ấy và nghe giọng nói ghi âm của Hãng dịch vụ điều hòa không khí, Lisa nói. "Đây là nhà riêng của ông Lee, 42 Phố Trung Tâm. Hệ thống điều hòa không khí của chúng tôi hiện đã hoạt động tốt. Xin đừng phái người tới nữa. Chúc một ngày đẹp đẽ".
Cuộc chơi tối thứ sáu hàng tuần ở nhà Terry luôn được những người tham gia hào hứng trông đợi. Đó là một nhóm cố định và được lựa chọn cẩn thận, gồm có:
Taemin, em trai bà ta, thẩm phán Chuck, một ủy viên hội đồng thành phố, một thượng nghị sĩ, và dĩ nhiên là chủ nhà nữa. Tiền cá cược cao, đồ ăn hảo hạng, và người chơi thì đầy quyền lực hắc ám.
Ở trong phòng ngủ, Terry Lee đang mặc chiếc quần trắng tinh và chiếc áo sơ mi kiểu thể thao. Hắn lẩm nhẩm khoái chí, mơ tưởng tới cuộc chơi buổi tối. Dạo này hắn đang gặp vận đỏ. Thực tế thì cả cuộc đời mình đúng là một chuổi dài may mắn, hắn nghĩ.
Bất kỳ ai ở YG muốn được một sự thuận lợi pháp lý nào đó, thì Lee chính là vị luật sư cần tìm tới. Quyền lực của hắn có được từ các mối liên hệ với gia đình Taemin. Người ta gọi hắn là người dàn xếp, và thực tế hắn có thể thu xếp mọi chuyện từ một cái vé tâu xe tới một lời tố cáo dính tới ma túy, hay một lời buộc tội giết người. Cuộc sống, với hắn, thật dễ chịu.
Khi Taemin đến, bà mang theo một người khách. "Cu cậu sẽ không chơi nữa", Taemin loan báo. "Các anh chắc đều chưa biết thanh tra Gong".
Mấy người đàn ông bắt tay làm quen với nhau.
"Thưa các vị, đồ uống ở bàn bên", Terrey nói, "chúng ta sẽ ăn tối. Tại sao không bắt đầu đi nhỉ?".
Họ ngồi xuống những cái ghế quen thuộc của mình quanh chiếc bàn phủ nỉ xanh trong căn phòng nhỏ riêng biệt kề phòng khách. Taemin chỉ vào cái ghế trống vốn là chỗ của em bà và nói với cị thanh tra, "Từ giờ trở đi đó sẽ là chỗ của anh, Gong".
Tới nửa đêm, khi họ ngừng lại để ăn bữa tối mà Po dọn lên, thì Taemin đã thua tới mấy nghìn đô la và Terry là kẻ thắng lớn. Các món ăn thật quyến rũ. Thường thường thì Taemin rất khoái bữa ăn này, song đêm nay bà chị ngong ngóng trở lại canh bạc. "Chị không dùng à, Tae?", Terey hỏi.
"Ta không đói". Taemin với chiếc bình cà phê bằng bạc ở bên cạnh, rót vào cái ly sứ và ngơi xuống bàn. Bà nhìn mấy kẻ đang ăn và chỉ muốn họ ăn mau lên. Bà sốt ruột gỡ lại tiền. Khi bắt đầu uống cà phê, thì một vật nhỏ xíu rơi vào trong ly của bà. Nhăn mặt, bà dùng thìa vớt cái vật đó lên xem, thì ra lạ một mẩu vữa trát tường. Bà ngước nhìn lên trần, và một cái gì đó rơi đúng trán. Bà đột nhiên nghe thấy cả những tiếng động phía trên đầu. "Quỷ quái gì trên gác thế", Taemin hỏi, từ giọng nói ấy có thể thấy bà ta không hề vui.
Terry đang kể giữa chừng giai thoại gì đó cho thanh tra Gong, "Xin lỗi, chị nói gì cơ ạ?".
Lúc này những tiếng động càng trở nên rõ hơn. Những mẩu vữa liên tiếp rơi xuống mặt bàn.
"Tôi cảm tưởng như là có chuột ở trên đó". Viên thượng nghị sĩ nói.
"Trong nhà này thì không thể có chuột", Terry bực mình.
"Hừ, chắc chắn là anh phải có một thứ quái quỉ gì trên đó", Taemin cáu kỉnh.
Một mẩu vữa lớn lại rơi xuống mặt bàn.
"Tôi sẽ sai Po coi việc này", Terry nói. "Nếu ta đã ăn xong, sao không trở lại bàn chơi đi nhỉ".
Taemin chăm chú nhìn một lỗ nhỏ trên trần nhà ngay phía trên đầu lão. "Khoan đã. Ta hãy lên đó ngó xem chuyện gì", bà ta đột nhiên muốn gây sự.
"Để làm gì, Tae? Po có thể ...", Terry nói.
Taemin đã nhỏm dậy và đi về hướng cầu thang. Những người kia nhìn nhau rồi vội vã đi theo bà.
"Có thể là một con chim đã lọt vào căn buồng áp mái!", Terry đoán. "Vào thời gian này trong năm, đám chim có ở mọi nơi. Có thể là chúng muốn giữ gìn cái của nợ kia cho mùa đông tới", hắn cười lớn với câu đùa của mình.
Khi bọn họ tới căn buồng áp mái, Taemin đẩy cánh cửa ra và Terry bật đèn lên. Họ thoáng thấy ngay hai con chuột bạch đang điên cuồng chạy quanh căn buồng.
"Trời ơi" ,Terry kêu lên, "Có chuột thật".
Taemin không để ý Terry nói gì, bà đang chăm chú quan sát. Ỡ ngay giữa buồng là một cái ghế kiểu dùng khi đi cắm trại, trên có một gói bánh kẹp và hai lon bia đã mở. Cạnh cái ghế, ngay trên sàn, là một ống nhòm. Taemin bước lại, lật từng thứ lên xem xét. Rồi bà quỳ xuống trên mặt sàn bụi bặm. Và gạt cái ống nhỏ chặn trên cái lỗ được khoan xuyên xuống qua trần nhà, Taemin ghé mắt nhìn qua lỗ đó. Ngay bên dưới bà là cái bàn chơi - nhìn thấy khá rõ ràng.
Terey đang đứng như trời trồng giữa buồng. "Ma quỷ nào mang những thứ linh tinh để đây không biết? Tôi sẽ cho thằng Po một trận về vụ này".
Taemin chậm rãi đứng lên và phủi bụi trên quần.
Terry đưa mắt nhìn xuống sàn. "Trông kìa!".Hắn kêu lên. "Chúng để lại cái lỗ ma quỷ kia trên trần. Đám công nhân ngày nay chẳng đáng trả một xu".
Hắn cúi xuống và nhìn qua cái lỗ, mặt đột nhiên tái đi. Hắn đứng dậy hoảng hốt nhìn quanh, và thấy cả mấy người kia đang đứng nhìn hắn chằm chằm.
"Trời!" Terry nói. "Các vị không nghĩ là tôi ...?
Nào các vị, tôi đây. Ôi, không biết tý gì về chuyện này cả. Tôi không lừa các vị đâu. Lạy Chúa chúng ta là chỗ bạn bè". Tay hắn vụt đưa lên miệng, và hắn bắt đầu giận dữ gặm gặm vào đó.
Taemin vỗ vỗ lên cánh tay hắn. "Đừng bận tâm về việc đó". Giọng bà gần như không nghe được nữa. Terry vẫn tuyệt vọng cắn chặt ngón tay cái của mình.
Taemin không hề để ý, bởi bà ta nhìn ra một thứ mà không ai mảy may để ý, trên sàn nhà, dưới chai bia, có ghi chữ "Kim Jennie". Bà mỉm cười, lạnh lẽo, nham hiểm và đáng sợ.
Con gái ta đã hành động rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip