CHAP 167

Mãi một lúc sau nàng bước ra với một khuôn mặt còn ít nước và khóe mắt có chút ửng đỏ, nhưng Freen đã nhắm mắt ngủ lại mất rồi. Lòng tự nhủ để lần sau nên cô cũng không đợi nàng thêm nữa. Rõ ràng lòng người hướng về nhau nhưng lại hành xử như hai kẻ đi hai hướng trái ngược, sợi dây định mệnh bị kéo căng khiến hai trái tim đỏ hỏn bị siết chặt đến nghẹt thở. Tỉnh không đủ mà ngủ cũng không yên, họ cứ như bị chuốc một đợt men say nặng đô, hậm hực trong lòng bị nén chặt rồi lâng lâng trong mớ hỗn độn riêng mình.

Chuyện Becky ở lại chăm sóc Freen được Santo đánh tiếng với ông Sanun. Ông chẳng nói gì cũng chẳng có chút bất ngờ.

Ông Sanun: "Ừ, ta biết rồi."

Santo: "Con biết sẽ khó mà chấp nhận nhưng ..."

Ông Sanun: "Ta hiểu. Ta không phải một ông già cổ hủ cố chấp không hiểu lý lẽ."

Santo: "Dạ không, ý con không phải thế."

Ông cười hiền với Santo, trong mắt ông, anh là một đứa trẻ rất ấm áp và hiểu chuyện: "Dù con không mở lời thì ta cũng đã có dự tính riêng mình, coi như chúng ta hợp ý đi."

Santo vui mừng: "Vâng ạ."

_____

Những ngày sau đó đều đặn ông Sanun đều đến thăm con gái mặc dù cô có thức dậy cũng cố vờ nhắm mắt. Thân làm bố dĩ nhiên ông không bị qua mắt được, mà đúng hơn là cả Becky cũng biết nhưng vì nàng không muốn làm khó Freen nên thuận theo ý cô, trốn tránh cả đôi. Ông Sanun còn chưa kịp lấy cớ để nàng ra ngoài thì Becky đã chủ động đi trước rồi, khiến ông chắc mẩm trong đầu chuyện ngớ ngẩn mà cô con gái mình đang làm chỉ là tốn công vô ích.

Ông Sanun: "Con né con bé làm gì, bố nghĩ BecBec đã biết rồi."

Freen: "Con biết."

Ông Sanun: "Vậy mà con vẫn cố chấp?"

Freen: "Là con không biết phải làm thế nào."

Ông Sanun: "Sông có muôn vạn hướng nhưng chung quy cũng đổ về biển, đời có muôn vạn sự nhưng chung quy cũng hướng về lòng người. Hà cớ gì phải làm khó người khó mình hả con?"

Freen im lặng chẳng nói gì nhưng rõ ràng lời nói của ông Sanun đã đánh động một cú mạnh mẽ vào suy nghĩ của cô. Tình hình sức khỏe của cô đã khả quan hơn nhiều, đó là khi người ngoài nhìn vào, còn bản thân Freen lại thấy một điều gì đó đang âm thầm diễn ra. Giáo sư Thompson ghé vào thăm thì thấy ông Sanun đã rời đi còn Becky vẫn chưa trở về, một mình cô trong phòng trầm tư.

Giáo sư: "Cô cảm thấy thế nào rồi?"

Freen nhìn giáo sư im lặng, chắc đây là người duy nhất cô không thể nói dối rồi: "Một vài thứ tôi đã quên rồi."

Giáo sư: "Làm sao cô biết?"

Freen: "Tôi đã nghĩ về một số thứ nhưng rồi có những khoảng trắng chẳng thể nhớ được gì, như ai đó đã xóa nó đi vậy."

Giáo sư: "Cô đã cố nhớ sao?"

Freen: "Vâng, nhưng rất đau đầu nên tôi đành từ bỏ."

Giáo sư: "Không nên cố gắng."

Freen: "Sớm muộn gì tôi cũng quên hết phải không?"

Giáo sư thở dài, ngay cả ông cũng không có câu trả lời chính xác nào cho câu hỏi này cả: "Không có dự đoán nào cho trường hợp của cô cả. Trí nhớ được duy trì nhờ tín hiệu các tế bào thần kinh được duy trì, tôi nghĩ cô biết. Thật khó để biết được tín hiệu nào sẽ được giữ lại và tín hiệu nào mất đi."

Freen: "Vâng."

Giáo sư có chút chần chừ: "Cô còn cảm giác nào khác nữa không?"

Freen bật lên một nụ cười không phải vì niềm vui: "Ý ông là đôi chân tàn phế này của tôi sao? Dĩ nhiên là tôi chẳng có cảm giác gì ở nó cả."

Giáo sư: "Đừng bi quan như vậy, tuy không thể hồi phục như trước được nhưng vẫn còn rất nhiều cách để cải thiện."

Freen: "Có một lúc tôi tỉnh dậy, đôi mắt vẫn còn mờ không nhìn rõ thứ gì, cảm giác của tôi lúc đó là bản thân chỉ còn lại một nửa. Tôi không thấy đau, cũng không có chút sức lực nào, hệt như một thứ không phải tôi. Lúc đó dĩ nhiên tôi cũng hoảng sợ lắm, nhưng tôi biết làm gì hơn vì nếu có cách thì ông đã không để tôi mãi thế này."

Giáo sư: "Tôi vui vì cô đã có thể chấp nhận sự thật."

Freen: "Không đâu, tôi vẫn chưa thể. Tôi chỉ đang cố quên đi sự hiện diện của nó mà thôi."

Giáo sư định khuyên nhủ cô thì bên ngoài vọng vào giọng nói của Becky với chú lao công, nàng chỉ mới ở đây vài hôm thôi nhưng rất thân thiết với những người thường xuyên ghé ngang phòng bệnh. Từ y tá thay thuốc cho Freen đến nhưng người quét dọn đều quý mến nàng vì sự lễ phép và tốt bụng. Hai người đứng trò chuyện một chút thì giáo sư bước ra khiến Becky có chút ngạc nhiên, nàng cứ nghĩ người bên trong là ông Sanun nên cố ý lớn giọng một chút để Freen có thể nghe được.

Becky: "Giáo sư đến khi nào vậy ạ?"

Giáo sư: "Tôi đến 10 phút trước thôi, xin phép tôi đi trước nhé."

Becky: "Vâng."

Nàng tạm biệt chú lao công rồi đứng trước cửa phòng, hít một hơi thật sâu rồi bước vào. Trong suy nghĩ của nàng cô vẫn sẽ nhắm mắt nằm đó cho đến khi buồn ngủ thật sự, và dù có tỉnh dậy cũng sẽ như thế. Becky bước nhanh vào phòng, nàng thuần thục đến độ quen tay, thu dọn đồ đạc, bày ra bữa trưa trên bàn rồi ngồi ăn một mình phần cơm đã nguội từ lâu. Nàng quay lưng về phía Freen vì không muốn cô qua đôi mắt khép hờ nhìn thấy được vẻ mặt của mình, cố gắng giữ một gương mặt bình tĩnh nhất.

Nhưng Freen không hề làm điều mà cô thường làm, yên lặng nhìn sự cố gắng đến đáng thương của nàng mà dậy sóng trong lòng. Cái cơ thể chết tiệc này đã không còn cho phép cô có thể bước đến để xoa dịu nữa, nó khiến cô ghét sự bất lực của mình, ghét cả đôi chân không theo ý mình nữa.

Becky bước ra từ nhà vệ sinh, mang theo một chiếc khăn nhỏ định lau người cho Freen như mọi ngày thì tấm khăn đã vô thức rơi xuống sàn. Cô đang nhìn nàng từ trên chiếc giường bệnh, nét mặt như một người đã tỉnh từ lâu và nhìn thấy hết tất cả.

Freen: "Hôm sau mua thêm một phần cháo nóng được không?"

Bàn tay nàng run run, khom người nhặt lại chiếc khăn rồi đi một mạch trở lại nhà vệ sinh. Tiếng vòi nước xả ra liên tục chưa có dấu hiệu ngừng vì người đứng trước gương vẫn chưa kịp hoàn hồn trở lại. Becky rửa mặt để tỉnh táo rồi giặt khăn lau, trở ra ngoài lần nữa.

Nàng cố bình tĩnh bước đến cạnh giường Freen mà chẳng dám nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhắm thẳng vào người nàng: "Được, hôm sau em sẽ mua."

Mọi ngày dù biết cô có đang thức cũng chẳng ngại ngùng đến thế này, Becky chần chừ không dám nắm lấy bàn tay Freen mà lau nữa. Cảm giác chạm vào tay cô lúc này khác hẳn, tim đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài. Mãi một lúc lâu nàng mới lau xong một bên tay.

Định bước sang bên kia giường thì cô đã chủ động lấy chiếc khăn từ tay nàng rồi tự lau cho mình. Freen không run rẩy vì ngại ngùng mà vì bản thân đã lâu không vận động nên có chút khó khăn. Cánh tay cong lại để lau mặt cũng khiến các bó cơ truyền đến một cơn đau khó tả, theo phản xạ mà nhăn mặt.

Becky: "Được rồi được rồi, chị đừng cố."

Nàng lấy lại khăn rồi lau cho cô trong cái bức bối khó chịu của Freen, đã chẳng thể đi đứng được bây giờ đến tự mình lau mặt cũng chẳng xong. Tâm trạng của một người bình thường bỗng một ngày không thể làm được việc đơn giản nhất nữa chính là ngột ngạt trong lòng mà bộc phát những cơn gắt gỏng vô lý. Cô cũng không là ngoại lệ, Freen đẩy tay Becky ra khỏi người mình một cách lạnh lùng, mặc cho điều đó sẽ làm nàng tủi thân.

Freen: "Không cần lau nữa."

Becky buồn nhưng nàng không trách, khi quyết định ở lại bên cạnh chăm sóc cô thì đã chấp nhận rằng bản thân phải đối mặt với những điều thế này và thậm chí còn đau lòng hơn nữa. Nàng hay bắt chuyện hỏi thăm các cô y tá cách chăm sóc như thế nào là tốt nhất, họ chỉ dẫn rất nhiều điều nhưng quan trọng nhất là sự kiên nhẫn. Bắt buộc phải kiên trì với người bệnh vì họ đau cả thể xác lẫn tinh thần nhưng họ không nói hoặc có nói thì cũng chẳng cảm nhận hết được cái đau đó.

Becky: "Em xin lỗi. Vậy chị nghỉ ngơi đi."

Cô biết mình đã làm tổn thương nàng nhưng chẳng cách nào kiểm soát được cơn bực bội trong người, nó cứ chực chờ ai đó động đến người cô thì liền bộc phát, mặc kệ họ làm điều gì, đúng hay là sai. Người càng chăm sóc thì càng khiến cảm giác vô dụng được đẩy lên cao, ngọn lửa trong người nổi lên để phá bỏ cảm giác đó nhưng rồi cũng vô tình làm tổn thương người kề cạnh.

Freen muốn nói lời xin lỗi nhưng hình như có thứ gì chặn ở cổ mà chẳng thốt ra được, cô nhăn nhó mặt mày đến khi cơn buồn ngủ ập tới mới chịu dãn ra. Becky ở bên cạnh chỉ dám lẳng lặng ngắm nhìn, nàng biết cô đã ngủ say rồi mới bước lại gần, vén lên một vài sợi tóc rũ xuống khuôn mặt đã góc cạnh hơn nhiều. Freen gầy đi, hai má bánh bao đã không còn từ lâu. Vẻ mặt cọc cằn lúc nãy chẳng giống với cô chút nào nhưng người ta hay bảo rằng tâm sinh tướng, chắc chắn trong lòng chất chứa nhiều muộn phiền mới thế này.

"Em không trách chị, nên chị cũng đừng trách bản thân mình."

_____

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip