Chương 4




Vào những ngày tiếp theo đó, khi Becca đã xác định được vị trí tầng lầu mà Sarocha học nàng liền tìm cơ hội để có thể nhìn thấy cô. Ví dụ như vào giờ ra chơi, thay vì gấp gáp cùng Irin đi đến căn tin như trước đó thì Becca chọn nán lại hành lang một chút, chờ đến khi nhìn thấy được bóng dáng của Sarocha đi xuống cầu thang, nàng mới len lén đi phía sau cô. Tất nhiên là ở một khoảng cách an toàn để Sarocha không nhận ra nàng là một kẻ bám đuôi cô.

Đi theo Sarocha mấy ngày, Becca đưa ra được vài kết luận chính là sau mỗi bữa ăn trưa, chị ấy sẽ đi đến thư viện, hoặc là khán đài của sân bóng chuyền hoặc bóng rổ, chẳng để làm gì cả. Chỉ là chị ấy tìm đại một vị trí yên tĩnh nào đó để mà ngủ trưa thôi.

Cũng nhờ những lần theo sau này, Becca cũng biết được chút về phong cách của Sarocha. Chị ấy khá cá tính khi đồng phục chẳng bao giờ chịu mặc đúng như bao nữ sinh khác. Chị ấy còn rất thích đội nón, và tai nghe lúc nào cũng gắn bên tai. Hẳn là thế giới riêng của chị ấy được gói gọn trong những bài hát phát ra từ tai nghe đó.

Sau một tuần như biến thành kẻ biến thái bám đuôi, cuối cùng Becca cũng có thể tiếp cận Sarocha.

Tuy nhiên tình huống xảy ra không được khả quan cho lắm.

Trường học nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng đủ để khiến cho người mà Becca không muốn gặp cũng phải gặp.

Chính là ba cái người xấu mà Irin đã cảnh báo với nàng.

"Này nhóc, đi không biết nhìn đường sao?"

Vốn là Becca đang đi theo sau Sarocha đến sân bóng rổ, nhưng lại chạm phải đám người kia. Khi vừa nhìn thấy, nàng đã tìm cách để tránh xa bọn họ, nhưng bọn họ như cố tình không muốn bỏ qua nàng, chính cái người cầm đầu cố ý va phải nàng.

Giọng nói cô ta bỡn cợt mà chặn ngay trước mặt nàng.

"Là các người cố ý đụng vào tôi!"

Trong lòng mang theo sự sợ hãi, nhưng nàng không phải là người sai, Becca ngẩng đầu, cố gắng tỏ ra cứng rắn trước bọn họ.

"Con nhóc này gan lớn nhỉ? Còn dám cãi lại?!"

Một ả đứng bên cạnh liền nhếch môi nhìn Becca.

"Cô nhóc chắc là người mới chuyển đến nhỉ? Xem nào..." Ả cầm đầu tiến lên, dùng ngón trỏ kéo nhẹ bảng tên của Becca ở trên ngực, trên mặt hiện rõ sự trêu đùa: "Rebecca Patricia Armstrong? Người nước ngoài sao? Trẻ nhỏ lớn lên thật xinh đẹp. Nếu như tao để lại trên gương mặt này vài vết sẹo thì sao nhỉ?"

Becca nghe thấy liền hoảng hốt lùi lại: "Chị... chị muốn làm gì?? Tôi.. tôi sẽ la lên đó..."

"Cưng nhìn xung quanh đây có ai không? Mà cho dù có la, chưa chắc đã có người đến cứu cô bé."

Ả ta khoái chí cười khẩy, xong hất cằm một cái, hai ả còn lại liền bước lên giữ lấy hai bên tay của Becca, nhằm không để nàng chạy đi.

"Các người muốn làm gì chứ?? Buông tôi ra!!!"

Vốn ba ả kia nghĩ rằng Becca yếu ớt sẽ chẳng làm được gì, tuy nhiên cô bé với thân hình nhỏ nhắn này trước kia đã học qua vài môn võ phòng thân. Trong lúc hoảng sợ liền dãy dụa, sức lực khá lớn khiến hai ả kia không kịp phòng bị mà bị đẩy ngã ra đất.

Còn lại ả cầm đầu nhìn thấy người của mình bị đẩy liền tức giận, trước dáng vẻ run rẩy của Becca mà vung tay lên cao rồi hạ xuống.

Chát.

Một âm thanh chói tay vang lên giữa không gian thanh tịnh, Becca trợn tròn con mắt nhìn người đứng chắn trước mặt mình, chiếc mũ màu đen rơi xuống đất trước lực tác động khá mạnh.

Cảm giác đau rát liền ập tới một bên má của Sarocha, tuy nhiên sắc mặt cô cũng không thay đổi, đầu nghiêng nhẹ liền xoay lại, nhìn chằm chằm vào người vừa ra tay với mình.

"Chà, xem ai đây? Anh hùng cứu mỹ nhân sao?"

Ả kia nhìn thấy người vừa xuất hiện, sự châm biếm hiện trên mặt, khoanh tay nhìn Sarocha.

"Sao nào? Khỏe rồi hả? Đến tìm tụi tao nộp mạng sao?"

"Tha cho con bé đi."

Sarocha trầm mặc, chỉ đơn giản thốt lên một câu. Và sau đó nhận lại một tràng cười lớn từ ba người kia.

"Ôi chao quý cô Chankimha! Hôm nay còn biết ra mặt cho kẻ khác? Chắc hẳn cô bé đó rất quan trọng với cô nên mới khiến một người không quan tâm đến thế giới này nói đỡ?"

"Chỉ là một đứa nhóc thôi, các người lên mặt bắt nạt thì được gì đâu chứ?"

Cô ả nghe Sarocha nói mà không ngăn được nhướn mày nhếch môi. Cô ta cảm thấy vô cùng hứng thú khi nhìn thấy cô lần đầu đứng ra bảo vệ cho một người khác.

Phải gọi là kì quan có một không hai.

"Được thôi, tao sẽ tha cho con bé đó..." Ả ta bộ dạng cười cười, ánh mắt xăm soi móng tay của mình một lát, sau đó ánh mắt lại hiện lên sự đanh thép: "Nếu mày chịu nổi những cú đánh này."

Vừa dứt lời, ả ta liền bước tới tát Sarocha một cái, sau đó giữ lấy góc áo của cô, thêm một cú đám khác vào bụng, cuối cùng là một cú đá khiến cô ngã lăn ra đất.

"Dừng tay đi!!!"

Nhìn thấy Sarocha vì bảo vệ mình mà bị đánh đến không đứng dậy nổi, Becca vừa sợ vừa lo lắng cho cô. Nhìn thấy đám người kia còn chưa muốn tha cho cô, nàng lập tức chạy đến ngồi trước mặt cô, dùng thân mình che chắn cho cô.

Nàng dùng sức bình sinh của mình hét lên, giọng cũng lạc đi như muốn khóc.

Bọn người kia nhìn Becca rưng rưng nước mắt, nhưng ánh mắt quật cường căm phẫn nhìn bọn họ, ả cầm đầu cười khẩy, thu tay lại.

"Hôm nay đến đây thôi, chúng ta đi."

Nhìn bọn họ cuối cùng cũng chịu bỏ đi, Becca thở phào một tiếng, nhưng sự run rẩy sợ hãi vãn còn ngự trị nơi con tim. Nàng vội vàng quay lại, kiểm tra tình hình Sarocha.

"Chị... chị không sao chứ??"

Sarocha được Becca đỡ mà ngồi dậy, cúi đầu trầm giọng nói:

"Em đỡ cho tôi như vậy không sợ bọn nó đánh thiệt sao?"

"Là chị đã bảo vệ em nên mới bị đánh, nên vì chị bị thương vài chỗ cũng là đúng với đạo nghĩa thôi."

Becca đỡ Sarocha đứng dậy, có chút nghẹn ngào nói. Mấy vết thương trên người Sarocha khó lắm mới bình phục được một chút, hiện tại vì nàng lại bị thêm vài chỗ. Becca vừa thấy có lỗi cũng vừa có chút cảm động.

"Tôi chịu đau để bảo vệ em, sau đó em lại để cho bọn chúng đánh, có phải tôi uổng công vô ích không?"

Sarocha chậm rãi rút tay ra khỏi tay Becca, bước đến nhặt chiếc mũ của mình, phủi đi lớp bụi, lại đội lên đầu. Tuy nhiên động tác khi cúi người xuống đã động phải chỗ bị đánh lúc nãy khiến cô đau nhói rít lên một tiếng, đủ để Becca nghe thấy.

"Chị sao vậy? Đau sao?"

Becca chạy đến, nhìn Sarocha nhăn nhó ôm bụng, nàng nhịn không nổi mà thương xót, một lần nữa đỡ lấy cô tìm chỗ ngồi xuống.

"À... chị... chị ở đây đợi em một chút. Nhớ là đừng đi đâu đó, phải đợi em đó!"

Vì sợ Sarocha sẽ bỏ đi trong lúc nàng đi tìm thuốc giúp cô nên trước khi rời đi Becca không ngừng căn dặn cô phải ở lại chờ nàng, sau đó hối hả chạy khỏi sân bóng rổ.

Sarocha lại đưa mắt dõi theo bóng lưng nhỏ bé kia, nhếch môi một cái, cô lấy tai nghe từ túi quần đeo lên tai, bật một bài nhạc rồi nhắm mắt lại thư giãn.

Đại loại Sarocha nghe đến bài hát thứ 3, Becca cũng quay trở lại, chỉ là cô không hay biết cho đến khi bên má cảm nhận được sự mát lạnh.

Becca quay trở lại nhìn thấy Sarocha vẫn còn ngồi ở đó chờ mình liền thở phào một tiếng.

Dừng lại một lúc nhìn cô thả hồn ở trong thế giới của mình, hoàn toàn tách biệt với thế giới này, chỉ có duy nhất chỉ ấy, độc nhất ngồi ở đó, nét mặt thư giãn vô cùng thoải mái. Mặc dù nàng ở ngay trước mặt cô, nhưng Sarocha không nhận ra, cô nhắm mắt và ngồi im ở đó, khiến Becca có cảm giác rằng dù nàng chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào cô, nhưng cũng có cảm giác dù có với thế nào cũng không bắt được cô.

Một cảm giác vừa gần lại vừa xa xôi, vô định.

Bỏ qua những suy nghĩ lung tung của mình, việc trước mắt là giúp Sarocha chườm đá vết thương trên má, Becca đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, đem túi đá đặt lên má cô.

Lúc này Sarocha mới giật mình hé mắt.

"Tôi tự làm được rồi."

Nhận lấy thiện ý của Becca, Sarocha cầm lấy túi đá từ tay nàng, tự mình cầm.

Becca mặc dù muốn giúp nhưng cũng không thể làm gì, vì vậy buông tay để Sarocha tự xử lý.

Kế tiếp, chính là khoảng không trầm mặc.

Becca chăm chú nhìn Sarocha, Sarocha lại vô định nhìn về phía trước.

Cho đến khi lòng bàn tay sắp bị bản thân nắm đến đau đớn, Becca mới có thể lấy hết can đảm hỏi người bên cạnh.

"Chị... chị có thể... cho em.. thông tin liên lạc được không?"

Nói xong, Becca cảm giác mình vừa mất đi 10 năm tuổi thọ vậy.

"Để làm gì?" Sarocha nhướn mày, nhìn qua cô gái nhỏ.

"Em... em muốn cảm ơn chị... muốn mời chị một bữa ăn.."

"Không cần đâu. Cái túi này xem như là lời cảm ơn vậy!"

Sarocha khinh khỉnh cười, giơ cái túi trên tay mình lên. Thời gian cũng không còn sớm, cô đứng dậy chuẩn bị quay về lớp.

"Nhưng mà.. nhưng mà em vẫn muốn cảm ơn chị! Nếu chị không đồng ý, em sẽ luôn cảm thấy áy náy."

Nhìn thấy cô chuẩn bị đi mất, Becca đột nhiên hùng hổ chạy đến trước mặt cô. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Sarocha một lần nữa muốn lấy được cách thức để liên lạc với cô.

Sarocha thở ra một tiếng, cô đang không biết nên làm gì với cô bé có chút cứng đầu này. Nếu bây giờ cô không cho nàng số điện thoại hay là gì đó, có lẽ cô bé sẽ bám theo cô mãi không tha thì phải?

Hết cách, Sarocha đưa tay ra trước mặt Becca nói: "Đưa điện thoại của em đây!"

"À vâng..."

Cũng may sự đeo bám này có hiệu quả. Becca vui mừng, không muốn chậm trễ đưa điện thoại của mình cho Sarocha.

"Rồi đó! Em chọn được ngày thì nhắn cho tôi."

Sarocha cầm lấy điện thoại của Becca, nhập Line của mình, trả lại cho cô nhóc. Cô cũng không muốn nán lại thêm, nhanh chân quay về lớp học.

Becca nhận lại điện thoại, nhìn thấy tài khoản của Sarocha hiện trên màn hình, tâm trạng liền vui vẻ lên rất nhiều, cô bé dường như quên mất mình vừa trải qua một việc khá tồi tệ. Tuy nhiên cũng vì điều đó mà lúc này nàng đã có được thông tin liên lạc của Sarocha.

Nói thế nào nàng cũng có nên cảm ơn ba người kia không nhỉ?

Becca phấn khích ôm điện thoại trong lòng, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Sarocha.

Nhiều lần nhìn theo cô từ phía sau, bóng lưng của chị ấy lúc nào cũng cô độc như vậy. Luôn luôn thẳng tắp và tiến về phía trước, kiên cường, vững chãi, nhưng cũng chỉ có một mình mà chống chọi lại thế giới này.

Nàng tự hỏi, có bao giờ... chị ấy mong ước có một người bên cạnh giúp chị ấy chống đỡ hay không?






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip