CHƯƠNG 10 - EM CÓ THỂ ĐỢI

Tôi đã ở cùng Khun Sam được hai tuần ở bệnh viện. Cô ấy cho phép tôi chạm và nói chuyện với cô ấy một chút, nhưng dường như giữa chúng tôi vẫn có một bức tường mỏng. Dù biết tôi là bạn gái nhưng cô ấy vẫn không tỏ ra thân mật vì cô ấy không nhớ gì về chúng tôi.

Còn tôi, tôi phải nuốt xuống và kìm nén cảm giác tự ti đó. Đó không phải là lỗi của cô khi cô không thể nhớ được. Nhưng tôi tin rằng ký ức của cô ấy sẽ quay trở lại và chúng tôi sẽ lại yêu nhau. Giờ là lúc đưa cô ấy về nhà. Chúng tôi vừa bước đến chiếc xe xa lạ, cô ấy đã cau mày hỏi.

" Moonlight đâu rồi? Qúy cô Moonlight đây à?"

"Chị đã bán nó"

"Tôi bán? Không thể nào, tôi yêu Moonlight ." Cô ấy làm vẻ mặt không thể tin được. Hôm đó tôi là người đâm xe cô ấy. Tôi thấy có lỗi nhưng không dám nói với cô ấy điều gì ngoài việc nói rằng xe đã cũ rồi.

"Chị đã bán nó vì nó cũ, nhiều năm rồi bạn đã chuyển sang chiếc xe này. Nó tên là Viên Đá Vô Cực ."

"Thật là một cái tên đẹp, nó hợp với tôi. Viên Đá Vô Cực." Cô ấy có vẻ dễ dàng nghe theo, như thể cái tên như thế này là duy nhất trên thế giới. Mà tôi cũng nghĩ rằng cô ấy là người duy nhất thực sự đặt tên cho một chiếc xe như thế này.

"Bây giờ em biết lái xe rồi. Nhanh vào xe thôi." Tôi đang cố gắng thể hiện mình nhưng cô ấy nhíu mày.

"Em nói là bây giờ em biết lái xe rồi, có nghĩa là em mới học lái xe được một thời gian. Tôi thật sự có thể tin tưởng giao cho em lái xe không? Em có chắc mình lái được không, chúng ta sẽ không tỉnh dậy ở trên mấy chứ?"

"Tại sao lại là trên mây?"

"Chúng ta lên thiên đàng vì chúng ta là những người tốt." Khun Sam đã trả lời.

Tôi lắc đầu và gần như bật cười. Nam y tá từ từ đỡ cô lên đặt vào ghế phụ còn tôi chạy đến bên ghế lái đợi cửa đóng lại rồi mới khởi động xe. Người phụ nữ ngọt ngào nhìn quanh xe, chú ý đến nội thất hiện đại. Và khi tôi nhấn nút khởi động tôi bị kích thích bởi ánh đèn nhấp nháy giống như một đứa trẻ nhỏ.

"Tôi chọn một chiếc xe sang trọng, giống như Moonlight ." Khun Sam bình luận.

"Ừ, chị luôn có gu thẩm mỹ tốt." Tôi muốn nói nhiều hơn nhưng tôi chỉ giữ nó trong lòng. Tôi luôn là người thẳng thắn, nhưng bây giờ tôi không cần phải thẳng thắn như vậy nữa.

"Tại sao em lại lái xe như rùa vậy?" Khun Sam hỏi.

"Chúng ta đang trên đường Bangkok, không cần phải chạy nhanh như vậy. Cứ chạy tốc độ này là đủ rồi. Chúng ta sẽ không ở trên mây đâu".

"Nói có lý." Cô tiếp tục ngồi im lặng nhưng cũng không ngại hỏi vài câu. Tôi phải tập trung khi lái xe và trả lời các câu hỏi của cô ấy. Vì khi nằm viện, cô rất ít nói. Và ngay bây giờ, cô ấy đang mời tôi nói chuyện. Tôi nghĩ chúng tôi đã thân thiết hơn một chút. Nhưng không thể so sánh với ngày trước

"Tại sao em luôn mặc màu hồng?"

"Huh?" Cô ấy đột nhiên hỏi về màu sắc quần áo của tôi. Tôi đưa mắt nhìn chiếc áo sơ mi mình đang mặc và cười.

"Bởi vì nó sáng" tôi trả lời cô ấy.

"Màu hồng là màu tôi không thích nhất."

"Em chưa bao giờ biết điều này."

"Sao em lại không biết chuyện này?"

"Bởi vì chị chưa bao giờ nói với em." Tôi bị sốc khi biết cô ấy nghĩ thế và chưa bao giờ nói bất cứ điều gì thế này với tôi. Cho đến hiện tại.

"Tại sao chị không thích nó?"

"Nó bánh bèo. Cảm giác như mèo Hello Kitti." Cô ấy trông có vẻ thờ ơ.

"Chúng ta rất khác nhau, làm sao có thể hòa hợp được dù bạn bè đã kể về chuyện tình của chúng ta? Nhưng nghe xong, tô vẫn không thể tin được. Ngoại hình không phải là tất cả."

"Có rất nhiều thứ chị yêu thích. Từ từ chị sẽ phát hiện ra. Chúng ta còn rất nhiều thời gian," tôi nói và nở một nụ cười thật tươi với cô ấy. Cô ấy nhìn tôi một lúc rồi buột miệng như đang lẩm bẩm điều gì đó.

"Môi"

"Cái gì?"

"Không có gì"

"Em đã nghe thấy rồi, trước đây chị đã từng nói điều này với em."

"Nói nhảm... Nhưng nụ cười em thật sự rất đẹp, không cần tranh cãi nữa."

Chúng tôi nói chuyện cho đến khi rẽ sang nhà cô ấy, một căn nhà phố nhỏ gọn. Vừa xuống xe, tôi chạy đến bên cạnh đỡ nhưng cô ấy chỉ chạm vào cánh tay tôi và bỏ đi.

"Tôi chỉ mất tóc và tôi có thể tự đi được."

"Nhưng chị có thể bị ngã và vết thương sẽ còn nghiêm trọng hơn nữa."

"Vết thương trên đầu chị không sao đâu, không sao đâu , em đừng lo lắng quá." Cô ấy hít một hơi sâu.

"Tôi nhớ nhà, tôi nằm viện quá lâu rồi. Phòng trong bệnh viện không thoải mái như nhà tôi. Nhà mới tôi rất tuyệt".

"À tôi đã mua nó đã được năm năm rồi sao? Nhớ lấy đồ ra khỏi xe nữa nhé. Mon Luang sẽ không tự xách đồ của mình." Cô ra lệnh và ngạo nghễ bước vào nhà. Tôi nhìn cô ấy với vẻ hoài nghi. Cô ấy được sinh ra để giữ quy tắc đó. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Kiểu hành vi này giống như một người mẹ chồng khó tính."

Sau khi mở cốp xe, tôi lấy quần áo và đồ đạc xuống chuẩn bị bước vào nhà thì phát hiện cô Sam đang đứng cứng đờ như đá ở lối vào. Đôi mắt cô mở to như nhìn thấy ma. Tôi từ từ nhìn theo cô ấy, luân phiên nhìn theo hướng cô ấy nhìn nhưng không tìm thấy gì.

"Sao vậy K.Sam? Sao chị lại đứng im như vậy?"

"Có phải chúng ta vào nhầm nhà không?"

"Tại sao?"

Bởi vì bây giờ đồ nội thất và đồ trang trí trong nhà của cô ấy đều bị xáo trộn để phù hợp với sở thích của tôi. Từ những chiếc gối bông, gấu bông, chăn hồng dùng để ôm nhau xem TV ở tầng dưới. Điều này chưa kể quần áo trong tủ của cô ấy có lẫn quần áo của tôi, nếu nhìn thấy cô ấy sẽ bị sốc.

"Ờ... là tôi đây." Sam từ từ quay đầu lại nhìn tôi như một con robot. Đôi mắt cô trống rỗng, vô hồn.

Chúng tôi đi vào phòng

"Chị không nghĩ sở thích của em và chị phù hợp với ngôi nhà của chúng ta như thế nào sao? Nó có màu hồng và xám." Nó giống như một sự kết hợp hoàn hảo.

"Thử trộn hai màu vào cùng một thùng xem, màu lộn xộn lắm. Em nghĩ tại sao chúng ta phải thuê người trang trí để trang trí nhà? Mà trông nó sẽ lộn xộn như thế này." Cô cố gắng kìm lại và cố nở một nụ cười.

"Nếu chị không thích thì em thu dọn đồ của em để ở chổ khác, nhà chị vẫn sẽ đẹp như xưa". Cô nhắm mắt đưa tay xoa thái dương, tôi nhìn cô vội đỡ cô lên vì tưởng cô bị đau đầu.

"Chị có bị đau đầu không? Chị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."

"Không, tôi sẽ ngất xỉu vì quá nhiều màu hồng. Chúng ta có bao nhiêu tình yêu và đam mê mà để cho ngôi nhà trở nên như thế này?"

"Rất nhiêu...."

"Chúng ta có yêu nhau nhiều không?"

"Uhm"

"Tôi yêu em đến mức không thèm quan tâm vào sở thích của bản thân." Cô khoanh tay và thở dài.

"Chúng ta chưa bao giờ ngủ riêng, không quen" Tôi muốn nói ra điều đó nhưng quyết định giữ nó cho riêng mình và thay vào đó hỏi nhu cầu của cô ấy.

"Vậy chị muốn em ngủ ở đâu? Chị muốn em ngủ trên sàn à?"

"Không cần đâu, em từng ngủ trên giường này nên ngủ ở đây đi." Sam nhìn trái nhìn phải, quay lại thì thấy một cái đệm nên cô ấy chặn nó lại giữa chúng tôi.

"Và không đi quá giới hạn." Sam cảnh báo.

"Chị sợ em sẽ làm gì chị à? Em là phụ nữ." Trước đây chúng tôi đã làm rất nhiều việc dù cả hai đều là phụ nữ nhưng cô ấy không nhớ.

"Khi chúng ta chết, chúng ta sẽ ở trên thiên đường." Cô ấy nói.

Tôi cay đắng nhìn chiếc gối bên cạnh. Ngày xưa chúng tôi ngày nào cũng ôm nhau ngủ nhưng hôm nay giữa chúng tôi có một bức tường chắn ngang để không xâm phạm lãnh thổ của nhau. Tôi gượng cười đi tắt đèn rồi chui vào chăn quay lưng về phía cô ấy. Suốt ngày tôi gượng cười, bây giờ nước mắt tôi tuôn rơi. Cố kìm tiếng nức nở, sợ người bên cạnh sẽ biết. Càng cảm nhận cơn đau càng dữ dội hơn. Tôi muốn quay lại ôm cô ấy, tôi muốn ngửi mùi hương trên cơ thể cô ấy, tôi muốn nói với cô ấy rằng tôi nhớ cô ấy rất nhiều. Cô ấy ở rất gần nhưng tôi không thể làm gì được. Vì đôi khi tôi đang kìm nén tiếng nức nở và sụt sịt của mình. Sự liên kết giữa chúng tôi dường như đang rời xa. Có âm thanh nghèn nghẹt từ phía sau trước khi cô ấy kéo tôi lại ôm tôi rồi rúc vào hõm cổ tôi như không biết.

Nhưng cô ấy sợ sẽ đánh thức tôi. Được cô ấy ôm giống như nhận được một lời an ủi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nhận được một cái ôm từ cô ấy lại khiến tôi hạnh phúc đến thế. Cô ấy không ngủ và cô ấy biết tôi đang khóc. Chắc hẳn nó đã gây ra rất nhiều khó chịu. Bao giờ chúng tôi chỉ có thể ôm mình để an ủi nhau. Một ngày nào đó cô ấy sẽ nhớ và cảm xúc của cô ấy sẽ quay trở lại.

"Đừng rời bỏ tôi"

"......"

"Tôi sẽ cố nhớ. Tôi hứa."

"Huhu." Tôi đã khóc. Tôi không quay lại ôm cô ấy, vì chỉ cần cô ấy ôm tôi thôi cũng khiến tôi cảm thấy rất dễ chịu. Cô ấy ôm tôi suốt đêm . Đúng là một cái ôm an ủi, một cái ôm mà không có cảm giác tội lỗi.

"Khôngsao đâu, em có thể đợi."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip