Chương 104

Mei Armstrong cùng Kiana Kaslana, Anna Schariac và Arlan Chankimha đồng loạt chạy đến bệnh viện. Becky bị ảnh hưởng do tác dụng của thuốc, thai nhi cũng chịu tác động, nguy cơ sinh non.

Freen đứng ngoài phòng sinh, tay siết chặt chiếc vòng cổ, không ngừng cầu nguyện:

"Nhất định sẽ không sao."

Kiana hỏi:

"Becky sao rồi?"

"Bác sĩ nói chị ấy bắt đầu chuyển dạ, nhưng là sinh non nên tình hình hơi nguy hiểm."

Freen nghẹn ngào suýt khóc. Cô còn chưa kịp xử lý Feya Apocalypse, đã vội vàng đưa Becky vào bệnh viện, sợ có sơ suất gì thì không kịp trở tay.

Arlan Chankimha thở từng hơi gấp gáp, suýt ngất xỉu, ngón tay run rẩy, kêu lên:

"Nhất định phải cứu! Nhất định phải cứu!"

Rồi ông quỳ sụp xuống:

"Lạy trời, xin hãy cứu con dâu tôi. Tôi nguyện dùng cả phần thọ mệnh đời mình để đổi lấy mạng sống cho nó."

Hành động của Arlan Chankimha khiến Mei Armstrong và Kiana Kaslana vô cùng kinh ngạc, không ngờ ông lại có thể vì Becky mà thành tâm đến thế.

Chỉ có Freen và Anna Schariac hiểu rằng... ông ấy đang chuộc lỗi.

Năm tiếng... rồi sáu tiếng... rồi bảy tiếng trôi qua. Freen không ăn không uống, đứng chờ suốt ở cửa phòng sinh, tay nắm chặt, không chịu ngồi xuống. Thời gian càng lúc càng dài.

"Freen, con ăn chút gì đi?"

Ngay cả Kiana cũng không nhịn được mà khuyên nhủ.

"Không... con không ăn... Chị ấy còn chưa có tin gì, con không dám đi, con sợ lúc chị ấy tỉnh dậy mà không thấy con... sẽ buồn."

Freen vừa nói vừa khóc nức nở.

Kiana chỉ biết thở dài. Đã lâu như vậy mà con gái vẫn chưa sinh xong, bà cũng sốt ruột, nhưng còn biết làm sao?

Cuối cùng, đèn báo phòng sinh chuyển xanh, y tá bước ra tươi cười:

"Chúc mừng, sản phụ đã sinh một bé gái. Cả mẹ và bé đều ổn định."

Freen vui đến ngất xỉu tại chỗ.

"Freen!"

Tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trong phòng nghỉ khách sạn. Nhớ tới Becky vẫn còn trong phòng hậu sản, cô vội vàng đứng dậy.

Mika nhìn thấy cô sốt ruột chạy ra liền chặn lại:

"Thiếu phu nhân, cô chủ đã chuyển sang phòng VIP. Tôi sẽ đưa cô qua."

Freen vội vàng đi đến.

Becky vừa mới mở mắt, Kiana đang đút cháo cho nàng. Đứa bé vì sinh non nên còn đang được theo dõi đặc biệt trong phòng trẻ sơ sinh.

"Chị! Cuối cùng chị cũng an toàn rồi!"

Freen xúc động, ôm miệng bật khóc.

Becky không chịu được khi thấy cô khóc như vậy, khẽ nhíu mày đau lòng.

Kiana đặt bát xuống, để hai người trẻ có chút không gian riêng.

"Chị không biết lúc chị bị Feya Apocalypse bắt đi... em đã lo đến thế nào đâu."

Freen vẫn khóc, nước mắt nước mũi tèm lem:

"Biết chị sinh khó, em thật sự muốn phát điên."

"Đừng khóc."

Becky cầm lấy tay cô an ủi:

"Trời cao có mắt, mẹ con chị đều ổn mà. Ngược lại là em, sao mặt mày còn tái mét thế này?"

Freen mím môi:

"Tại em lo cho chị quá mà."

Becky bật cười:

"Được rồi, không sao nữa thì phải cười lên chứ."

Freen gượng gạo cười theo.

Sau khi hai người nói chuyện một lúc, Freen bỗng nhớ tới đứa bé.

"Con là trai hay gái vậy?"

"Chúng ta đều là nữ, đương nhiên con cũng là bé gái rồi."

Becky cười nói.

Bản thân nàng không ngốc mà sao vợ nàng – một Alpha – lại hỏi câu ngớ ngẩn như vậy?

"Em thích con gái nhất."

Freen cuối cùng cũng cười to, ngây ngô, khiến Becky nhìn mà yên lòng.

Đứa bé cuối cùng cũng qua khỏi giai đoạn theo dõi, sức khỏe ổn định, nhưng vẫn cần được chăm sóc kỹ vì hệ miễn dịch của trẻ sinh non còn yếu.

Freen đưa Becky và đứa bé về nhà. Kiana và Mei đã đợi ở nhà từ lâu.

"Chào mừng mẹ và em bé trở về nhà."

"Ôi chao, giống hệt lúc Becky mới sinh ra vậy."

Hai người vây quanh chiếc nôi, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt đứa trẻ, Kiana mang ánh mắt tràn ngập tình mẫu tử.

Becky và Freen nắm tay nhau ngồi trên ghế sofa, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Buổi tối, Freen ôm Becky vào giấc ngủ, kể lại từng chuyện đã xảy ra trước đó cho nàng nghe.

Becky hỏi:

"Vậy em là con cháu của nhà Katzlein?"

Freen gật đầu:

"Thật ra em cũng từng đoán được rồi, nhưng mà... có nhận nhau hay không, thật ra cũng không quan trọng."

Becky khẽ ừ một tiếng.

"Vậy tức là con cháu nhà Katzlein gả cho nhà Armstrong, chẳng phải em gả thấp rồi sao? Vậy mà em vẫn muốn làm con dâu vào ở nhà Armstrong hả?"

"Đương nhiên rồi."

Freen nhún vai:

"Dù là làm dâu, Alpha bao hay cún cưng được chị bao nuôi, chỉ cần được ở bên chị, chuyện gì em cũng làm được."

Becky bật cười, lấy tay che miệng cô lại:

"Không được, em chỉ được làm vợ chị thôi."

Freen cười toe toét, đột nhiên nhớ ra điều gì.

Những ngày qua cô chỉ lo chăm sóc Becky, suýt nữa quên mất một chuyện rất quan trọng.

"Chị, khi em đến tìm chị, tại sao chị lại tựa vào Feya Apocalypse? Cô ta còn khóc cạnh chị nữa."

Nghĩ đến cảnh đó, Freen lại tức sôi máu. Cơn ghen quá lớn, dù đã đưa Feya Apocalypse vào đồn cảnh sát nhưng cô vẫn chưa hả giận.

Becky ngây người:

"Có sao?"

"Bác sĩ nói Feya Apocalypse đã cho chị dùng thuốc gì đó."

Freen mơ hồ không hiểu.

Becky mới dần nhớ lại:

"Chị hình như chỉ nhìn thấy em... Chẳng lẽ là thuốc kia gây ảo giác, khiến chị nhìn lầm cô ta thành em?"

Freen cuối cùng cũng thở phào:

"Quả nhiên, dù có trúng thuốc thì chị cũng chỉ có thể nhìn thấy em."

Becky đỏ mặt:

"Tại lòng chị chỉ có em mà."

Giọng điệu lại nũng nịu.

Freen vui vẻ cực kỳ, trong lòng bỗng thấy rạo rực.

Nhưng Becky còn đang hồi phục, cô không thể nóng vội.

Nhưng mà... nghe chút âm thanh thì cũng được.

"Chính là em ghen đó, em ghét bất kỳ Alpha nào chạm vào chị."

"Em đúng là một con cún nhỏ hay ghen."

"Em không phải cún, nhưng em có thể làm cún của chị."

"Được rồi, là cún nhỏ hay ghen của chị."

"Làm nũng với em một chút được không?"

"Được nha."

"Nghe lời quá vậy?"

"Em không thích sao?"

Freen đột nhiên hôn lên má nàng một cái rõ to:

"Em thích lắm!"

Sau đó bất chợt im lặng một lúc.

Becky ngạc nhiên hỏi:

"Sao vậy?"

"Chị, em yêu chị."

Freen nghiêm túc nói.

Dù không phải lần đầu nghe "em yêu chị", nhưng lần này lại khiến tai Becky đỏ bừng.

"Chị cũng rất yêu em."

"Em nghe không rõ."

"Chị cũng rất yêu em!"

"Nói lại lần nữa đi."

"Freen Sarocha Chankimha, chị yêu em......"

"Becky Armstrong, em cũng yêu chị!!"

Tiếng hai người vọng lọt vào tai Kiana và Mei. Kiana mắng:

"Hai đứa này làm sao vậy, không biết em bé đang ngủ sao?"

Mei đang ngắm đứa bé, hai người đã nhìn cả đêm, không biết còn tưởng hai người mới là mẹ đứa nhỏ.

"Vợ chồng trẻ mà, tụi nhỏ giờ cũng giống tụi mình lúc trước."

Kiana vỗ vỗ bà:

"Tụi mình từng điên thật à? Em nhớ lúc Becky khóc, em cũng khóc theo mà, chị quên rồi sao?"

Mei im bặt, thật ra là vì cảm thấy Becky quá quấy, dỗ kiểu gì cũng không nín, nên Kiana khóc theo luôn.

Mẹ tròn con vuông, cả nhà nhà Armstrong tràn ngập không khí vui vẻ.

Người thân lần lượt đến chúc mừng, Mei liền tiếp đãi họ tại biệt thự, Femilet Armstrong sau khi nhìn mặt đứa nhỏ, liên tục khen rằng em bé rất xinh, lớn lên chắc chắn sẽ là người đẹp.

Kiana nghe vậy vui mừng, ai nói chuyện với bà cũng thấy mặt mày rạng rỡ.

Dưới lầu ồn ào náo nhiệt, nhưng trong phòng, Freen và Becky đang lặng lẽ nhìn em bé.

Em bé vẫn đang ngủ trong nôi. Ban đầu không quen môi trường nên hay khóc quấy, cả nhà nhiều đêm không ngủ được.

Giờ đã quen, trừ khi đói thì mới khóc to.

"Vợ, chúng ta có nên đặt tên cho con không?"

Freen cười hỏi, ôm vợ ngồi trên tấm thảm mềm, nhìn em bé trắng trẻo đang ngủ.

Becky suy nghĩ:

"Đặt tên thì đã nghĩ lâu rồi, nhưng giờ chị hơi mệt, không muốn nghĩ nữa."

"Vậy để sau hẵng nghĩ."

Freen ôm nàng chặt hơn, nhanh chóng hôn một cái lên mặt nàng.

Becky dựa vào ngực cô, cười dịu dàng, ánh mắt đầy hình bóng của Freen và em bé.

"Sarocha, em thấy con giống ai?"

"Em bé còn nhỏ như vậy, sao nhìn ra được giống ai."

Freen chăm chú nhìn.

"Mẹ nói khi mới sinh, cứ tưởng là nhìn thấy chị lúc nhỏ, chắc là giống chị rồi."

Becky lắc đầu:

"Chị thì mong con bé giống em cơ."

"Vì sao vậy?"

"Giống như em xinh xắn đáng yêu thế này, dễ khiến người ta yêu mến, nếu lỡ em bướng bỉnh quá, làm chị tức giận, thì có lẽ vì em bé trông giống em quá, nên làm nũng một chút là chị lại hết giận thôi."

Freen nghe xong bật cười ngây ngô:

"Chị luyến tiếc không nỡ đánh em mà."

"Em đáng yêu thế này, chị tất nhiên không nỡ đánh rồi."

Freen nghĩ nghĩ, đúng là Becky chưa từng đánh cô, thậm chí còn chẳng mắng mỏ gì. Nghĩ đến đó, cô cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc, rồi liền nhào vào lòng Becky nũng nịu.

"Vợ yêu vợ yêu vợ yêu vợ yêu..."

Ban đầu còn gọi nghe hay, đến cuối lại gọi thành kiểu nũng nịu sướt mướt.

Becky cau mày:

"Sao lại gọi kiểu đó?"

Freen uất ức nói:

"Gọi chị như thế cũng không được sao? Trước đây chị còn gọi em là 'yêu tinh nhỏ' mà, em gọi tên thân mật của chị thì sao?"

Becky lắc đầu:

"Không được là không được."

Freen lại càng nghịch ngợm hơn:

"Becky bảo bối..."

Cái tên "Becky bảo bối" là từ mà Becky ghét nghe nhất, nàng liền túm lấy tai Freen mắng:

"Ngu ngốc! Em dám gọi thêm lần nữa xem!"

Freen kêu đau một tiếng, chẳng phải nói là không nỡ đánh mắng sao!!

Cuối cùng, Freen co ro ở góc tường, sụt sịt mũi, cằm tựa lên đầu gối, dáng vẻ đáng thương như một chú cún hoang không ai nuôi.

Becky liếc cô một cái, lại còn giả vờ đáng thương nữa!

"Chị thật xấu xa!"

Freen giả vờ lau nước mắt.

"Tai em đau quá..."

Becky đột nhiên bước lại trước mặt cô. Freen tưởng rằng nàng muốn an ủi mình, liền còn cố ý sụt sùi khóc nhẹ nhàng, ai ngờ Becky nhìn ra mánh khóe, trực tiếp ngồi đè lên người cô. Freen suýt nữa bị ép bẹt dí.

Tiễn khách xong, hai người lại lên lầu thăm con. Em bé rất dễ ngủ, ngủ cực kỳ ngoan, dù tỉnh cũng ít khóc.

Freen ôm Becky từ phía sau. Becky vẫn đang trong thời gian ở cữ, tâm trạng còn tệ hơn cả lúc mang thai. Freen mỗi ngày đều nghĩ cách chọc cười nàng, cũng thường xuyên dỗ dành nàng.

"Chị, chúng ta lên giường được không?"

Freen cười hỏi.

Becky "ừm" một tiếng, bước lên giường, vẫn như trước đây dựa vào lòng Freen, cô thì vừa nghịch ngón tay thon dài của chị, vừa ôm lấy đôi vai gầy yếu.

"Tiếp theo em định xử lý Heizou Shikanoin thế nào?"

"Heizou Shikanoin ở nước ngoài nhờ vào nhà Katzlein để sống, em chỉ cần khiến nhà Katzlein rút cổ phần thì nhà Shikanoin sẽ sụp đổ thôi."

Freen cười nhẹ.

Becky bỗng nhiên nhớ ra một chuyện:

"Chúng ta có phải chưa từng nghiêm túc bàn về chuyện em là con ruột của nhà Katzlein không?"

Suốt thời gian qua đều tập trung vào việc tĩnh dưỡng và chăm con, Freen chỉ thỉnh thoảng mới nhắc đến, nàng suýt chút nữa quên mất chuyện đó.

Freen ừm một tiếng:

"Chị muốn thảo luận thế nào đây?"

Becky hỏi:

"Em đã tìm được mama ruột, lại còn là người giàu có, chẳng lẽ không thấy vui sao?"

Freen cười: cô khiến nhà Shikanoin thua cuộc, còn có nhà Katzlein làm hậu thuẫn, dĩ nhiên là vui rồi.

"Em không biết Tổng Giám đốc Yelan nghĩ gì, dù lần này giúp em một đại ân, nhưng bà ấy vẫn rất mong em nhận bà làm mama."

"Vậy em làm gì?"

"Thì em gọi bà ấy là mama thôi."

Becky : "......"

Theo kịch bản phim truyền hình, khi nữ chính phát hiện mình là con nuôi và gặp lại mẹ ruột, thường sẽ khóc sướt mướt, trách móc rồi mới đoàn tụ đầy cảm động, càng cẩu huyết càng hấp dẫn.

Còn đến lượt Freen thì biến thành: chẳng quan tâm gì cả, muốn em gọi thì em gọi, ngoan ngoãn đến mức kỳ lạ.

"Sarocha."

"Dạ?"

"Chị đột nhiên phát hiện ra bên trong em thật sự rất mạnh mẽ."

Freen ngây người một chút, rồi cười phá lên.

Trước đó, cô đã sắp xếp để Arlan Chankimha, Anna Schariac cùng với Yelan Katzlein và Aponia Katzlein gặp mặt nhau.

Hai bên ngồi xuống nói chuyện một hồi lâu.

Arlan Chankimha nói:

Freen là do chúng tôi nuôi lớn, cũng là con gái của chúng tôi."

Yelan Katzlein đáp:

"Tôi biết, nhưng trong người con bé chảy là máu của tôi!"

Anna Schariac tiếp lời:

"Freen bây giờ đã trưởng thành, lại là người trẻ tuổi, con bé muốn sống với ai là quyền của nó. Freen, con nói đi."

Freen nói:

"Con đều muốn cả hai. Một bên là cha mẹ nuôi đã nuôi con hơn hai mươi năm trời, bên còn lại là mama ruột của con. Con không muốn từ bỏ ai cả. Có đúng không, mẹ Anna, mama Yelan?"

Hai bên cha mẹ: "......"

Ngay cả Aponia Katzlein cũng ngẩn người, thấy buồn cười. Cô em gái này thật có chút thú vị, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác với bọn họ, rốt cuộc có đúng là con ruột không vậy?

"Dù sao thì, hai nhà chúng ta với nhà Armstrong cũng là người một nhà, đúng không?"

Freen chớp mắt tinh nghịch, một tay nắm tay Arlan Chankimha, tay kia thì chạm vào tay Yelan Katzlein, không bên nào chịu buông.

Trong lòng cô nghĩ: lỡ đâu mẹ ruột mà chia tài sản thì chẳng phải mình không nhận sẽ thiệt à!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip