Chap 5


"FREENNNNN”

Tiếng Nam hét lớn từ cửa rồi đi vào theo sau là Heng. Cả ba người trong quán giật mình quay ra

“ Chị mày điện muốn cháy máy luôn, sao không trả lời?”

Nam tiến lại Freen đưa tay nhéo má cô

“ A A A... đau em”

Cô nhăn mặt, phủi tay Nam ra rồi xoa xoa lên má mình, tay còn lại mốc ra chiếc điện thoại từ trong túi quần đưa lên trước mặt Nam

“ Tại chị điện quá nên nó hết pin rồi”
Nhìn qua người phía sau

“ Nay quán không làm gì sao mà rảnh rổi đi theo bà chị này vậy?”

“ Đang sửa quán thì hết vật tư, mai họ mới tiếp tục... nên đến rủ cậu đi chơi đây” Rồi Heng quay qua chắp tay chào bà Nun.

Heng lớn hơn Freen một tuổi, nhưng học chung và đã quen xưng hô như vậy từ nhỏ. Lên đại học cả hai lại học chung ngành, tuy cậu không có nhiệt huyết lắm với nó. Ra trường Heng quyết định về quê phụ tiếp quán nướng của gia đình vì mẹ tái phát bệnh tim tuy giờ sức khỏe bà đã khá hơn trước và vì cậu là con một nên việc đó cũng là lẽ tất nhiên.

“ Con chào dì”

“ Lâu quá không gặp con, quán sửa sắp xong rồi hả Heng?”. Bà Nun tươi cười

“ Dạ chắc tuần sau là có thể kinh doanh trở lại rồi dì”

Có lẽ Freen không để ý cuộc trò chuyện đó cho lắm vì mắt cô bây giờ bận lén nhìn người con gái đang ngồi im lặng hút ly trà sữa kia. Nàng cắn ống hút “ Thói quen không được tốt nhưng sao thấy dễ thương quá chừng” Cô mỉm cười thầm nghĩ

“ Khụ khụ... đây là...?”

Nam vô tình bắt được khoảnh khắc kia của Freen, liền tò mò không biết người con gái kia là ai mà Freen lại nhìn như vậy... ừ thì kiểu giống như bị đắm chìm, không biết phải diễn tả như thế nào.

“ À, em ấy là Becky. Sống ở căn biệt thự mép biển bên kia kìa” Freen rời mắt khỏi Becky

“ Hai đứa là bạn của nhau hả?”

Cô lúng túng nhận ra ánh nhìn soi mói của Nam hướng về mình.

“ À thì...”

Nghe Nam hỏi cô không biết trả lời như thế nào. Cô và nàng vừa mới gặp nhau có hai ba lần, cũng không phải người lạ còn bạn bè thì lại càng không. Lén nhìn về phía nàng thì nàng đã ngước lên nhìn cô từ bao giờ

“ Con bé mới từ Anh về đây được mấy hôm, chắc ở đây không có bạn bè gì đâu nên ba đứa có gì rủ Becky đi theo cho vui”

Bà Nun tiếp lời, bà thấy nàng ít nói còn giữ khoảng cách đoán rằng về đây chỉ có một mình nên muốn đám của Freen giúp nàng cởi mở hơn, bà cũng khá thích Becky.

" Wow... em là con lai hả?” Heng cười tiến đến gần Becky

“ Heng, cậu kì cục quá.”

Thấy Heng hỏi có phần mất lịch sự, Freen cau mày lấy tay gõ lên đầu thằng bạn một cú đau điếng

“ Đau tớ” Heng nhăn mặt ôm đầu

“ Không sao đâu ạ” Becky xua tay

“ Vậy bây giờ chúng ta làm bạn với nhau nhé? Chị là Orntara Poolsak 27 xuân xanh, em cứ gọi chị là Nam hay Looknam gì cũng được”

“ Anh là Asavarid Pinitkanjanapun 26 tuổi, em cứ thoải mái gọi Heng đẹp trai. Rất vui được làm bạn với em”

Quá trời hai người bạn hướng ra biển của mình, không biết ngại là gì. Cứ mãi nghĩ xấu hai người Freen chợt nhận ra ánh mắt họ nhìn cô như muốn hối thúc tới màn giới thiệu của mình.

“ À...ừ... Sarocha Chankimha, gọi chị là Freen thôi” Cô lúng túng.

“ Vậy còn em tên gì bé con?”

Nam ngồi xuống kế bên nàng với ánh mắt lấp lánh tò mò

“ Rebecca Patrica Amstrong, cứ kêu em là Becky thôi ạ” nàng mĩm cười với Nam

“ Tên em dài thật đó nhưng đúng đẹp” Nam gật đầu tán dương “ À mà em bao nhiêu tuổi?”

“ Em ấy 21 tuổi” Becky chưa kịp trả lời thì Freen đã lên tiếng

“ Ủa sao em rành quá vậy?”

Trong giọng nói có phần trêu đùa của Nam khiến Freen biết mình lố rồi

“ Thì... thì lúc nãy em ấy có nói rồi đó” Freen cố biện minh

“ Chị và Heng chỉ nghe mỗi tên thôi... phải không Heng?”

Nam quay qua nháy mắt với Heng. Cả hai cười gian xảo khiến cô xấu hổ. Từ nãy giờ Becky âm thầm quan sát ba người này, họ vui tính và hoạt bát trái ngược với nàng hiện giờ

" Becky... về thôi em, chị đưa em về.”

Freen hướng mắt về phía Becky, nàng gật đầu rồi đứng lên thì bị Nam nắm tay lại.

“ Ê khoan, chị tính rủ em ấy đi cùng chúng ta... Becky em đi câu cá với tụi chị nha?” Nam lắc lắc tay Becky

“ Để dịp khác đi, em ấy cũng ở đây khá lâu rồi, sợ người nhà em ấy lo.”

Freen xua tay, nắm tay nàng kéo về phía mình

“ Ồ cũng được, vậy em cho chị số điện thoại đi. Có tụ tập tụi chị nhắn”

Nam móc điện thoại trong túi áo khoác, mở khóa đưa đến trước mắt Becky.

“ Em không có điện thoại” Phải nói nàng không muốn dùng điện thoại từ khi việc đó xảy ra

“ À vậy hả...”

Cả ba người ngạc nhiên nhìn nàng, thời đại nào rồi mà không dùng điện thoại. Còn Freen thì cảm nhận có uẩn khuất gì hơn.

“ Thì có gì để em đến rước em ấy là được rồi” Freen lên tiếng rồi quay sang Becky

“ Đi thôi Becky”

“ Vậy em về trước, gặp anh chị sau”

Nàng chấp tay chào Heng với Nam rồi quay lưng bước ra ngoài

“ Bye em” Heng vẫy tay

“ À Freen, rủ Becky cuối tuần này nha”

Nam nói lớn khi Freen và Becky ra đến cửa. Đáp lại là cái gật đầu bất lực của cô.

“ Becky về rồi hả hai đứa?”

Bà Nun lúc nãy đã bước vào quầy bánh để đóng gói phần bánh tặng cho Becky, đi ra đã không thấy nàng.

“ Dạ Freen đã đưa em ấy rồi dì” Heng lên tiếng rồi bước vô quầy pha chế rót cho mình cốc nước.

“ Sao con cảm nhận có điều gì đó lạ lạ giữa hai người đó”

Nam lấy tay xoa xoa càm nhíu mắt ra vẻ khó hiểu.

“ Lạ là lạ sao con?” bà Nun mắc cười trước hành động của Nam

“ Becky thì con không rõ nhưng Freen thì...”

“ Con bé đó... thích Becky” cô đập một tay lên bàn như tìm được chân lí

Phụt... khụ khụ khụ...

Heng vừa uống nước nghe Nam nói liền bị sặc ho đến đỏ mặt

“ Cái bà này, ở đâu mà bà khẳng định như vậy?” Heng sặc đến chảy cả nước mắt

“ Chị không khẳng định nhưng chị cảm nhận bằng giác quan, nó nhạy lắm đấy” Nam nhún vai. Bà Nun chỉ mĩm cười nhìn ra phía ngoài cửa, có lẽ bà cũng nhận thấy được điều gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip