CHƯƠNG 15 BẠN BÈ

"Và chúng tôi bị trễ xe buýt đến trường. May mắn thay, mẹ của Yuki đã ở nhà vào ngày hôm đó, bởi vì nếu không, chúng tôi đã không thể kịp đến trường để làm bài thi. Tôi đã giận Yuki suốt một tuần sau đó." Mon kết thúc câu chuyện của mình. Sam đã cười vì nó.

"Tôi cũng sẽ phát điên lên. Tôi hiểu Yuki muốn trông thật đẹp. Nhưng lẽ ra cô nên bắt đầu sớm hơn. Hoặc cô ấy nên làm điều đó vào lúc khác. Bởi vì xinh đẹp để đi thi không có ý nghĩa quá nhiều với tôi. Và đó là kỳ thi vào Đại học. Nó quan trọng." Mon nhún vai.

"Tôi đoán tình yêu sẽ khiến cô ấy làm những điều điên rồ." Sam cười nhẹ rồi hớp một ngụm nước.

"Vậy là cậu quen Yuki lâu rồi phải không?"

"Đúng rồi." Mon mỉm cười nghĩ về nó. "Chúng tôi bắt đầu học mẫu giáo cùng nhau và học cùng lớp kể từ đó. Tôi không nhớ khoảnh khắc chúng tôi gặp nhau, nhưng bố mẹ tôi nói rằng tôi đã khóc khi họ chuẩn bị rời trường vào ngày đầu tiên. Họ cố gắng giải thích cho tôi tại sao họ phải rời đi, nhưng tôi không nghe. Sau đó, Yuki từ đâu xuất hiện và nắm lấy cổ tay tôi. Cô ấy nói "đừng khóc" và kéo tôi vào lớp. Lúc đầu, tôi hơi ngại khi ở bên cô ấy, nhưng cô ấy vẫn kiên trì và chúng tôi đã là bạn kể từ đó. Cô ấy là một người hướng ngoại và tùy ý. Tôi là người logic và thận trọng hơn. Cô ấy khiến tôi làm những điều điên rồ và tôi bắt cô ấy học để vào đại học. Tôi đoán chúng tôi bổ sung cho nhau rất tốt." Sam rất thích câu chuyện của cô ấy. Cô ấy có thể tưởng tượng ra một Mon khi bé và cô ấy nghĩ đó là một người thực sự dễ thương. "Còn cậu thì sao? Làm thế nào mà cậu và những cô gái khác trở thành bạn bè?" Sam mỉm cười khi nghe câu hỏi đó.

"Đó là một câu chuyện thực sự dễ dàng. Chúng tôi trở thành bạn bè vì chúng tôi là những người kỳ quặc ở trường." Mon nhíu mày làm vẻ mặt khó hiểu.

"Tôi không hiểu. Những người kỳ quặc?"

"Những người kỳ quặc là những người không ai muốn làm bạn cùng. Vì vậy, chúng tôi đã mặc định là bạn bè. Nhưng điều đó cũng khiến chúng tôi trở nên thân thiết hơn và trở thành những người bạn tốt hơn."

"Làm thế nào điều đó có thể xảy ra với cậu ở độ tuổi trẻ như vậy? Ý tôi là, tôi chỉ có Yuki là bạn và Nop nữa, nhưng đó là vì bọn trẻ ở trường tôi không tốt và tôi không muốn có thêm bạn bè. Nhưng chuyện gì đã xảy ra với cậu?" Sam tròn xoe mắt khi nghe tên cậu nhóc nhưng lại giả vờ tỏ ra bình thường mà trả lời.

"Mỗi chúng ta đều có lý do. Tất cả chúng tôi bắt đầu học tiểu học trong cùng một lớp. Chúng tôi không biết nhau vì Kate là người duy nhất đi học mẫu giáo còn những người còn lại thì không. Những ngày đầu tiên đến trường là khi mọi người bắt đầu kết bạn và những đứa trẻ đã biết nhau từ trước lập thành nhóm. Phần còn lại của chúng tôi đã trở thành thừa cho họ. Và họ có những lý do khác nhau cho mỗi người chúng tôi, mặc dù họ không thông minh lắm và họ nhắm đến những mục tiêu dễ dàng. Jim là người béo nhất và họ gọi cô bằng đủ thứ tên như 'cá voi' hay 'hà mã'. Tee là người bán thịt, mặc dù lúc đó cô không biết từ đó có nghĩa là gì. Và, mặc dù các chàng trai tìm kiếm cô ấy khi họ cần ai đó để chơi bất kỳ môn thể thao nào, cô ấy vẫn bị chế giễu vì mặc quần áo trẻ con. Và, trong trường hợp của tôi, tôi xuất thân từ một gia đình khá nổi tiếng trong giới giàu có."

Mon định đưa ra một bình luận liên quan đến nó, nhưng Sam đã không cho phép cô ấy.

"Và, trước khi cậu nói điều gì, tôi nghĩ mình không tự hào về điều đó. Chúng ta không được lựa chọn mình sinh ra trong gia đình nào. Vì vậy, nó là những gì nó có."

Mon nghĩ về điều đó trong một giây và quyết định rằng cô ấy đúng, vì vậy cô ấy để cô ấy tiếp tục.

"Thế là do tôi có chút tiếng tăm nên mọi người gọi tôi là 'hư hỏng', 'công chúa'. Kate thân thiết với những cô gái đã lan truyền những bình luận đó vì họ đã học mẫu giáo cùng nhau và khi cô ấy phát hiện ra những gì họ đang làm, cô ấy quyết định không làm bạn với họ nữa. Vào giờ ra chơi, cô ấy tập trung tất cả chúng tôi vào một phòng và nói với chúng tôi rằng cô ấy không biết rằng bạn bè của cô ấy là những người đã nói những lời đồn đó và cô ấy rất tiếc. Cô ấy nói với chúng tôi rằng cô ấy sẽ không làm bạn với họ nữa và thay vào đó chúng tôi nên làm bạn với nhau. Chúng tôi không có ai, vì vậy chúng tôi không có gì để mất và đó là cách chúng tôi bắt đầu trở thành bạn bè."

"Hơi buồn một chút nhưng cũng rất đẹp.

Mon xúc động trước câu chuyện. Sam nở một nụ cười nửa miệng trước khi cô nói.

"Tôi đoán vậy. Sự thật là chúng tôi đã là bạn kể từ đó và tôi là người may mắn nhất khi có họ trong đời. Tôi sẽ không thay đổi chúng cho bất cứ điều gì."

"Và, cậu sẽ thêm một số người mới vào vòng kết nối bạn bè của mình chứ?" Mon nhướn mày hỏi. Sam mỉm cười.

"Cậu có gợi ý gì không? Tôi có nên mở hộp thư ứng tuyển bạn bè không? Cậu có ứng cử viên nào phù hợp không?"

Mon cười. Cô ấy giả vờ như đang nghĩ về ai đó trong giây lát, trong khi nhìn lên bầu trời. Sam bật cười trước vẻ mặt của cô.

"Có lẽ có đấy. Có một cô gái tóc xoăn mà tôi đã thấy khá thường xuyên xung quanh cậu. Có lẽ cô ấy muốn trở thành bạn của cậu. Tôi sẽ phải đưa đơn cho cô ấy, nhưng tôi nghĩ cô ấy sẽ không phiền đâu." Sam cứ gật đầu trong khi lắng nghe Mon nói mà không hề rời khỏi nụ cười trên khuôn mặt.

"Cũng được. Còn người nào khác không?" Mon biết cô ấy đang nói về ai, nhưng cô ấy quyết định sẽ chơi trò chơi yêu thích của người bạn thân nhất của mình.

"Không. Tôi nghĩ chỉ có vậy thôi." Sam cười gật đầu.

"Được rồi. Thế thì tôi phải đi." cô làm như sắp đứng dậy khỏi ghế. Mon làm mặt ngạc nhiên.

"Cậu đi đâu?" cô bối rối hỏi.

"Cậu không có trong danh sách bạn bè của tôi. Vì vậy, thật kỳ lạ khi tôi ở đây ăn tối với cậu, phải không?"

Mon biết cô nói đùa. Nhưng, trong một giây, cô sợ rằng Sam sẽ rời đi. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi cô gái tóc nâu sử dụng ngôn ngữ vui tươi đó với cô, giống như đang thử thách cô. Mon thích điều đó và không tránh khỏi mỉm cười. Cô biết mình phải chịu thua.

"Được rồi. Tôi sẽ nói nó." cô hắng giọng nói tiếp. "Tôi cũng muốn đăng ký vào vòng kết nối bạn bè của cậu. Có quá muộn để nộp đơn không?" Sam cười thật tươi.

"Tất nhiên là không rồi. Tôi rất thích gọi cậu là bạn của tôi. Bạn có giống như tôi không?" Mon thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười.

"Tôi thích điều đó."

Cả hai mỉm cười với nhau. Ánh mắt họ nhìn nhau và cảm giác thật tuyệt. An toàn. Như ở nhà. Họ cảm thấy thật tuyệt khi có thể gọi nhau là 'bạn'. Đó là một bước quan trọng trong mối quan hệ của họ cuối cùng đã xảy ra và họ thực sự hào hứng với ý nghĩa của nó.

Tuy nhiên, người phục vụ đã phá vỡ ngay lúc đó, khiến họ buồn bã.

"Đây rồi. Xin lỗi vì sự chậm trễ." anh để hóa đơn trên bàn và khẽ cúi đầu.

"Không sao đâu. Chúng tôi không vội." Sam trả lời. Rồi cô nhìn bạn mình. "Cậu có sao không? Cậu trông nhợt nhạt. Và cậu đã rất..." cô định pha trò nhưng Mon không trả lời khiến cô lo lắng. "Có chuyện gì à?" Mon ngước mắt khỏi tờ hóa đơn.

"Không." cô ấy lắc đầu lần thứ hai cô ấy nói điều đó. "Không tôi..."

"Này, đừng lo về chuyện đó." Sam tưởng mình đã biết chuyện gì nên quay vào túi lấy thẻ tín dụng trong ví ra. Cô đưa nó cho người phục vụ. "Đây."

"Sam, cậu không cần phải..."

"Chúng ta sẽ nói chuyện sau." cô không quá cứng rắn trong lời nói, nhưng đủ nghiêm túc để Mon ngừng nói và gật đầu.

Vài phút sau, họ đã ở bên ngoài nhà hàng. Mon muốn nói chuyện, nhưng cô sợ nghe có vẻ thô lỗ và bị xúc phạm. Sam cũng muốn nói những gì cô ấy nghĩ trong đầu, nhưng sợ rằng cô ấy sẽ không sử dụng đúng. Cuối cùng, cả hai đều lấy hết can đảm và nói ra. Đồng thời.

"Sao cậu lại..." Mon bắt đầu nói.

"Tôi xin lỗi." Sam xin lỗi.

Họ nhìn nhau. Mon càng bối rối nên cô là người nói tiếp.

"Tại sao cậu lại xin lỗi?" cô tưởng tượng Sam sẽ hối hận vì đã trả tiền, bởi vì đó là điều cô đã làm. Nhưng cô ấy đã rất ngạc nhiên với câu trả lời mà cô ấy nhận được.

"Tôi xin lỗi vì đã đưa cậu đến đây. Tôi phải thừa nhận rằng đây là lỗi của Tee. Cô ấy là người đã nhắn tin rủ cậu đi chơi với tôi vào một dịp nào đó. Tôi muốn làm điều đó, nhưng tôi không thể tìm được từ thích hợp, vì vậy cuối cùng cô ấy đã lấy điện thoại của tôi và gửi lời mời cậu. Và, khi tôi thấy cô ấy gợi ý tôm sông, vì cô ấy biết tôi thích chúng đến mức nào, tôi đã đặt chỗ ở đây. Tôi không nghĩ rằng đây là một nơi thực sự đắt đỏ. Tôi đã chọn nơi này, vì vậy tôi nên là người thanh toán hóa đơn."

"Sam, thật đấy, lẽ ra cậu không nên trả tiền." Mon cố giải thích.

"Lần sau, cậu chọn nơi chúng ta đi và cậu sẽ trả tiền. Và, lần sau, tôi sẽ đảm bảo rằng chúng ta sẽ đến một nơi nào đó mà cả hai chúng ta đều cảm thấy thoải mái. Nơi nào đó mà người quản lý không coi thường cậu."

Mon đồng ý với ý tưởng này, nhưng không hài lòng lắm với việc Sam trả tiền cho bữa ăn. Vì vậy, cô ấy gật đầu, nhưng cô gái tóc nâu biết có điều gì đó không ổn.

"Mon, tôi xin lỗi. Tôi không muốn mọi chuyện đi quá giới hạn. Tôi chỉ muốn anh ấy rời đi nên tôi nghĩ trả tiền là cách dễ nhất và sau đó chúng ta có thể nói chuyện và..."

"Sam, dừng lại." Mon nắm lấy cổ tay cô và bắt cô nhìn vào mắt mình. "Mình không hào hứng lắm với việc cậu trả tiền cho tất cả vì chúng ta là bạn. Lẽ ra cậu nên hỏi mình, nhưng tôi hiểu chúng ta đến từ những thế giới khác nhau và đôi khi những thứ này không thể nhận được đối với một số người. Cậu đã nói rằng cậu xin lỗi và mình biết cậu thật lòng. Cậu không cần phải tiếp tục xin lỗi. Giờ thì mình đã hiểu. Thời gian tới, chúng ta sẽ nói chuyện và quyết định cùng nhau. Như bạn bè làm."

Sam gật đầu như một đứa trẻ khiến Mon mỉm cười. Một lần nữa, cô lại chìm đắm trong đôi mắt đen láy ấy. Cô không biết điều gì khiến chúng trở nên đặc biệt, nhưng không thể rời mắt khỏi chúng. Nếu cô ấy đang tìm kiếm thứ gì đó không quá thân thiện, thì cô ấy đã có nó. Vì vậy, cô ấy thoát ra khỏi nó và trở lại thế giới thực.

"Giờ chúng ta về nhà hay đi loanh quanh một chút như lời chị Nueng gợi ý?" Mon hỏi, lùi lại một bước, tránh xa Sam. Điều này khiến cô gái tóc nâu hơi buồn vì cổ tay cô không bàn tay của Mon

"Cậu có cần đến một nơi nào đó khác không? "Mon nói 'không' bằng cái đầu của mình.

"Mình phải về nhà trước nửa đêm không mẹ sẽ giết mình và giết cả cậu mất." Sam nuốt nước bọt, thực sự không biết đó có phải là lời nói dối hay không. "Nhưng, ngoài chuyện đó ra, mình không nghĩ ra ở chỗ nào khác."

Trong một giây, Mon nghĩ câu nói đó nghe có vẻ hơi quá, nhưng nụ cười của Sam khiến cô quên bẵng nó ngay sau đó.

"Tuyệt vời. Vậy, hãy để mình chỉ cho cậu những địa điểm xung quanh. Có một vài nơi mìnhi chưa từng đến và mình muốn đi." Sam dùng cánh tay phải tạo hình bán nguyệt và cười với Mon. "Chúng ta đi nhé?"

Mon mỉm cười đáp lại và khoác tay Sam. Bằng cách đó, họ bắt đầu đi bộ qua các con phố. Chính thức là bạn bè.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip